Phùng Linh Nguyệt và Hà Cuồng đều không ngờ tới màn thể hiện của Trần Thái Nhật, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm với khuôn mặt cứng đờ.
Còn Genko đứng bên cạnh Phùng Linh Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Đám võ sĩ xung quanh và hòa thượng canh giữ chùa Đại Lâm Tự lúc này đều không nói nên lời.
Họ chưa từng thấy ai chơi như vậy cả!
Bọn họ từng thấy người có khinh công giỏi.
Cũng từng thấy người có tốc độ nhanh và khinh công tốt.
Nhưng hành động này của Trần Thái Nhật là có ý gì?
Đây căn bản chính là phản trọng lực!
Thậm chí có một số người đầu óc tốt, bây giờ trong đầu lại nghĩ đến quá trình leo lên núi của Trần Thái Nhật lúc nãy.
“Không phải là đi thẳng từ vách đá lên đó chứ?”
Không chỉ một người có suy nghĩ như vậy.
Còn trong mắt hòa thượng mặc đồ màu xanh đón khách kia lại lộ ra vẻ tán thưởng chưa từng có.
Trên mặt cô gái võ sĩ trẻ mặc áo bông trắng, ăn mặc phong cách hoạt hình cũng lộ ra vẻ trầm tư.
Người có chuyên môn nhìn cái biết ngay.
Những dấu chân dẫm lên thân cây mà Trần Thái Nhật để lại đều có thể nhìn thấy được.
Dường như có thứ gì đó in dấu ở phía trên.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh chắp tay, miệng đọc Phật hiệu: “A Di Đà Phật, chân khí hóa hình tập trung vào hai chân, thân cây dùng để mượn lực, quả thực là cao thủ đương thời”.
Chân khí hóa hình?
Đám võ sĩ hạng thấp xung quanh e rằng đây là lần đầu tiên nghe thấy từ này.
Cô gái mặc áo bông trắng trầm ngâm gật đầu.
Trần Thái Nhật không để ý đến sự ngạc nhiên của đám người dưới gốc cây mà chậm rãi đi lên.
Trên thân cây, tuy rằng phương hướng bị ngược nhưng Trần Thái Nhật vẫn cảm thấy như ở trên mặt đất.
Cuối cùng, anh từ từ bước đến tầng thứ nhất của tán cây.
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng cầm một tổ chim với hai ba quả trứng trong đó lên.
Đồ đã cầm trong tay, nhưng hành động vẫn chưa dừng lại.
Anh tiếp tục đi lên, tìm kiếm những tán cây khác.
Nhìn thấy tổ chim liền cầm lên.
Rồi đi lên tìm ở những tán cây cao hơn.
Nhìn thấy tổ chim lại cầm lên.
Không lâu sau, Trần Thái Nhật đã đi lên độ cao hơn ba mươi mét.
Ở khoảng cách này, những người bên dưới không còn nhìn thấy hành động gì của Trần Thái Nhật nữa.
“Sao anh ta vẫn chưa xuống vậy?”
“Lúc nãy hình như tôi thấy anh ta lấy được trứng chim ở bên dưới rồi mà?”
“Chắc không phải anh ta muốn lên trên ngắm cảnh đấy chứ?”
“Xì, tôi thấy anh ta muốn ra vẻ ta đây…”
Người phía dưới bắt đầu bàn tán, đoán già đoán non xem khi nào Trần Thái Nhật xuống dưới.
Trần Thái Nhật ung dung vượt qua cửa này như một chuyến đi chơi, vừa thưởng thức phong cảnh từ góc độ đặc biệt, vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng, ở trên phía ngọn cây.
Trần Thái Nhật đứng trên tán cây cao năm mươi mét, nhìn xuống dãy núi.
Cây cối trên núi vàng xanh xen kẽ, ở giữa tô điểm thêm màu trắng của tuyết.
“Phong cảnh đẹp thật”.
Trần Thái Nhật rời quê hương khi còn trẻ, sống ở vùng biên cương sa mạc, đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy tâm trạng thoải mái như thế này.
Ngắm nhìn một lúc sau, Trần Thái Nhật nhảy khỏi tán cây.
“Này, mọi người nhìn kìa, hình như có thứ gì đó rơi xuống”.
“Hình như là một người?”
“Mẹ nó! Có người nhảy từ ngọn cây xuống!”
“Độ cao năm mươi mét, cao mười mấy tầng đấy!”
“Có người chết rồi!”
Đám người dưới cây kinh ngạc kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Rầm!
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Bóng đen rơi thẳng xuống, tạo thành một cái hố đất, bùn đất trong hố văng khắp nơi.
“Chủ nhân?”
“Đại ca?”
“Anh Trần?”
Phùng Linh Nguyệt, Hà Cuồng và Genko đồng thanh gọi.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ hiện trường.
Trần Thái Nhật phủi bụi trên quần áo, trong tay cầm một tổ chim, bình tĩnh đứng trên mặt đất.
Không hề bị thương!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, trong lòng chấn động không nói nên lời.
Nhảy từ độ cao hơn chục tầng xuống đất, tốc độ của trọng lực đủ khiến người thường tan xương nát thịt!
Cái hố trên mặt đất chứng tỏ tác động của cú đáp đất vừa rồi lớn đến mức nào.
Nhưng Trần Thái Nhật dường như lại đáp đất một cách rất nhẹ nhàng.
Lúc này, trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ.
Hội đấu võ thuật thế giới lần này xem ra rất sóng gió, có “dị vật” xuất hiện rồi!
Cầm tổ chim lớn trên tay, Trần Thái Nhật đi đến trước mặt hòa thượng mặc đồ màu xanh.
“Hôm nay chơi rất vui, cửa ải thứ ba là gì?”
“...”
“Tôi hỏi cậu đấy”.
Sắc mặt hòa thượng mặc đồ màu xanh thay đổi, khóe miệng khẽ giật: “Thí chủ, anh định làm gì?”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ khó hiểu: “Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận mắng chửi.
“Mẹ nó! Tên thất đức nào lấy hết trứng trong tổ chim rồi?”
Mọi người đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Thái Nhật.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh nghe vậy, khóc không ra nước mắt.
Trần Thái Nhật bưng một cái tổ chim lớn, bên trong trứng chim chất thành đống, có đến mấy chục quả!
Thừa dịp đi lên cây du ngoạn, Trần Thái Nhật đã nhặt hết tất cả trứng chim trên cây!
Những người khác dù có nhảy lên cao hơn, công phu tốt hơn thì cũng không còn trứng nữa, vậy còn chơi cái quái gì nữa chứ!
Trần Thái Nhật mỉm cười, đặt tổ chim vào tay hòa thượng mặc đồ màu xanh.
“Chỗ trứng này đủ để cả chùa ăn một bữa, mau nói đi, cửa ải thứ ba là gì?”
Hòa thượng mặc đồ màu xanh chậm rãi đặt tổ chim xuống đất, lướt nhìn mọi người, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cửa ải thứ ba, xin mời những võ sĩ đã qua cửa thứ ai, đấu với bần tăng vài chiêu, bần tăng sẽ chọn ra những người phù hợp với yêu cầu của liên đoàn võ thuật lần này”.
Mọi người bên ngoài chùa đều sững sờ.
Cửa ải thứ ba của hội đấu là đấu cùng hòa thượng này?
Cô gái mặc áo bông trắng giơ tay hỏi: “Tất cả mọi người đều đánh với cậu sao?”
Hòa thượng mặc đồ màu xanh gật đầu: “Đúng vậy”.
Mọi người sững sờ, ngay cả Trần Thái Nhật cũng tỏ vẻ kinh ngạc
Lần này có hàng trăm võ sĩ tham gia hội đấu võ thuật.
Hai cửa ải trước đều là kiểm tra năng lực cơ bản của võ sĩ, chỉ cần không quá kém cỏi thì đều có thể vượt qua.
Nhưng cửa ải thứ ba này lại phải thi đấu cùng vị hòa thượng này, vậy chẳng phải hàng trăm võ sĩ, bất kể cấp bậc thế nào, sức mạnh ra sao thì đều phải đấu cùng cậu ta?
Đây chẳng phải là tương đương với chuyện vài trăm võ sĩ sẽ đấu với một mình cậu ta sao?
Hà Cuồng kinh ngạc nói: “Hòa thượng, cậu... hạng mấy?”
Hòa thượng mặc đồ màu xanh chắp tay, bình thản nói: “Bần tăng Không Diệp, đứng đầu bảng hạng bảy”.
Hả?
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
Không ngờ hòa thượng tên Không Diệp này lại là võ sĩ hạng bảy, lại còn đứng đầu bảng!
Nói như vậy tức là cậu ta đã là cao thủ bậc nhất ở Hoa Hạ rồi!
Quả nhiên, chùa Đại Lâm Tự lưu truyền ngàn năm thật không tầm thường.
Để một võ sĩ hạng bảy ra đón khách, vừa có thể thể hiện sức mạnh, vừa truyền đạt ý đến mọi người.
Hội đấu võ thuật thế giới không phải là trò đùa dễ dàng!
Lúc này, nếu có người đυ.c nước béo cò thì đã sớm bị dọa cho bỏ chạy rồi.
Nếu vẫn ở lại đây lợi dụng sơ hở, lỡ như bị hòa thượng Không Diệp đánh chết thì sao đây?
Cậu ta hạng bảy đấy!
“Sự sắp xếp của liên minh võ thuật quả nhiên thật thú vị, Hà Cuồng, anh đi lĩnh chiêu của đại sư Không Diệp đi”.
Trần Thái Nhật nhếch môi ra hiệu, đứng sang một bên, bảo Hà Cuồng lên trước.
Hà Cuồng đứng bên cạnh hơi căng thẳng.
Hạng bảy đấy! Hơn hắn hai cấp, sao có thể không căng thẳng chứ?
May là Hà Cuồng có dã tâm lớn, thấp giọng nói: “Xin dạy bảo!”
Chưa nói xong, đao khí của Hà Cuồng đã ngưng tụ khắp cơ thể, tay phải nắm chặt nhanh như gió, phóng lên.
Soạt!
Không khí như bị thứ gì đó chia cắt, vô số cạnh sắc nhọn ngưng tụ lại, chỉ cần là người gần Hà Cuồng ba mét thì đều cảm nhận được một luồng sát khí, giống như bảo đao đẫm máu sắp ra khỏi vỏ.
Đám người xung quanh nhao nhao lùi lại sau vài bước.
Trong mắt hòa thượng Không Diệp hiện lên vẻ bình tĩnh, thân hình vẫn đứng yên bất động.
Ngay khi sát khí của Hà Cuồng ngưng tụ đến cực điểm, lúc chuẩn bị xuất chiêu thì hòa thượng Không Diệp đột nhiên lên tiếng.
“Được rồi, Hà thí chủ, không cần đánh nữa, mời vào chùa”.
Mây mù tiêu tan, Hà Cuồng sững sờ, từ từ thu lại đao khí.
À!
Mọi người lúc này mới hiểu ra.
Cửa ải thứ ba chính là sàng lọc võ sĩ sơ cấp, sao có thể vừa lên đã chiến đấu sống chết được chứ.
Hòa thượng Không Diệp dựa vào biểu hiện của Hà Cuồng để đánh giá tiêu chuẩn, vì vậy có thể thông qua.
Phù...
Không ít người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tưởng rằng phải quyết đấu với cao thủ hạng bảy, điều này khiến mọi người sợ chết khϊếp.
Trần Thái Nhật gật đầu: “Thì ra là vậy, quý chùa suy nghĩ thật chu đáo, vậy thì đến lượt tôi”.
Nói xong, Trần Thái Nhật tiến lên một bước, hai tay đút túi, sắc mặt như thường, hai mắt tỏ vẻ bình thản, nhìn thẳng vào hòa thượng Không Diệp.
Hòa thượng Không Diệp không nói gì, cũng nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật.
Mọi người nín thở, tất cả đều rất mong chờ.
Hai người này sẽ đấu thế nào đây?
Vài giây sau.
Không Diệp khẽ thở dài.
“A Di Đà Phật, bần tăng... không dám”.