Thôi Nam giơ chiếc muỗng lớn trong tay lên, dường như không nghe thấy lời của Trần Thái Nhật.
Chiếc muỗng mang theo tiếng gió rít, đập mạnh vào đầu Khuê Binh.
Đúng lúc này, một thứ màu đen mang theo sức gió lao tới.
Bốp!
Thứ màu đen kia nện thẳng vào mặt Thôi Nam, khiến cậu ta lộn một vòng trên không, ngã xuống đất.
Phùng Linh Nguyệt nhìn tay phải trống không của mình, vẻ mặt sững sờ.
“Chủ nhân, anh lấy găng tay của tôi làm gì?”
“Không có thứ gì khác tiện tay, cái này cũng không làm chết người được, cho tôi mượn chút”.
Trần Thái Nhật nói xong liền đứng dậy, chậm rãi bước lên sàn đấu bên phải.
Anh thong thả nhặt thứ dưới đất lên, chính là một chiếc găng tay chiến đấu có lỗ làm bằng bông.
Thôi Nam kêu lên đau đớn, nghe giọng giống như đang rên.
Cậu ta chậm rãi đứng dậy, trên mặt là năm dấu ngón tay đỏ bừng, vẻ mặt tủi thân, khóe miệng méo xệch, gần như sắp khóc.
Trần Thái Nhật nhìn cậu ta, thản nhiên tuyên bố: “Võ sĩ độc hành, Thôi Nam, thắng!”
Khán giả vây xem nhất thời chưa có phản ứng, bởi vì họ đang bị “ám khí” vừa rồi của Trần Thái Nhật làm cho chấn động.
Lấy găng tay làm ám khí?
Cái thứ này vốn rất mềm, gần như không có trọng lượng, không có góc cạnh cũng không có đầu nhọn, thì lấy đâu ra lực sát thương?
Nhưng Trần Thái Nhật lại khiến nó có lực sát thương.
Một chiếc găng tay bằng bông bình thường mềm mại mà chẳng khác gì cái miếng sắt, khiến Thôi Nam phải ngã lộn vòng.
Tất cả mọi người đều chứng kiến.
“Phải bằng võ lực của trưởng lão trong liên đoàn võ thuật ấy nhỉ?”
Mọi người đều tỏ vẻ kính sợ, nhỏ giọng bàn tán chi tiết vừa rồi.
Mỗi lần cao thủ ra tay đều là một cơ hội quan sát quý giá.
Thậm chí có võ sĩ chuyên về ám khí còn bắt đầu mô phỏng góc độ ra tay của Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật tuyên bố thắng thua xong, nhìn Thôi Nam đang ôm mặt.
“Tuy chỉ có thực lực hạng một, nhưng biết tấn công vào chỗ yếu hại, tu luyện chăm chỉ sẽ có tiến bộ rất nhanh. Đạo của võ đề cao việc vượt qua chính mình chứ không phải gϊếŧ kẻ địch, đừng tàn nhẫn quá”.
Vẻ mặt Thôi Nam tủi thân, chỗ bị găng tay đánh trúng hơi sưng lên, nước mắt cũng rớt xuống.
“Tôi đâu có tàn nhẫn”.
“Chiêu nào của cậu cũng nhằm vào đầu đối phương, đó là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể người, đánh mạnh một phát là đủ để ngất rồi, cậu dùng cái muỗng sắt này đập thì Khuê Binh sẽ mất mạng mất”.
Thôi Nam chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
“Nhưng tôi gϊếŧ lợn đều gϊếŧ như vậy mà, đầu tiên đánh vào đầu, sao đó cạo lông…”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ bất đắc dĩ, không thèm quan tâm đến cậu ta nữa, xoay người định đi.
“Ấy ấy! Anh Trần, tôi phải làm sao mới có thể trở thành cao thủ như anh?”
Trần Thái Nhật đứng lại.
“Cậu rất muốn trở nên mạnh mẽ sao?”
“Phải”.
“Nguyên nhân là gì?”
Thôi Nam mím môi, suy nghĩ một lúc: “Để bảo vệ mẹ và em trai tôi không bị bắt nạt, quê chúng tôi ở mỏ gần khu vực biên giới, nghèo lắm, thường xuyên có người đến thu phí bảo kê”.
Trần Thái Nhật yên lặng một lúc.
“Cậu hãy luyện tay nghề nấu ăn thật giỏi, sau đó rời khỏi quê, tìm một nơi yên ổn mở quán cơm, đón người nhà đến, kiếm tiền mua thêm hai căn nhà”.
Thôi Nam không hiểu: “Anh Trần, anh nói gì thế? Tôi hỏi anh làm sao mới có thể trở thành cao thủ thực sự mà”.
Trần Thái Nhật xua tay, chậm rãi nói.
“Trước tiên phải khiến người nhà cậu được sống cuộc sống bình yên ổn định đã, như vậy thì cho dù cậu chết vì luyện võ ở bên ngoài, bọn họ cũng không đến mức chết đói theo”.
Thôi Nam sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, dường như đang suy ngẫm.
“Người nhà chính là nhược điểm của cậu, so với việc luyện võ trước để trở nên mạnh mẽ rồi nuôi sống người nhà, thì không bằng để người nhà được sống tốt hơn rồi hãy luyện võ để trở nên mạnh mẽ. Như vậy thì tâm thái mới được viên mãn, cậu hiểu chứ?”
Trần Thái Nhật nói xong, vỗ vai Thôi Nam rồi xoay người bước về phía ban giám khảo.
Phía sau anh đột nhiên vang lên tiếng hét của Thôi Nam.
“Cảm ơn anh Trần, tôi sẽ bố trí xong cho người nhà, sau đó đến tham gia hội đấu võ thuật, lúc đó tôi sẽ khiêu chiến với anh!”
Khóe mắt Trần Thái Nhật giật giật, đầu cũng không ngoảnh lại.
“Cậu nghĩ chuyện gì thực tế hơn chút đi, hy vọng hội đấu võ thuật lần sau cậu có thể đi được xa hơn”.
“Sau này lớn lên tôi muốn lấy một cường giả như anh làm chồng!”
Lần này thì Trần Thái Nhật kinh hãi thực sự, suýt nữa thì trẹo chân.
Anh vội vàng quay đầu, nhìn thấy một nụ cười tươi như hoa.
Thôi Nam lấy khăn ướt lau mặt, để lộ làn da trắng như ngọc và đôi mắt sáng như sao, cậu thiếu niên mười mấy tuổi lập tức biến thành một thiếu nữ đầy anh khí oai phong.
“Tôi tên là Thôi Nam Nam, anh Trần, chờ tôi thắng được anh, tôi sẽ ép anh phải lấy tôi!”
Nói xong, thiếu nữ liền xoay người rời khỏi sàn đấu, rời khỏi Đại Lâm Tự, dường như đã vứt bỏ gánh nặng nào đó.
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
Thề phải đánh thắng mình mới định chuyện cả đời, xem ra anh chắc chắn phải nhận tấm lòng thiếu nữ này rồi.
Mới mười mấy tuổi, nhìn chẳng khác gì “sân bay”, thảo nào anh không nhìn ra.
Lượt đấu đầu tiên nhanh chóng được tiến hành.
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của bảy giám khảo, các võ sĩ trẻ tuổi thế hệ mới của Hoa Hạ cuối cùng đã bị loại bỏ dần để đến trận chung kết hạng thấp.
Hai bên đối đầu.
Hòa thượng Cửu Minh của Đại Lâm Tự, hạng hai.
Võ sĩ độc hành Tiết Phi, hạng ba.
Hòa thượng Cửu Minh suốt quá trình đều dựa vào công phu mạnh mẽ của Thiết Mã Ngạnh Kiều và thiết bố sam vượt hẳn những người cùng cấp để đến được vòng này.
Về phần Tiết Phi, hắn sử dụng một thanh đoản đao mũi dẹt, đao dài khoảng bốn mươi centimet, dài hơn dao găm, nhưng không phải đao kiếm bình thường.
Trong trận vòng loại trước đó, Tiết Phi dựa vào thực lực hạng ba, khi đấu với các võ sĩ kém hơn mình thì đều chiến thắng chỉ bằng một chiêu, hoặc là đánh gãy vũ khí của đối thủ, hoặc là đánh ngất luôn.
Còn đấu với đối thủ cùng hạng ba, Tiết Phi lại dựa vào thân pháp, đúng thời khắc quan trọng sẽ tung ra một đòn, đao kề ngay cổ họng, đối phương cũng chỉ đành nhận thua.
Nhìn từ góc độ này thì có thể nói Tiết Phi là một người rất có thực lực.
Đây là trận đấu cuối cùng của hôm nay.
Lúc này, tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi sàn đấu.
Kể cả các võ sĩ hạng trung và hạng cao ngày mai mới ra sân, cũng có không ít người hôm nay đến xem thi đấu.
Boong!
Tiếng thanh la của nhà sư Đại Lâm Tự vang lên.
Trận cuối cùng trong ngày đầu tiên của hội đấu võ thuật thế giới đã bắt đầu.
Hòa thượng Cửu Minh có bề ngoài bình thường, trông có vẻ hơi thật thà, hành Phật lễ, đôi mắt bỗng chốc ngưng tụ ý chí chiến đấu vô hạn, trong miệng lẩm nhẩm.
Lúc cậu ta dồn lực, làn da ở vai và cánh tay lộ ra bên ngoài bắt đầu xuất hiện sự thay đổi rõ rệt, có thể thấy được bằng mắt thường.
Dưới ánh hoàng hôn, cơ thể hòa thượng Cửu Minh đột nhiên có cảm giác như điêu khắc, được mạ lên một lớp màu vàng.
Sức mạnh cơ bắp dần căng lên, nếu nhìn kĩ, có thể thấy được người của Cửu Minh cũng cao lên một chút.
Trần Thái Nhật khẽ gật đầu, lẩm bẩm: “Cổ Phật Kim Thân Quyết…”
Ở bên kia sàn đấu, Tiết Phi để tóc đầu đinh, đôi mắt hẹp dài vẫn tỏ vẻ bình thản, sắc mặt nghiêm nghị, dường như đang quan sát động tĩnh của đối thủ.
Đột nhiên, tay Tiết Phi run rẩy.
Thanh đoản đao được nắm chặt trong tay, một luồng kiếm ý dần dâng lên.
Trong lòng Trần Thái Nhật dao động, đột nhiên xoay người sang nhỏ giọng nói với Genko.
“Lát nữa nếu còn có tín hiệu liên lạc tần số cao bất thường thì nhớ thông báo với tôi ngay lập tức”.
- -------------------