Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 29

Kỳ nghỉ hè nóng nực thoáng chốc đã qua, bọn họ chính thức trở thành học sinh lớp 11, còn ngôi trường lại chào đón một lứa học sinh mới tràn ngập sức sống.

Hàng cây già trường trồng vẫn rậm rạp chắc khỏe như trước, cành lá xum xuê tạo bóng mát, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá tạo nên những mảng loang lổ trên mặt đất.

Nơi bóng cây có một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa ôm bình nước ngồi yên lặng, nhìn về phía sân bóng rổ.

Cô vén tóc mái ra sau tai, giơ quạt mini đeo trên tay lên, thuần thục mò công tắc rồi ấn lên, quạt mini thổi từng làn gió nhẹ phớt qua gương mặt.

Cô gạt những sợi tóc quấn ở cổ, dây buộc tóc màu xanh khẽ phất phơ theo gió.

“Ái chà, nhanh nhìn bạn nữ ngồi bên kia đi, trông cũng được phết!”

Có người phát hiện ra cô đang ngồi dưới bóng cây.

“Ngồi có một mình thôi à, qua hỏi xem học lớp nào đấy.”

Liêu Triết Văn bị người bên cạnh huých một cái, cậu cạn lời trợn mắt: “Lên lớp 11 rồi, đừng tỏ vẻ chưa nhìn thấy con gái bao giờ được không?”

“Nhờ ông đấy, ai mà chẳng thích cái đẹp, tôi tán thưởng mỹ nữ thì cũng là chuyện bình thường.”

Không thể phủ nhận gương mặt của thiếu nữ kia quả thực vô cùng xuất chúng.

Tiến đến gần nhìn còn cảm thấy hơi quen mắt.

“Hình như tớ gặp bạn ấy ở đâu đó rồi.” Liêu Triết Văn xoa cằm, ngẫm nghĩ.

Lỗ Hách ngồi cạnh đập một phát vào vai cậu: “Đù, vừa rồi còn dạy dỗ tôi, giờ bị vả mặt luôn rồi?”

Không chờ bọn cậu đến gần thì đã có người nhanh chân đến trước.

Một cậu trai để đầu đinh đứng dưới nắng do dự một hồi lâu, rốt cuộc không kìm được lòng đi đến trước mặt cô gái.

Không biết hai người nói gì đó, cậu trai nhanh chóng rời đi lại còn lắc đầu.

Giống như là bị từ chối.

Cậu trai đó đi rồi, lại có một người khác đến, nói chuyện vài câu rồi cũng ỉu xìu rời đi.

Còn cô gái kia vẫn ngồi yên lặng dưới tàng cây, tầm mắt hướng về một chỗ, không nhìn ngó lung tung.

Sân thể dục lớn như vậy, dõi theo tầm mắt cô nhìn sang thì dường như là sân bóng rổ.

Nhưng ngồi ở chỗ này xem bóng rổ thì có vẻ hơi xa?

Liêu Triết Văn khoác vai Lỗ Hách: “Cũng khá thú vị đấy.”

“Chuẩn rồi, con mẹ nó xinh đẹp thì đương nhiên là thú vị rồi, thấy sao, ông qua thử xem?”

“Ờm.”

“Dù sao thì ông cũng là hotboy của lớp mình đúng chứ.”

“Lớp giải tán cả rồi, OK?” Bản thân Liêu Triết Văn chẳng có hứng thú gì với cái hư danh kia cả.

“Này không phải là vấn đề, đợi đến trưa chia lớp xong, cái mặt này của ông thì còn không được làm hotboy à?”

Trong lúc hai cậu còn đang cãi cự thì lại có một cậu trai khác đến trước mặt cô gái.

Nhưng kết cục lần này lại không giống những lần trước.

Thời Dịch hẹn Lê Thiếu Chu chơi bóng rổ, Ngu Trĩ Nhất cứ khăng khăng chờ cậu ở sân thể dục.

Chỗ sân bóng rổ không có mái che, Thời Dịch bèn chọn chỗ đẹp dưới bóng cây này cho cô.

Lúc đầu Ngu Trĩ Nhất không chịu: “Chỗ này xa lắm, chẳng thể nhìn rõ được gì.”

“Có mỗi chỗ này là râm thôi, nhìn không rõ cũng không sao, nhìn thấy bọn anh chơi bóng ở đâu là được rồi.” Cậu không muốn để cô phải phơi nắng, kiên nhẫn dỗ dành: “Nhất Nhất nghe lời nào.”

“Thôi được rồi.” Cô ngoan ngoãn ôm bình nước ở đó chờ.

Đợi đến khi Thời Dịch chạy đến thì cô đưa bình nước ra: “Anh uống nước đi này.”

Đây là bình nước muối mà cô làm riêng cho Thời Dịch.

Cô gái nhỏ nhanh chóng lấy giấy ướt từ trong cặp sách, cẩn thận lau mồ hôi ướt rượt trên trán cho cậu.

Cậu cũng cúi đầu xuống, phối hợp với động tác của cô gái nhỏ.

Đến khi lau hết mồ hôi, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không chơi nữa à?”

“Ừm, bọn mình về lớp thôi.”

Hai người cùng đi lên khu nhà dạy học, đáng tiếc là một người học ở tầng 3, một người học ở tầng 4.

Lớp 11 ban xã hội học ở tầng 3, còn ban tự nhiên trên tầng 4. Điều này có nghĩa sau này nếu không phải cố ý đến tìm đối phương, thì cơ bản là không gặp được nhau.

Thời Dịch đưa cô đến lớp, lúc này trong phòng học đã có hai mươi mấy người.

Khi hai người xuất hiện, mọi người nhao nhao quay ra nhìn.

Trong số đó có người đã từng học cùng lớp, còn lại đa phần là không quen biết.

Cũng may, Khương Mịch Nhĩ đã đến.

“Nhất Nhất, tới chỗ này đi, ngồi cạnh tớ.” Khương Mịch Nhĩ chỉ vào chỗ trống cạnh mình, điên cuồng hò hét.

Ngu Trĩ Nhất bước thẳng đến chỗ cô bạn chỉ, Thời Dịch vẫn luôn đi theo cô, còn chưa chịu về lớp mình.

Khương Mịch Nhĩ cười hề hề: “Lớp trưởng, cậu làm như này là sao, đã chia lớp rồi mà còn phải đích thân đến trông chừng à.”

Văn Thính Ngữ vừa đặt chân vào lớp thì nghe thấy lời Khương Mịch Nhĩ, cạn lời ngay tại chỗ.

Cái đồ thô thiển này…

Thời Dịch không thèm để tâm cô nàng, trong lòng chỉ để ý đến Ngu Trĩ Nhất.

“Anh đã tìm giáo viên để xem danh sách lớp rồi, hai bạn cùng phòng ký túc hồi trước đều học cùng lớp với em, khai giảng xong cứ ngồi với các cậu ấy, có gì cũng tiện giúp đỡ nhau.”

“Anh học lớp A1 tầng trên, có chuyện gì cứ đến tìm anh.”

“Nhớ phải uống nước đúng giờ, cả lúc buổi trưa đi xuống tầng thì đi chậm thôi, đừng chen lấn với người khác. Hàng ngày nhớ chuẩn bị thêm bánh mì nhỏ với sữa để vào cặp, nếu như sáng thấy đói thì còn có cái ăn, mà cũng không được bỏ bữa sáng đâu đấy, đã rõ chưa?”

Ngu Trĩ Nhất gật đầu như giã tỏi: “Em biết rồi mà anh.”

Anh nói không dưới ba lần rồi ấy.

Trước khi đi Thời Dịch còn quay sang dặn dò Khương Mịch Nhĩ: “Chăm sóc em ấy tốt nhé, có chuyện thì tìm tớ, cảm ơn cậu.”

Khương Mịch Nhĩ xua tay lia lịa: “Đừng khách sáo, tớ hiểu mà.”

Lúc này Văn Thính Ngữ cũng đi đến.

Thời Dịch từng gặp thoáng qua cô mấy lần, chợt dừng lại: “Phiền cậu để ý giúp đỡ em ấy.”

Văn Thính Ngữ gật nhẹ.

“Bọn mình có duyên quá cơ, thế mà lại được phân vào cùng một lớp.” Bây giờ bên trái phải của Khương Mịch Nhĩ đều là bạn cùng phòng ký túc, không muốn sướиɠ cũng phải sướиɠ!

Dần dần lớp học lục đυ.c có người đi vào.

Rất nhiều người quen biết nhau, đối với chuyện gia nhập vào một lớp mới, dù xa lạ rồi cũng thành thân quen.

Liêu Triết Văn và Lỗ Hách học cùng lớp 10 chậm rãi đi vào lớp mới, cậu bạn thân mắt tinh như cú, vừa nhìn đã phát hiện ra tiểu tiên nữ.

“Á đù, có duyên rồi!” Lỗ Hách vỗ bả vai Liêu Triết Văn, hất cằm.

Để rút ngắn khoảng cách, Lỗ Hách cố ý chọn chỗ đằng sau các cô.

Vốn định lên tiếng chào hỏi nhưng thấy mấy cô nàng trò chuyện rôm rả nên đành thôi.

“Bọn mình có bị đổi phòng không nhỉ?”

“Hình như là có ấy, tớ thấy có bảng thông báo được in ra rồi.”

“Thế ba bọn mình có được chia chung phòng không nhỉ?”

“Chắc là được ấy, các khóa trước đều cố gắng chia học sinh lớp 10 cũ ở chung phòng với nhau.”

Các cô nói toàn là những chuyện vặt vãnh, Lỗ Hách cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Hì, mấy bạn ngồi trước ơi, chúng ta làm quen đi.”

Khương Mịch Nhĩ quay đầu lại, nhận ra cậu: “Lỗ Hách?”

“Cậu là… Khương Mịch Nhĩ.” Lỗ Hách cũng nhớ ra.

Hai người đều là học sinh chuyên về thể dục, trước đây từng gặp nhau nhưng vì không huấn luyện chung nên cũng không quá quen. Cũng may tính hai người hướng ngoại, có thể trò chuyện dễ dàng.

Bọn họ lần lượt giới thiệu bản thân, sau Lỗ Hách là Liêu Triết Văn. Cậu đẩy gọng kính, giới thiệu đơn giản tên của mình: “Tớ là Liêu Triết Văn.”

Khương Mịch Nhĩ thẳng thắn nói với Lỗ Hách: “Bạn cậu cũng đẹp trai đó.”

Đây cũng coi như là khen trước mặt Liêu Triết Văn.

Sau đó chỉ còn lại hai cô gái.

“Văn Thính Ngữ.”

“Tớ là Ngu Trĩ Nhất.”

Ngu Trĩ Nhất…

Ngay khi cô giới thiệu tên thì Liêu Triết Văn nhìn sâu vào cô.

Nhưng Ngu Trĩ Nhất không có hứng thú làm quen với bạn mới, Văn Thính Ngữ cũng giống vậy. Hai người không thích nói chuyện với người không quen biết, ăn ý quay người lên.

Văn Thính Ngữ lấy quyển từ điển tiếng Anh mang theo ra, Ngu Trĩ Nhất thì lấy tập đề toán trong cặp.

Khương Mịch Nhĩ nhìn thoáng qua rồi dứt khoát nhường ghế: “Ôi hai cái con người này, còn chưa đi học mà các cậu lại học rồi, thôi xin, nhường chỗ cho các cậu ngồi học cùng nhau đó.”

Ngu Trĩ Nhất và Văn Thính Ngữ không có ý kiến gì.

Văn Thính Ngữ lại gần, lật xem quyển đề của cô bạn: “Cậu mua quyển này à?”

“Lúc nghỉ hè anh mua cho tớ, bảo là bộ đề này vừa sức với tớ.”

“Thấy cũng đúng, chắc mai tớ cũng đi mua.”

“Được đó, tớ còn mấy quyển đề nữa, hôm nào đi mua thì tớ gửi ảnh chụp cho.”

“Cảm ơn nha.”

“Không có gì.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người ngập tràn không khí học tập.

Khương Mịch Nhĩ và Lỗ Hách tán chuyện từ tên cho đến thể dục, Liêu Triết Văn thỉnh thoảng nói xen vài lời, chợt hỏi: “Có phải lớp cũ của cậu có một người tên là Thời Dịch?”

“Có, lớp trưởng bọn tớ đấy, sao vậy?”

“Không có gì, tớ tò mò chút thôi.”

“Hahaha, cậu tò mò với lớp trưởng của bọn tớ hả, có chuyện gì thì cứ hỏi Nhất Nhất, cậu ấy có thể trả lời cho cậu.”

Ngu Trĩ Nhất đắm chìm vào biển đề vốn đã luyện được bản lĩnh mặc kệ mọi chuyện xung quanh, thế nhưng bọn họ lại nhắc đến của Thời Dịch.

Cô nghi hoặc quay đầu xuống, chỉ thấy Liêu Triết Văn nhún vai, cũng không nói gì thêm.

Phần lớn bạn cùng lớp cũ đều vào ban tự nhiên, lần chia lại lớp này dựa vào thành tích thi cuối kỳ vừa rồi, Thời Dịch không cần bận tâm đến ai nên đương nhiên được phân vào lớp có thành tích tốt nhất.

Lê Thiếu Chu thì phải chạy vạy quan hệ, miễn cưỡng lấy thân phận học sinh chuyên thể dục để xin vào. Vừa nhìn thấy Thời Dịch như nhìn thấy người nhà: “Anh Dịch, cảm động quá đi mất, bọn mình lại chung lớp rồi.”

Người cậu nhễ nhại mồ hôi chuẩn bị vồ tới, Thời Dịch nhanh như cắt lùi về sau: “Dám chạm vào tớ thì đừng trách tớ không nể mặt!”

Lê Thiếu Chu phanh kít lại, lập tức dừng biểu cảm khổ sở vừa rồi.

Sau khi Kiều Lạc Chỉ thoát khỏi ba môn kéo chân “Chính (chính trị), sử, địa” thì thứ hạng bên ban tự nhiên của cô nàng cũng tăng lên, tuy rằng thứ hạng trong lớp xếp từ dưới lên nhưng dẫu sao cũng là học sinh trong lớp chọn!

Lớp A1 là tập hợp các học sinh có thứ hạng từ 60 trở lên trong khối, giờ cùng ngồi chờ trong hoàn cảnh này, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Bọn họ đều đang chạy đua với thời gian, không dám lãng phí một phút giây nào, ngay cả giáo viên cũng vội vàng lên lớp sắp xếp.

“Từ hôm nay thầy sẽ là chủ nhiệm lớp chúng ta.”

“Lớp này không giống với các lớp khác, chúng ta phải cạnh tranh khốc liệt nhất, phải dốc sức dẫn đầu cả khối, chỉ có thể tiến lên, không thể lùi lại!” Một bát soup gà cho tâm hồn trong lời của chủ nhiệm lớp khiến người ta nhiệt huyết sôi sục.

Chỉ định một cậu học sinh mang sách lên phát, sau đó lại nhắc nhở về quy định đi học, còn lập riêng một quy định thời gian cho các học sinh lớp A1: “Mỗi sáng phải đến trước hai mươi phút để tiến hành đọc bài buổi sáng.”

Cả lớp chỉ có thể oán thán trong lòng.

Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc thầy chủ nhiệm nhớ ra một chuyện quan trọng chưa thực hiện: “Muốn giữ gìn trật tự của lớp thì không thể thiếu được ban cán sự. Lớp phó các môn sẽ do các thầy cô bộ môn chọn ra, còn về lớp trưởng, lớp phó thì giờ chúng ta tự bầu ra.”

“Có ai muốn làm lớp trưởng không?” Thầy giáo chỉ tay xuống lớp, ý bảo những người ngồi dưới tự đề cử.

Kiều Lạc Chỉ nhìn về phía Thời Dịch theo bản năng, nhưng lần này lại chỉ thấy cậu ngồi khoanh tay vững vàng, lười biếng dựa lưng vào bàn sau, hoàn toàn không có ý định cạnh tranh.

Có người ồn ào: “Thời Dịch làm lớp trưởng đi, cậu ấy đứng đầu cả khối, hơn nữa năm lớp 10 cũng làm lớp trưởng rồi.”

Thì ra là bạn cùng lớp hồi lớp 10.

Lê Thiếu Chu nghe vậy cũng cảm thấy nên hỗ trợ cho người anh em, thế là nói theo: “Đúng thế, Thời Dịch làm lớp trưởng, bọn em đều tâm phục khẩu phục.”

Học sinh ưu tú toàn khối như Thời Dịch thì nào có thầy cô nào không thích?

Thầy chủ nhiệm cũng vui vẻ tiện tay đẩy thuyền: “Thế thì Thời Dịch, em…”

“Em xin lỗi thầy ạ, em chỉ muốn chuyên tâm học hành thôi.” Ý là từ chối chức lớp trưởng này.

Lê Thiếu Chu cũng rất ngờ vực, chức lớp trưởng này cậu bạn làm rất tốt mà, sao vừa chia lớp cái là không làm nữa vậy!

Trong lúc thầy chủ nhiệm khó xử thì bỗng có một bạn nữ đứng lên: “Thưa thầy, em có thể thử làm lớp trưởng ạ.”

“Em là Khương Vũ Nhiên à?”

“Vâng ạ.”

Hồi học lớp 10 cũng là một hạt giống tốt.

“Vậy được rồi, sau này em làm lớp trưởng lớp này nhé.”

Sau đó lại chọn ra thêm vài ban cán sự nữa, thầy chủ nhiệm phải ra ngoài nghe điện thoại, bảo cả lớp chuẩn bị bài vở trong lớp.

Nhân lúc ngồi cùng bàn với Thời Dịch, Lê Thiếu Chu nhiều chuyện sấn lại: “Anh Dịch này, sao cậu không làm lớp trưởng nữa?”

Kiều Lạc Chỉ ngồi bàn trên tỏ vẻ biết tỏng hết: “Thời Dịch của bọn mình giờ chỉ muốn làm lớp trưởng của lớp A16 thôi.”

Lớp A16 chính là lớp ban xã hội của Ngu Trĩ Nhất.

Ban tự nhiên xếp theo thứ tự từ A1 đến A10, còn ban xã hội xếp từ A16 đến A11, hai ban xếp ngược nhau, Ngu Trĩ Nhất cũng được phân vào lớp chọn của ban xã hội.

Vừa nói vậy là Lê Thiếu Chu hiểu ngay tắp lự!

“Ôi chao, lần chia lớp này thật là khiến cho anh Dịch của bọn mình bị thiệt thòi rồi.”

Thời Dịch không tiếp lời nhưng cũng không phản bác.

Trái lại lớp trưởng mới của bọn họ thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.



Hôm sau là ngày khai giảng, chủ nhiệm lớp cầm danh sách học sinh, bảo cả lớp ra ngoài hành lang, dựa theo số thứ tự để xếp chỗ trong lớp.

Cách xếp thế này có người vui lại có người buồn.

Chỉ có Thời Dịch là không cần ra ngoài vì cậu đứng đầu toàn khóa, muốn ngồi chỗ nào thì chẳng ai dám tranh.

Thời Dịch vẫn chọn chỗ ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, từ nhỏ cậu đã quen ngồi gần cuối lớp, hồi bé là vì dáng cao, còn bây giờ là vì tự do.

Mấy người sau cậu đều chọn chỗ ngồi chính giữa, coi như đó là vị trí tốt nhất trong lớp.

Cho đến khi lớp trưởng mới Khương Vũ Nhiên chọn chỗ, cô vừa đi vừa ngắm, mãi chưa chọn được chỗ, cứ đi loanh quanh rồi dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh Thời Dịch.

Lê Thiếu Chu nhất thời trợn mắt: “Không thể như thế được, đừng bảo cậu ta sẽ ngồi vào bàn thứ hai từ dưới lên nhé! Chỗ vàng chỗ ngọc của tớ bị cướp mất rồi!”

“Hờ.” Kiều Lạc Chỉ bên cạnh cười nhạt: “Thứ tự của hai chúng ta chỉ có thể ngồi vào chỗ còn thừa lại thôi.”

Lê Thiếu Chu vò đầu: “Cậu bảo giờ tớ chạy vào nói với anh Dịch là Nhất Nhất dặn tớ ngồi cạnh cậu ấy, thì cậu ấy có giữ chỗ cho tớ không?”

“Có đấy.” Tuy Kiều Lạc Chỉ rất không muốn dội nước lạnh vào cậu nhưng lời cô nói cũng là thật: “Nhưng cậu phải khiến cậu ta tin cái đã.”

Khương Vũ Nhiên quả đúng chọn chỗ cạnh Thời Dịch, làm bạn cùng bàn với cậu.

Lần này Lê Thiếu Chu và Kiều Lạc Chỉ ngồi vào bàn cuối, hai người nghiễm nhiên thành bạn cùng bàn với nhau.

Khương Vũ Nhiên thoảng chốc lại nhìn lén Thời Dịch, thấy cậu vẫn cúi đầu đọc sách bèn lấy ra một cái thước kẻ mới tinh trong cặp, cái thước đó là kiểu hai mảnh ghép lại.

Khương Vũ Nhiên đặt thước lên bàn cậu: “Thời Dịch, cho cậu cái thước này.”

Thời Dịch hơi ngước mắt nhìn lướt qua, không hiểu chuyện gì.

Khương Vũ Nhiên giải thích: “Cậu quên rồi à? Hồi thi cuối kỳ tớ ngồi trước cậu, lúc đó mượn thước của cậu, nhưng lại làm hỏng nó, không ngờ bọn mình lại học cùng lớp nên tớ mua một cái thước mới trả cho cậu.”

“Không cần.”

Đúng thật là cậu đã quên từ lâu rồi.

Thời Dịch cầm lấy đồ trên bàn không chút do dự trả lại.

Thế nhưng Khương Vũ Nhiên vẫn không từ bỏ: “Chuyện lúc đó tớ cứ luôn nghĩ đến, cậu nhận đi, nếu không thì tớ sẽ áy náy.”

“…”

Nghe có vẻ rất kiên quyết phải đưa bằng được cho cậu.

“Bắt buộc phải trả cho tớ à?”

“Ừ, cậu nhận đi, là tớ nợ cậu mà.”

“Đồ này tùy tớ xử lý?”

“Hả?” Tuy không hiểu ý của Thời Dịch lắm nhưng Khương Vũ Nhiên vẫn gật đầu.

Thời Dịch cầm lấy thước, quay đi ném cho Kiều Lạc Chỉ: “Cho cậu này.”

Kiều Lạc Chỉ bối rối, nhìn cái thước “không rõ nguồn gốc” lòi ra trên bàn, lại chỉ vào mình.

Thời Dịch: “Thước thẳng đó, cho cậu chơi, không cần trả lại.”

Quen biết nhiều năm nên Thời Dịch biết Kiều Lạc Chỉ có sở thích cả tỷ năm không đổi là vẽ ô vuông nhỏ trong vở, rồi rủ bạn bè chơi cờ caro…

Vẽ ô vuông thì cần phải có thước thẳng, đưa cho cô nàng nghịch là hợp lý nhất.

Kiều Lạc Chỉ vừa mừng vừa sợ, cầm lấy thước luôn miệng cảm ơn: “Cảm ơn cậu nha.”

Quả nhiên cô nàng vừa cầm cái thước thì ngay lập tức vẽ ô vuông: “Lê Thiếu Chu, lại đây, bọn mình lại có thể chơi cờ caro tiếp rồi.”

Khương Vũ Nhiên thấy cảnh như vậy hơi khó chịu trong lòng: “Cái thước đó…Là tớ trả cho cậu mà…”

“Không phải chính cậu đã đồng ý để tớ xử lý rồi à?”

Khương Vũ Nhiên: “…”

Làm sao mà cô biết được Thời Dịch nhận đồ rồi lại đưa sang cho cô bạn của cậu ấy chứ.

Sau khi tan học, Thời Dịch lấy một cái túi nilon trong cặp ra đưa cho Kiều Lạc Chỉ, hai người nhỏ giọng nói chuyện vài câu.

Kiều Lạc Chỉ gật đầu liên tục.

Khương Vũ Nhiên nhìn chằm chằm vào cử chỉ của hai người, trong lòng thấy khó chịu.

Cô ngẫu nhiên kéo một người từng học lớp 10A2 lại hỏi: “Quan hệ giữa Thời Dịch và Kiều Lạc Chỉ rất tốt à?”

Người bạn kia nghe vậy thì chẳng cần suy nghĩ gì, gật đầu nói: “Đương nhiên, hai người đó chơi với nhau từ bé, quan hệ đương nhiên là tốt rồi.”

Khương Vũ Nhiên nghe thấy thế thì tâm tư cũng trầm xuống.

Vốn tưởng là bạn học cùng lớp một năm khá thân thiết, ai ngờ lại có nhiều năm chơi với nhau đến thế.

Chuyện này mà để Kiều Lạc Chỉ nghe được thì cô thật sự muốn đánh người.

Chỉ có Kiều Lạc Chỉ tự biết thân biết phận, nhiều năm qua Thời Dịch có thể “gần gũi” một chút với người khác giới là cô còn chẳng phải là nể mặt Ngu Trĩ Nhất sao!

Giống như bây giờ, lúc Ngu Trĩ Nhất về trường đánh rơi một bộ quần áo mặc ở nhà trên giường, vị “anh trai” tận tụy làm tròn trách nhiệm tự mang đồ đến, nhờ Kiều Lạc Chỉ về phòng ký túc thì đưa cho Ngu Trĩ Nhất, dù sao các cô cũng đều là con gái.

Ngoại trừ quần áo thì còn ba món quà.

Thời Dịch dặn dò: “Hộp màu xanh lục là cho Văn Thính Ngữ, hộp màu tím cho Khương Mịch Nhĩ, còn màu cam là cho cậu, nhưng mà đừng cho Nhất Nhất biết đấy.”

“Ok không thành vấn đề, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Thời Dịch mua ba hộp quà đến hối lộ các cô, để các cô chăm sóc cho Ngu Trĩ Nhất nhiều hơn.

Lê Thiếu Chu vừa đi WC về, thấy hộp quà liền cảm thấy bất bình: “Anh Dịch bất công quá đấy nhá, đưa quà cho Kiều Kiều mà lại không cho tớ hộp nào.”

“Cái đồ lắm mồm này! Cậu im ngay!” Kiều Lạc Chỉ suýt chút nữa không nhịn được bịt chặt lấy cái mồm to của ai kia: “Không được cái tích sự gì cả.”

“Đệch đệch đệch.”

Hai người lại muốn cãi nhau một trận.

Trong lòng Khương Vũ Nhiên bỗng có một suy đoán: “Chẳng lẽ là Thời Dịch thích Kiều Lạc Chỉ hả?”

Người bạn ngồi gần đó nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc, vô cùng ngạc nhiên với câu hỏi này của cô: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”

Khương Vũ Nhiên khó hiểu: “Không đúng à? Thời Dịch đối xử với cậu ấy rất tốt.”

“Không phải đâu, nhìn thế mà tốt chỗ nào.” Người từng học lớp 10A2 có ai mà chưa từng thấy dáng vẻ Thời Dịch thật sự đối tốt với một người.

Thấy biểu cảm ngây dại bây giờ của Khương Vũ Nhiên y hệt bọn họ hồi mới quen Ngu Trĩ Nhất.

Người bạn bỗng thấy hứng thú: “Cái này không thể coi là tốt đâu, cậu chờ mà xem. Nếu như không ngoài dự đoán thì có lẽ cậu ấy sẽ sang đây.”

“Cậu ấy là ai cơ?” Khương Vũ Nhiên hỏi.

============

Tác giả nói ra suy nghĩ: Nếu không có gì bất ngờ thì tháng này sẽ viết xong bộ này, không cần lo lắng phải đợi lâu đâu.

Về phần Liêu Triết Văn thì cũng sẽ có vài cảnh của cậu ta, ừm, cảnh nhỏ thôi.

Khương Vũ Nhiên: Vì sao mà Thời Dịch lại đối tốt với Kiều Lạc Chỉ thế?

Bạn cùng lớp: Cái gì cơ, thế mà là tốt á? (lời phản bác đến từ một người bạn qua đường)