Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 5

Trên đường tan học về nhà, Ngu Trĩ Nhất xòe tay ra lẩm nhẩm đếm.

Thấy cô bé đi cứ cúi gằm mặt, còn suýt nữa đâm vào cột điện phía trước, Thời Dịch nhanh chóng bước lên một bước, lấy tay chắn trước trán cô bé, “Em nhìn đường đi.”

“Em lẩm bẩm gì đấy? Tẹo nữa mà ngã thì đừng có khóc.” Cậu hung hăng dạy dỗ cô một trận.

Ngu Trĩ Nhất chẳng sợ chút nào, ngảng mặt nhỏ đáp lời: “Anh ơi, sắp đến sinh nhật em rồi.”

Cậu ừ một tiếng, tiếp lời: “Còn 5 ngày nữa.”

Cô bé mở to mắt, khâm phục nói: “Anh siêu quá đi.”

“Ngốc lắm.”

Ngay cả quà tặng cậu cũng chuẩn bị xong rồi chứ đừng nói đến chuyện tính toán thời gian.

Về đến gần cửa, Thời Dịch đưa tay tóm lấy bím tóc tết đằng sau của Ngu Trĩ Nhất, “Bài tập toán hôm nay cô giao về nhà hơi khó, nếu em không hiểu thì cứ sang tìm anh, anh sẽ dạy cho em.”

Cô bé nghiêng đầu, hỏi: “Bài tập toán hôm nay khó lắm ạ?”

“Ừ.”

“Thế em sang nhà anh làm bài tập luôn nhé!” Cô bé vui vẻ đưa ra quyết định, “Anh chờ em một tí, em về xin phép bà ngoại.”

Ngu Trĩ Nhất vừa bước chân vào cổng khu nhà liền phát hiện hôm nay bầu không khí nơi đây khác thường. Cô bé ngờ vực đi về phía nhà mình, thấy cửa mở toang và trong nhà có thêm nhiều đồ dùng sinh hoạt.

“Bà ngoại ơi?”

Cửa mở nhưng lại không có ai đáp lời cô bé.

Cô bé quay ra ngoài đi sang bên nhà cậu mình, ở đó náo nhiệt tiếng nói chuyện.

Ngu Trĩ Nhất đứng ngoài cửa lặng lẽ thò đầu vào nhìn, thấy có vài người lạ lẫm lẫn người quen, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.

Chợt có một bé gái chừng 5, 6 tuổi đang đuổi theo xe đồ chơi chạy đến, Ngu Trĩ Nhất giật mình bước ra khiến người bên trong phát hiện ra cô bé.

“Nhất Nhất à?” Nguyễn Tinh đứng lên, vội vã đi đến bên con gái ở ngoài cửa.

Ngu Trĩ Nhất mở miệng cất tiếng gọi xa lạ: “Mẹ ơi.”

Cái năm Ngu Trĩ Nhất 3 tuổi rưỡi, bố Ngu Khải và mẹ Nguyễn Tinh đi làm xa, đến bây giờ đã hơn bảy năm, trong khoảng thời gian đó cũng chỉ gặp mặt được hai lần. Đối với Ngu Trĩ Nhất mà nói, bọn họ là người vừa thân quen lại xa lạ.

Hai người có huyết mạch thân cận này đã đưa cô bé đến với thế gian, tuy ít khi được gặp mặt trong nhiều năm nhưng cô bé vẫn vô cùng khát vọng tình yêu thương của bố mẹ.

Thời Dịch đứng đợi một lúc rồi cũng đi đến.

Cậu thấy trước cửa nhà cậu Ngu Trĩ Nhất hai mẹ con đang ôm nhau nên bình tĩnh đứng yên, không đi đến quấy rầy.

“Nhất Nhất à, mau nhìn xem quà mẹ mang về cho con này.” Nguyễn Tinh vui sướиɠ kéo con gái vào nhà mở quà, chẳng ngờ Ngu Trĩ Nhất lại rút tay về.

“Anh đang chờ con ở bên ngoài, con muốn ra bảo với anh ấy một câu.”

“Anh?” Nguyễn Tinh nghe thấy xưng hô này của con gái thì sững người.

Ngu Trĩ Nhất không nhận ra sự ngờ vực của mẹ, chỉ gật đầu rồi chạy ra bên ngoài luôn.

Bất cẩn thế nào lại đâm sầm vào lòng một người, ngẩng đầu lên nhìn mới biết đó là Thời Dịch.

“Anh ơi! Bố mẹ em về rồi đấy!” Giọng nói phấn khích xen lẫn mừng rỡ vang lên không chút giấu diếm.

Thời Dịch xoa đầu cô bé, “Anh nhìn thấy rồi, em cứ vào với bố mẹ đi, rảnh rỗi đến tìm anh sau. Nếu như không rảnh thì mai đến trường anh sẽ dạy cho em.”

“Vâng ạ.” Cô bé sung sướиɠ gật đầu.

Thời Dịch hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của cô, dù sao thì đứa trẻ nào cũng mong muốn được cha mẹ yêu thương.



Vợ chồng nhà họ Ngu mấy năm nay làm ăn xa cũng lời lãi được chút tiền, lần này về còn mua thêm mấy đồ dùng sinh hoạt mới trong nhà, thêm một chiếc tủ lạnh với máy giặt.

Nguyễn Tinh nắm tay con gái năm tuổi bước đến, Ngu Trĩ Nhất mới biết rằng, bé gái để tóc ngắn mái ngố này chính là em gái mình, Ngu Tâm Nghiên.

Đã qua ba năm kể từ lần gặp mặt trước, khi đó em gái mới hai tuổi trông không giống bây giờ nên mới nhìn Ngu Trĩ Nhất không nhận ra.

Nguyễn Tinh vui vẻ lấy hết quà ra, áo khoác mùa đông, mùa xuân cùng với váy vóc mùa hè, mùa nào cũng có đủ loại: “Nhất Nhất à, những bộ này đều là mẹ mua cho con, con ngắm thử xem có thích không?”

“Thích ạ!”

Chỉ cần là quà của mẹ, cô bé thích hết.

Ngu Tâm Nghiên lấy hộp kẹo trái cây trong túi ra, muốn mẹ bóc cho mình ăn. Nguyễn Tinh dứt khoát cất hộp kẹo lại, không cho bé ăn: “Đây là kẹo để cho chị, con không được ăn.”

Không được ăn kẹo khiến Ngu Tâm Nghiên bực bội, nhùng nhằng ỉ ôi lăn đùng giãy nảy muốn lấy lại.

Nhưng Nguyễn Tinh vẫn không cho mà đưa sang cho Ngu Trĩ Nhất: “Nhất Nhất, đây là kẹo trái cây nhập khẩu, mẹ đặc biệt chọn cho con, có rất nhiều vị trong đó.”

Ngu Trĩ Nhất đưa tay đón lấy, miệng cười toe toét.

Ngu Tâm Nghiên thấy kẹo trong tay chị bèn chuyển mục tiêu: “Chị ơi, cho em một cái với!”

Trĩ Nhất mềm lòng định lấy cho em thì bị mẹ cản.

“Không sao đâu mẹ, chỗ này rất nhiều kẹo, có thể chia cho em cùng ăn.” Cô bé hiểu chuyện lại rộng lượng.

Ai ngờ, Nguyễn Tinh lại bảo rằng: “Nghiên Nghiên đang thay răng nên không thể ăn kẹo.”

Ngu Tâm Nghiên từ khi còn bé đã thích ăn kẹo nhưng Nguyễn Tinh luôn giám sát chặt chẽ. Bây giờ chưa đến 6 tuổi mà đã bắt đầu thay răng khiến cô hơi lo lắng, dứt khoát cấm con gái ăn kẹo.

“Con cất kỹ vào nhé, đừng để em biết.” Nguyễn Tinh dặn dò kỹ lưỡng.

Ngu Trĩ Nhất cúi đầu nhìn gói kẹo trong tay, nụ cười trên mặt dần phai đi.

Bố mẹ mang về cho cô bé nào là quần áo, đồ ăn vặt, còn cả bút vở cùng đồ dùng học tập. Cô bé cầm tất cả mang về phòng mình, cất gọn gàng quần áo vào tủ và đồ dùng học tập lên giá sách.

Cuối cùng nhìn đến hộp kẹo, cô bé tự thuyết phục chính mình: “Bố mẹ tặng Nhất Nhất nhiều quà như thế, Nhất Nhất phải biết ơn họ mới đúng.”

Người lớn sắp xếp một bữa cơm đoàn viên ở nhà cậu nên mọi người đều sang hết bên đó phụ việc. Ngu Trĩ Nhất dọn dẹp xong đúng lúc được gọi sang ăn cơm.

Tuy nhà cậu ở ngay bên cạnh nhưng mấy năm nay cô bé rất ít khi sang bên này, hầu như đều một mình ngồi ăn cùng bà ngoại hoặc Thời Dịch sẽ giữ cô bé ở lại nhà họ Thời.

Bởi vì nhận được quà nên nhà cậu cũng đối xử khách khí với bọn họ, trông giống như một nhà tương thân tương ái.

Ngu Trĩ Nhất hơi rụt rè vì nơi náo nhiệt này khiến cô bé thấy không quen.

Em gái 5 tuổi không thích ăn cơm lắm, trong tay vẫn còn cầm đồ chơi nghịch, phải để Nguyễn Tinh bón cơm mới ăn vài miếng.

Thỉnh thoảng Ngu Trĩ Nhất ngẩng đầu nhìn theo bóng mẹ bón cơm cho em rồi lại yên lặng cúi thấp đầu.

Bố cô bé đang uống rượu cùng cậu, thoáng nhìn sang con gái lớn chỉ ăn cơm trắng mà không gắp thức ăn, bèn lấy đũa gắp một miếng thịt bò to cho vào bát của cô bé, “Nhất Nhất, con ăn nhiều thịt một chút, người con gầy quá.”

Nhìn miếng thịt trong bát mình, Ngu Trĩ Nhất ngẩn người.

Miếng thịt này nửa nạc nửa mỡ, còn có cả miếng ớt xào lẫn vào, miệng cô bé vẫn chưa khỏi hẳn nên không thể ăn cay được.

Cũng may có bà ngoại ngồi cạnh giải vây giúp cô bé, gắp miếng thịt đi nói rằng: “Gần đây Nhất Nhất đang bị nhiệt miêng, không được ăn cay.”

Bố cô gật đầu: “Vậy thì con ăn nhiều rau vào.”

Cô bé khẽ khàng đáp lời: “Vâng ạ.”

Đến hết bữa cô bé cũng chỉ ăn nửa bát cơm trắng và uống thêm ít canh.

Người lớn vừa uống rượu vừa hàn huyên nên mãi vẫn chưa xong, cô bé không chờ được bèn đi về nhà trước.

Về đến phòng mình Trĩ Nhất lấy hai cái bút mới để vào trong cặp, trước khi đi còn bốc một nắm kẹo trái cây bỏ vào túi, đeo cặp sách lên vai rồi đi sang nhà họ Thời.

Thời Dịch đã làm xong bài tập trên lớp, về đến nhà là vùi đầu chơi game.

Hôm nay Ninh Tố Nhã có chút việc bận nên về hơi muộn, bây giờ mới bắt đầu nấu cơm.

Lúc Ngu Trĩ Nhất gõ cửa, Thời Dịch không hề nghe thấy, vẫn là Ninh Tố Nhã ra mở cửa cho cô bé.

“Nhất Nhất đến chơi à con.”

“Dạ con có bài tập toán muốn hỏi anh.”

“Anh ở trong phòng, con vào tìm anh nhé.”

Cô bé vô cùng quen thuộc với nhà họ Thời. Tự nhiên đi đến phòng Thời Dịch hệt như vào phòng mình. Khi cô bé đẩy cửa phòng, Thời Dịch vẫn còn đang hăng say chơi game.

Ngu Trĩ Nhất yên lặng đứng ở phía sau, đợi cậu chơi game xong mới gọi: “Anh ơi.”

Thời Dịch đang đấm vai quay phắt lại, ngạc nhiên nhìn cô bé: “Sao em lại sang đây?”

Ngu Trĩ Nhất kéo khóa cặp lấy bài tập toán ra.

Trước bàn học để hai cái ghế, hai đứa trẻ ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, bài tập thì để ở chính giữa.

“Bố mẹ em về mà em không cần ở nhà với họ sao?”

“Bố mẹ em đang ở nhà cậu uống rượu.”

“À.” Người lớn uống rượu chuyện trò chính là một quá trình vừa lâu vừa chậm, cậu hiểu điều này.

“Thế em gái của em đâu? Em không chơi cùng với em ấy à?”

“Em gái em… Em không biết phải chơi cùng em ấy như thế nào.”

Em gái có rất nhiều đồ chơi nhưng Trĩ Nhất chưa từng chơi những món đồ ấy. Lúc cô bé ăn xong cơm thì mẹ vẫn đang cho em gái ăn cơm, không có cách nào chơi với nhau được.

“Vậy à.” Thời Dịch nghe đến đây, con ngươi lanh lợi đảo sang, “Thế mới nói, không cùng tuổi không thể chơi với nhau. Em xem, chỉ bọn mình mới chơi được với nhau thôi.”

Người nào đó họ Thời đang âm mưu tẩy não cho bằng được.

Cô bé cũng cảm thấy có lý, gật đầu tán đồng: “Em thích chơi cùng anh.”

Thời Dịch vui vẻ xoa đầu cô bé.

Ngu Trĩ Nhất chợt nhớ đến cái gì đó, lôi từ trong cặp ra hai cái bút mới đặt lên bàn, “Mẹ mới mua cho em cả hộp bút, em lấy hai màu anh thích nhất tặng anh đấy.”

Sau đó cô bé lại lấy kẹo ra đưa cho Thời Dịch: “Có cả kẹo nữa này.”

Hai thứ này là thứ duy nhất cô bé có thể mang tặng từ trong chỗ quà của mình, vì quần áo thì không thể đưa mà đồ ăn vặt Thời Dịch cũng không cần.

Thời Dịch chưa kịp hài lòng với hai cái bút tặng đã bị nắm kẹo trong tay cô bé thu hút sự chú ý, nhưng không phải vì cậu thích ăn.

“Ngu Trĩ Nhất! Có phải anh đã nói giờ em không được ăn kẹo không?” Cậu lấy hết kẹo trong tay cô bé, không chừa cái nào.

Ngón tay nâng cầm Trĩ Nhất lên, ra lệnh: “Há miệng ra.”

Cô bé nghe lời làm theo.

Thời Dịch kiểm tra cẩn thận khoang miệng Ngu Trĩ Nhất. Bây giờ đang là thời điểm thay răng sữa, không được lơ là.

Cậu bé trịnh trọng dạy dỗ: “Trước khi thay hết răng, không được ăn kẹo đâu đấy, em biết chưa?”

Ngu Trĩ Nhất chưa kịp trả lời, Ninh Tố Nhã bỗng đến gõ cửa: “Nhất Nhất có ăn cơm không? Cô làm thêm thức ăn cho cháu nhé.”

Thời Dịch cướp lời: “Mẹ ơi, mẹ nhớ đừng nấu món cay, Nhất Nhất đang nhiệt miệng chưa khỏi.”

Ninh Tố Nhã cười vung vẩy cái xẻng nấu thức ăn trong tay: “Được rồi, chỉ mình con lo lắng à, ngày nào cũng lải nhải bên tai mẹ, mẹ còn không biết chắc?”

Ninh Tố Nhã xoay người đi vào phòng bếp.

Thời Dịch đang định tiếp tục dặn dò Trĩ Nhất lại nhìn thấy nước mắt cô bé rơi xuống từng giọt to như hạt đậu.

Thời Dịch đột nhiên hoảng hốt: “Nhất Nhất, anh không mắng em đâu, em đừng khóc.”

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu. Cô bé khóc không phải vì Thời Dịch không cho phép ăn kẹo.

Thời Dịch thông minh lanh trí là vậy mà cũng phải hoảng hồn khi thấy cô bé rơi nước mắt, vụng về lau sạch nước mắt cho cô, vừa lau vừa dỗ dành: “Đừng khóc, chờ em thay hết răng, anh mua kẹo cho em nhé?”