Câu nói của Văn Thính Ngữ quá mức chấn động, cả phòng chẳng hẹn mà cùng chìm vào bầu không khí im lặng.
“Thích…tớ?”
Ngu Trĩ Nhất nhìn lên trần nhà trầm tư, ngẫm lại tất cả những chuyện đã xảy ra, gật đầu: “Anh cũng bảo rất thích tớ.”
Nếu như không thích cô thì sao lại tốt với cô thế chứ!
Nghe vậy, bàn tay đang lật sách của Văn Thính Ngữ giật giật, lắc đầu ngao ngán.
Lại còn cả cô nàng Khương Mịch Nhĩ phụ họa theo: “Đúng đó, lần trước tớ đi chơi cùng các cậu ấy đã thấy rồi, Thời Dịch thật sự tốt với Nhất Nhất lắm luôn ấy! Nhất Nhất đáng yêu như này, bọn tớ cũng thích.”
Cái tay đang làm dáng “thưởng trà” của Kiều Lạc Chỉ cũng giật giật, nhìn hai cô nàng trong phòng, một người thì được bảo bọc quá tốt, một người thì ngốc nghếch hết đường cứu chữa.
Cô rất muốn nhắc nhở sự khác nhau về thích giữa nam và nữ, nhưng ngẫm lại, Thời Dịch bên cậu ấy nhiều năm như vậy mà còn chưa nói ra, cậu ta luôn có chủ ý và kế hoạch của riêng mình, tạm thời không tới lượt các cô nhiều chuyện!
“Thính Ngữ, số điện thoại của cậu là gì? Tớ lưu vào máy.”
“173…” Văn Thính Ngữ đọc ra một dãy số, còn nói: “Cậu cũng cho tớ số điện thoại đi, lát nữa tớ lưu.”
“Oki.”
Dần dần, số điện thoại của các bạn học trong điện thoại của Ngu Trĩ Nhất ngày một tăng thêm.
Nhận được chiếc điện thoại đầu tiên thuộc về mình trong đời, Ngu Trĩ Nhất trân trọng vô cùng, giữ gìn cẩn thận, không may bị bẩn một chút thôi cũng thấy đau lòng.
Thấy cô cẩn thận từng li từng tí như vậy, cuối tuần đó Thời Dịch lại đưa cô đi dán màn hình và mua ốp điện thoại.
Mấy thứ đó không đắt, nhưng tiền mà cô tiêu đều là tiền của Thời Dịch…Trong lòng cô có một món nợ, nhưng cô cảm thấy, nợ đồ của Thời Dịch, căn bản không thể lấy tiền để trả sạch được.
Lúc này, cô vô cùng mong mình lớn nhanh hơn nữa, trở thành người có năng lực, để khoản “đầu tư” của Thời Dịch không bị lỗ vốn!
Thế nên, Ngu Trĩ Nhất càng ra sức học tập.
Cần cù bù thông minh, lúc người khác học thì cô học, lúc người khác chơi thì cô vẫn đang đọc sách, đến cuối kỳ thì thành tích được xếp vào top 20 của lớp.
Tuy không nổi bật nhưng tổng thể thì cũng khá tốt.
—
Chuẩn bị đón năm mới, Ngu Trĩ Nhất về thị trấn bầu bạn với bà ngoại.
Ngu Khải đã đi khỏi đây đến chỗ khác làm thuê. Không thấy bóng dáng gã ta, Ngu Trĩ Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ vì chuyện ngoài ý muốn đó, nhà cậu mợ gần đó cũng tốt với cô hơn trước nhiều, thậm chí còn bảo con trai mua đồ ăn vặt rồi sang chia cho cô một ít.
Ngu Trĩ Nhất chân thành nói cảm ơn, cũng nhận ý tốt của mợ.
Lúc trò chuyện, bà ngoại nói với cô, Nguyễn Tinh đã tái hôn với một người họ Triệu.
Khi hay tin này, cô không tả được cảm xúc trong lòng, cuối cùng chỉ nói với bà ngoại một câu: “Vậy thì mong mẹ cháu sẽ hạnh phúc!”
Có lẽ vì trong người vẫn chảy chung dòng máu, nên cô không thể vì Nguyễn Tinh không chọn mình mà oán hận người kia cả đời.
Chỉ có thể nói rằng, vết thương trong lòng vẫn còn đó, dù cho thời gian chữa lành cho cô thì cũng không thể khôi phục hoàn hảo được như trước.
Thời Dịch cũng về quê thăm ông bà với bố mẹ.
Dưới sự chăm sóc sát sao của bà nội và bác sĩ, ông nội đã cai thuốc và rượu, mặc dù có lúc lên cơn thèm không nhịn được uống vài ngụm, nhưng cơ thể cũng không có vấn đề gì.
Ông bà ở nhà chuẩn bị vài món ăn vặt, đợi con cháu về nhà thì để vào khay đựng rồi để trên bàn, cho mấy đứa tự lấy ăn.
Thời Dịch từ bé đã thích cắn hạt dưa, vậy nên ông bà cũng chuẩn bị cho cậu vài loại. Nhưng lạ là cậu lại không ăn một hạt nào.
Ông nội rất nghi ngờ: “Tiểu Dịch, đồ trên bàn đều là loại cháu thích, sao không ăn?”
“Cháu lười cắn lắm.”
Đúng lúc Ninh Tố Nhã đi đến, vỗ một cái vào gáy cậu: “Cái thằng lười này, lúc ở nhà toàn là Nhất Nhất bóc cho nó ăn.”
“Mẹ!”
“Gọi mẹ làm gì, mẹ nói có sai đâu.” Ninh Tố Nhã dìm hàng con trai không thương tiếc: “Nếu không phải Nhất Nhất tốt tính thì chẳng ai bằng lòng bóc hạt dưa cho con đâu.”
Chuyện này nhìn có vẻ dễ nhưng thật ra phải nhẫn nại vô cùng.
“Chỗ dưa em ấy bóc được hơn nửa đều cho vào miệng em ấy đó được chưa?” Nói giống như là cậu ngược đãi cô gái nhỏ vậy.
“Con nên biết đủ đi, nếu mà là người khác thì còn lâu mới được đối xử như thế.” Ninh Tố Nhã cằn nhằn rồi lại nở nụ cười.
Năm mới đến, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Lúc đếm ngược đêm giao thừa, Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất đều để điện thoại chờ máy, đợi đến khoảng khắc pháo hoa nở rộ, hai người đều nhìn lên cùng một khoảng trời, ngắm từng chùm pháo hoa rực rỡ.
Sặc sỡ, sáng chói, giống như một giấc mộng đẹp thoáng qua rồi biến mất.
Gió nhẹ mưa phùn, vạn vật tỉnh giấc.
Học kỳ mới bắt đầu trong tiết trời xuân về hoa nở.
Một tháng nghỉ đông, vài học sinh mải mê hưởng thụ kỳ nghỉ, đến lúc đi học lại thì đã tăng vài cân.
Trừ việc đó ra thì không thay đổi gì khác.
Học sinh giỏi thì vẫn chăm ngoan học hành, còn học sinh lười thì vẫn…y như cũ.
“Hai đứa này, đứng thẳng lên!”
“Nắm tay!”
Tuần đầu tiên đi học, Lê Thiếu Chu và Giang Thiệu Văn xô xát với nhau còn làm hỏng cả chổi, đúng lúc bị thầy chủ nhiệm bắt được!
Thầy nghiêm mặt phạt cả hai cậu đứng ngoài hành lang, hai người vẫn còn thấy ngứa mắt nhau, thế là thầy chủ nhiệm nghĩ ra một cách, bảo hai cậu chàng nắm tay nhau đứng ở hành lang.
“Sắp lên lớp 11 rồi mà còn choành chọe với nhau, hai anh có biết ba năm cấp ba quan trọng như thế nào với tương lai của mình sau này không hả? Rất nhiều người cố gắng vượt bậc trong thời gian này, sau đó người ta thi đậu vào những trường đại học top đầu…”
Bạn học trong lớp đều ngóng ra ngoài cửa sổ, hóng hớt nghe thầy dạy dỗ.
Lê Thiếu Chu và Giang Thiệu Văn ngoắc ngón tay, đầu thì ngoảnh đi chỗ khác.
Có người thập thò chụp trộm ảnh hai cậu nắm tay, còn gửi vào nhóm lớp không có thầy chủ nhiệm. Thậm chí lớp bên cạnh, tầng trên tầng dưới cũng có người thò ra hóng hớt.
Đến khi hình phạt kết thúc, mấy người ngồi gần Lê Thiếu Chu hỏi đầu đuôi câu chuyện, Lê Thiếu Chu gầm rít đấm bàn: “Cậu ta chia tay với bạn gái nên tâm trạng không tốt, tớ mới khuyên nhủ một câu “chân trời còn đầy cỏ thơm”, cậu ta liền nói cái gì mà cả đời chỉ yêu một người, tớ không thể nào chịu nổi.”
Vì bất đồng ý kiến nên mới xảy ra xô xát.
Thực ra thì đây cũng chỉ chuyện nhỏ giữa các bạn học trong lớp.
Nhưng thế nào lại bị thầy chủ nhiệm túm được, bị phạt nắm tay đứng ngoài hành lang dưới ánh mắt của bao người, chuyện này… mất mặt chết đi được.
Nếu hai cô gái nắm tay nhau thì được gọi là tình cảm tốt, còn nếu hai thằng con trai nắm tay nhau…Úi giời ơi, ngẫm mà run rẩy.
Sau khi Giang Thiệu Văn chia tay thì chìm đắm vào nỗi đau thất tình, bắt đầu đăng những câu văn thảm thiết trên QQ, đăng nhiều đến nỗi có thể so với những bài văn học đau khổ thời thanh xuân.
Dường như cậu đã mất hết niềm tin vào “chân ái”, miệng lúc nào cũng treo câu yêu sớm nhất định rồi sẽ chia tay, yêu đương chẳng có kết cục tốt đẹp, cuối cùng thậm chí còn tuyên bố: “Tôi đây đã mất hết cảm giác với con gái rồi.”
Lúc nghe được câu này, Lê Thiếu Chu thấy da đầu mình tê dại.
Khi đó học sinh trung học còn thịnh hành một cách giải thích, hủ nữ đều thích những câu chuyện đam mỹ, mà hình ảnh Lê Thiếu Chu và Giang Thiệu Văn nắm tay nhau đủ để các cô nàng bịa ra vô số câu chuyện gán ghép.
Thậm chí còn có người viết hẳn một topic trên diễn đàn của trường.
Không hề nhắc đến tên ai nhưng mọi người đều ngầm hiểu nhân vật chính.
Lê Thiếu Chu vô cùng bực tức với chuyện này, uy hϊếp thẳng thừng dưới comment: “Nếu không xóa bài thì sẽ báo cáo lên nhà trường!”
Bạn học viết mấy đoạn ngắn này cũng chỉ vì thú vui, thấy nguyên chủ lên tiếng khó chịu thì cũng lập tức bày tỏ sự áy náy rồi xóa bài đi.
Khương Mịch Nhĩ và Kiều Lạc Chỉ là hai cô nàng chuyên đi hóng hớt, bình thường hay thảo luận với nhau ở phòng ký túc xá, Văn Thính Ngữ yêu thích học hành và Ngu Trĩ Nhất có đôi khi cũng bị kéo theo vào.
Thời gian đó, Kiều Lạc Chỉ rất thích đọc tiểu thuyết, truyện của thư viện hay các quán cho thuê đều bị cô nàng càn quét sạch.
Có lúc giáo viên kiểm tra đột xuất bàn học, Kiều Lạc Chỉ sẽ kín đáo đưa tiểu thuyết cho bạn cùng phòng, bảo các cô giấu giúp.
Ngu Trĩ Nhất thuận tay xem một quyển, bị câu chuyện trong đó hấp dẫn.
Cuốn truyện đó gồm nhiều truyện ngắn, nhưng đa phần đều là kết thúc bi kịch.
Sau khi xem xong thì tâm trạng chùng xuống khá nhiều.
Trong các truyện ngắn đó, nam nữ chính đều yêu nhau sâu đậm, nhưng vì đủ loại lý do mà cuối cùng bỏ lỡ nhau.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trên thế gian, chỉ mong sao còn gặp được nhau giữa năm tháng đẹp đẽ, rạng ngời nhất.
Buổi tối khi cô về đến ký túc xá mới đọc xong cuốn truyện đó, đêm tối càng khiến tâm tình xuống dốc.
Câu chuyện bi thương cuối cùng, nam chính bị mất ký ức vì chuyện ngoài ý muốn, nữ chính chờ đợi nhiều năm, đến khi gặp lại thì bên cạnh nam chính đã có người khác.
Những câu chữ khiến cô thổn thức không nguôi, thậm chí rơi nước mắt, sau khi đọc xong thì ửng đỏ đôi mắt: “Kiều Kiều, cậu còn quyển truyện nào khác không?”
Chính cuốn truyện đó đã đẩy Ngu Trĩ Nhất vào một cái hố sâu không đáy mang tên tiểu thuyết.
Cuốn thứ hai cô đọc khác hẳn cuốn đầu tiên, là một câu chuyên vô cùng ngọt ngào tươi vui.
Sau đó cô nhận ra mình không hề thích đọc những tiểu thuyết có cái kết buồn thương, nên trước khi đọc cô sẽ giở đến cuối xem trước kết cục, nếu như nam nữ chính hạnh phúc bên nhau thì cô sẽ ngồi đọc.
Kiều Lạc Chỉ lên án hành vi này của cô: “Cậu xem trước kết cục rồi thì còn gì hay nữa.”
Ngu Trĩ Nhất ôm quyển truyện lắc đầu: “So với việc không biết cái kết có hay hay không thì tớ thà thấy được một cái kết hạnh phúc trọn vẹn.”
Cô đã từng trải qua quãng thời gian tăm tối, nên cũng không mong chờ niềm vui bất ngờ nào, chỉ mong có thể nhìn thấy được một tương lai tốt đẹp.
“Nếu cậu thích như thế thì chẳng bằng cậu tự viết đi.”
Câu này của Kiều Lạc Chỉ cũng không có ý giận dỗi gì, mà còn thật sự đưa cho Ngu Trĩ Nhất xem mấy cách để đóng góp bài viết: “Cậu nhìn này, có thể gửi bài đó. Cậu viết văn được lắm, văn phong cũng ổn, hay cứ thử viết tiểu thuyết đi, biết đâu lại được chọn còn được cầm cả tiền nhuận bút nữa!”
Ban đầu Ngu Trĩ Nhất không nghĩ đến việc này, nhưng khi Kiều Lạc Chỉ nhắc đến, thì trong lòng cô lại có vài ý tưởng.
Cô bắt đầu ghi lại cảm hứng của mình vào sổ, rồi dựa theo sự tưởng tượng của mình, viết thành những câu chuyện ngắn.
Nói như thế nào đây nhỉ?
Tình tiết trong câu chuyện đều dựa theo ý nghĩ của cô, lời văn cũng mượt mà, nhưng lúc đọc luôn thấy thiếu cái gì đó.
Kiều Lạc Chỉ bảo cô gửi đi, nhưng cô đọc lại vài lần, cuối cùng vẫn để trong điện thoại, không gửi đi.
Cô nghĩ, có lẽ vì mình còn chưa biết cảm giác thích một người, nên không thể viết được cái cảm giác vừa kỳ diệu lại ngọt ngào trong tình yêu.
Học kỳ sau của lớp 10 bắt đầu có tiết tự học buổi tối, đồng thời còn sắp xếp thời gian đọc sách trước tiết tự học buổi tối.
Thời gian tự học buổi tối thật sự đều bị các giáo viên bộ môn chiếm dụng để dạy học, còn thời gian đọc sách thì để cho các học sinh đang căng thẳng học hành nghỉ ngơi thư giãn trong 30 phút.
Đa phần các giáo viên sẽ không tới phòng học, nhưng trong lớp phải giữ yên lặng. Vậy nên cả lớp thay phiên nhau quản lớp, cứ đến giờ là ngồi trên bục, trông chừng cả lớp không được phát ra âm thanh nào.
Nhưng thật ra có thể giữ yên lặng cho lớp không lại còn phải xem ai đang ngồi trên bục.
Lịch quản lớp dựa theo số của học sinh, Thời Dịch là người đầu tiên.
Trong lòng các bạn học thì cậu chính là một lớp trưởng có uy, nên trong lúc cậu quản thì không ai tranh cãi ầm ĩ cả, dù là không kìm được thì cũng sẽ nói thật nhỏ, thì thào với nhau. Ngồi cách xa một chút thì sẽ không nghe thấy được.
Các lớp phó cũng khá ổn, rất có tinh thần trách nhiệm, nếu như có bạn nào dưới lớp ầm ĩ, thì cũng sẽ dặn dò một hồi.
Nếu như đến lượt kẻ ẩu tả như Lế Thiếu Chu, dưới lớp có loạn xì ngầu thì cậu cũng chẳng quản, trừ phi quá ầm ĩ thì cậu mới đập bàn: “Nói chuyện nhỏ thôi.”
Không biết có phải là Lê Thiếu Chu đen đủi hay không, lúc cậu đang thả cho mọi người nói chuyện tự do thì lại gặp phải thầy chủ nhiệm đi kiểm tra.
Tối nay có hai tiết tự học của thầy chủ nhiệm, nên trước giờ học thầy đi dạo một vòng, nghe thấy Lê Thiếu Chu quản lớp như vậy thì đi thẳng vào.
Trong phòng đột ngột im phăng phắc.
Lê Thiếu Chu thấy thầy chủ nhiệm đi thẳng về phía mình, tim như vọt lên cổ họng.
Cậu vội vàng giở vài tờ “sách” trong tay, rồi kẹp dưới cánh tay.
“Lê Thiếu Chu, bảo em quản lớp là để giữ trật tự, nhắc nhở các bạn không được làm ồn, chứ không phải để cho các bạn tự do nói chuyện!”
“Dạ vâng, em rõ rồi ạ, thưa thầy.” Cậu lập tức thể hiện dáng vẻ ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Khương Mịch Nhĩ che miệng cười ở bên dưới.
Ngu Trĩ Nhất tò mò nhìn sang cô nàng, dường như đang hỏi: Cậu cười gì thế?
Đến khi thầy giáo ra khỏi lớp học, Khương Mịch Nhĩ đến bên cạnh cô, lặng lẽ nói: “Cậu có thấy độ dày của cuốn sách mà Lê Thiếu Chu cầm không?”
“Có thấy, sao vậy?”
“Cậu ta học trên mạng đó, tạo một khoảng trống trong sách rồi nhét điện thoại vào, bình thường thầy chả vào lớp bao giờ, hôm nay lại đến, chắc chắn là dọa cậu ta sợ chết khϊếp!”
“Uầy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế cơ à…”
Cô nghĩ, tạo một khoảng trống trong sách thì rất phiền phức mà nhỉ?
Thôi kệ đi, cô chỉ muốn làm một học sinh chăm ngoan thôi.
Đến tuần thứ 3, rốt cuộc đến lượt Ngu Trĩ Nhất. Mọi người nghĩ tính tình cô hiền lành, cũng không thấy có uy lực gì.
Nhưng vừa đến giờ tự học, chỉ thấy lớp trưởng đứng lên, chậm rãi nói với cả lớp: “Từ giờ trở đi cả lớp giữ trật tự, nếu thấy ai nói chuyện thì tớ sẽ ghi tên lại.”
Không phải cảnh cáo mà ghi lại tên luôn đó. Các bạn học muốn nhân cơ hội tác oai tác quái đều phải ngoan ngoãn ngồi im.
Làm sao có thể quên rằng trong lớp còn có một kẻ bao che khuyết điểm vô đối như lớp trưởng chứ? Tuy là cậu chỉ che chở Ngu Trĩ Nhất.
Ngu Trĩ Nhất ngồi trên bục giảng, ánh mắt đảo quanh lớp một vòng, thấy mọi người yên lặng thì cũng giở bài tập ra làm.
Thầy chủ nhiệm đi ngang qua kiểm tra thấy như vậy thì hài lòng gật đầu, thậm chí còn tuyên dương kỷ luật quản lý của lớp 10A2 trong cuộc họp của các giáo viên.
Cuối tuần, Ngu Trĩ Nhất vùi đầu làm bài tập trong phòng, cô làm xong bài tập về nhà từng môn, còn phải chuẩn bị bài mới nữa.
Thời Dịch một tay cầm điện thoại, một tay xách giỏ trái cây vào phòng.
Cậu đặt giỏ trái cây lên bàn: “Mẹ anh mới mua vải về.”
Ninh Tố Nhã mới đi chợ mua thức ăn về, bà mua vài loại rau và hoa quả, cậu tiện nên mang vào luôn cho Ngu Trĩ Nhất.
Ngu Trĩ Nhất nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Cảm ơn anh.”
Cô còn phải làm nốt bài tập.
Thời Dịch thấy dáng vẻ đắm chìm học tập của cô, vừa thấy dễ thương lại hài hước.
Đáng yêu thì thật sự là đáng yêu, buồn cười chính là lúc cô đọc sách, viết chữ, biểu tình trên khuôn mặt rất phong phú, nào là lông mày, mũi, miệng, mỗi lúc lại có một biểu cảm khác nhau.
Lúc học bài không bị vướng mắc gì thì tràn đầy vui sướиɠ, gặp phải vấn đề thì bắt đầu xoắn xuýt, nói chung cũng khá là dễ thương.
Thấy cô gái nhỏ học tập cực khổ như vậy, cậu bèn làm người phục vụ cho cô, ngồi bóc vải rồi đưa đến bên miệng cô.
“Ăn này.”
Cô gái nhỏ há miệng theo bản năng, cánh môi tươi tắn mềm mại đỏ mọng như quả anh đào, biên độ mở miệng không lớn, lúc ăn đồ cũng có cảm giác đáng yêu đến lạ.
Cô ngậm quả vải vào rồi nhai trong miệng, nuốt phần thịt quả xuống nhưng mãi không nhổ hạt ra.
“Á úi.”
Một tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
Ngu Trĩ Nhất hơi há miệng, vẻ mặt đau khổ.
Thời Dịch thấy vậy thì sốt ruột: “Cắn vào răng rồi à?”
“Ừm.” Ngu Trĩ Nhất cúi đầu tìm thùng rác, thế nhưng thùng rác vốn đặt gần bàn học đã bị Ninh Tố Nhã mang đi cọ rửa, giờ vẫn chưa cầm vào.
Trong lúc nóng vội không tìm được chỗ nhổ, Thời Dịch giơ tay hứng luôn: “Mau nhổ ra.”
Ngu Trĩ Nhất vô thức hé miệng, cái hạt rơi vào lòng bàn tay Thời Dịch.
Cậu cũng không ngại, dùng tay còn lại nâng cằm Ngu Trĩ Nhất lên, vội hỏi: “Có sao không?”
Ngu Trĩ Nhất nhẹ nhàng đặt tay lên mép, lắc đầu: “Lúc mới cắn phải thì hơi đau, đợi lát nữa thì đỡ hơn.”
Khi ấy cô quên mất trong miệng mình còn một cái hạt cứng nên cứ thế cắn thẳng xuống, khiến hai hàm răng đập vào nhau.
Thấy cô không sao, Thời Dịch thở phào.
Ngu Trĩ Nhất dời ánh mắt đến cái hạt trong tay Thời Dịch, lập tức đứng lên: “Anh, em xin lỗi, mình đi rửa tay trước đã!”
Đồ đạc mà người khác nhổ ra tay thể nào cũng thấy rất khó chịu!
“Sao em lại xin lỗi anh?”
“Thì… Em nhổ ra tay anh, lúc nãy em đau quá nên không phản ứng kịp.” Nếu cô phản ứng kịp thì đã nhổ ra tay mình rồi.
“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi, anh cũng không ghét em đâu.” Cậu nhún vai, ném hạt vào thùng rác ở phòng khách.
“Em đấy, ăn hoa quả thôi mà cũng khiến người khác lo lắng, chỗ còn lại thôi đừng ăn nữa.”
“Haizz.. Lúc nãy em mải mê quá nên mới không cẩn thận đập vào răng.” Cô rất thích ăn vải, sao có thể vì một hạt vải đập vào răng mà bỏ qua cho chỗ vải thơm ngon kia được.
Thời Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, đành chiều theo cô.
Nhưng đến buổi chiều, Ngu Trĩ Nhất thấy hàm răng bị đập của mình có di chứng.
Lúc nhai cơm thấy hơi đau đau, nên cũng không ăn được nhiều.
Thời Dịch để ý đến sự lấm lét của cô, sau khi ăn xong còn cố ý hỏi một câu: “Nãy thấy em ăn ít, no rồi à?”
Cô gật đầu, nhưng lại sờ gò má: “Răng em hơi đau.”
Thời Dịch đi đến, nâng nhẹ cằm cô lên: “Há miệng ra, để anh xem xem.”
Cô nghe lời làm theo, còn thật sự lo rằng rằng của mình xảy ra vấn đề.
Thời Dịch cúi đầu kiểm tra, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại đáng kể.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài hấp dẫn người nhất của thiếu niên, cô nhớ tới miêu tả này trong tiểu thuyết, ban đầu còn thấy viết quá lên, nhưng vào giờ phút này thì cô thấy cảm giác ấy thật sự tồn tại.
Lúc đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào mình thì hồn phách cũng bị câu đi mất.
Nhìn gương mặt kia kề sát trong gang tấc, dường như Ngu Trĩ Nhất nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, phút chốc ấy, ngay cả đau đớn cũng quên bẵng đi.
“Không thấy có máu, em thấy răng có lung lay không?”
“…”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Thời Dịch gọi lại: “Nhất Nhất?”
Ngu Trĩ Nhất chợt cúi đầu, chột dạ lùi về sau một bước, lắc đầu: “Không ạ, chắc là mai sẽ đỡ thôi.”
“Có thể là vì hôm nay bị đập vào, thấy chưa đỡ thì bảo anh ngay nhé, giờ tối rồi, nếu mai vẫn còn đau thì đi khám.”
Cô áp tay vào má, gật đầu liên tục.
Thời Dịch chỉ nghĩ là cô đau răng, không muốn nói chuyện.
Cho đến khi Thời Dịch ra khỏi phòng cô, Ngu Trĩ Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng trước gương gắn vào tủ quần áo, nhìn chính mình trong gương, không hiểu sao bỗng chột dạ.
Lúc nãy cô…đang nghĩ cái gì vậy?
—
Trong tiểu thuyết tả rằng lúc nữ chính nhìn nam chính thì sẽ có phản ứng mặt đỏ lên, tim đập rộn ràng, giờ cô nhìn lại những câu chữ này, không hiểu sao lại nghĩ đến mình và Thời Dịch.
Ngu Trĩ Nhất vội vàng gập tiểu thuyết lại.
Lúc cô hành động thì không chú ý, tiếng gấp sách lại khá to.
Kiều Lạc Chỉ nghe thấy động tĩnh, ngẩng lên nhìn, còn tưởng rằng cô đã đọc xong một quyển mới: “Nhất Nhất, cậu lại đọc xong một quyển rồi à?”
“Không…Tớ chưa đọc xong…” Cô chỉ là chột dạ mà thôi.
“Thế à.” Kiều Lạc Chỉ lại làm tiếp việc của mình.
Hai người im lặng một hồi, Ngu Trĩ Nhất nhìn về phía cô bạn, cái đầu nhỏ nhích dần sang, hỏi dò: “Kiều Kiều, cậu bảo thích một người, thật sự giống như trong tiểu thuyết miêu tả hả?”
“Chắc chắn là không rồi, cậu thích đọc những tiểu thuyết có hậu, nhưng những chuyện đó đều là tác giả tô vẽ thêm cho đẹp thôi.” Kiều Lạc Chỉ không hề hiểu được ý nghĩa thật sự mà Ngu Trĩ Nhất hỏi, chỉ nghĩ là cô đang hỏi về tiểu thuyết và ngoài đời thực.
Làm một độc giả đã đọc xong trăm nghìn chữ trong tiểu thuyết, cô phân biệt rõ ràng đâu là tiểu thuyết, đâu là ngoài đời thực.
Ngu Trĩ Nhất quan sát xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Kiều Kiều, cậu nói nhỏ thôi!”
Kiều Lạc Chỉ nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Ừm… Trường không cho đọc tiểu thuyết mà, để mọi người nghe thấy bọn mình thảo luận thì không hay.” Cô tìm một lý do sứt sẹo.
Kiều Lạc Chỉ nhún vai, không nghĩ nhiều.
Ngu Trĩ Nhất giở tiểu thuyết ra một lần nữa, nhìn một hồi rồi gấp lại, nhét vào ngăn bàn.
“Bịch—“
Lúc cầm cuốn sách không để ý gạt bút đang để trên bàn, chiếc bút lăn một vòng ở cạnh bàn rồi rơi xuống đất.
Ngu Trĩ Nhất xoay người nhặt bút.
Cùng lúc đó, có một bàn tay chìa ra bên cạnh, lúc Ngu Trĩ Nhất ngẩng đầu thì trán cô vừa hay đυ.ng vào cái tay ấy.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thẳng vào khuôn mặt mê người của Thời Dịch.
Thời Dịch cúi đầu nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười: “Lúc nhặt đồ thì để ý một chút, không thì cộc đầu rồi lại kêu đau.”
Ngu Trĩ Nhất mím môi, nhưng lại không nói chữ nào.
Lúc bình thường gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô là sẽ nói lời cảm ơn, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là nụ cười dịu dàng ấm áp kia, cùng với cả câu nói quan tâm chu đáo.
Hình như cô…
Thích một người mất rồi.