"Phó Tiểu Vũ..."
Hứa Gia Lạc ngừng lại trong chốc lát.
Giây phút đó không hiểu sao hai người họ lại ở rất gần nhau, đôi mắt của người kia cứ chăm chú nhìn vào anh.
Giống như có điều gì đó vừa mới đập mạnh vào trái tim Alpha——
Anh không nói nên lời trong một khoảng thời gian rất dài.
"Hứa Gia Lạc," Phó Tiểu Vũ đợi một lúc rồi mới nói tiếp: "Lúc nãy trong kho chứa đồ, tôi còn chưa nói hết. Phải, là tôi bị bỏ thuốc, cũng chính xác là chỉ cần không cẩn thận sẽ gặp phải nguy hiểm khác. Nhưng dẫu có thế nào, tôi vốn đã có thể đến bệnh viện nhưng kết quả lại chọn anh, bởi vậy nên tôi mới có được lần đầu tiên thực sự rất tuyệt vời. Hứa Gia lạc, cảm ơn anh."
Alpha này gắt gao nắm chặt vào vô lăng, trên cánh tay hiện lên mấy đường gân xanh, nhất thời không nói nên lời.
Phó Tiểu Vũ thường cảm thấy Hứa Gia Lạc như vậy rất quyến rũ, trong mấy ngày phát tình ấy, khi người này ôm lấy cậu, Omega vẫn thường lén lấy ngón tay chạm vào những đường gân xanh kia.
Toàn thân Hứa Gia Lạc căng lên.
"Hứa Gia Lạc?"
Phó Tiểu Vũ bối rối.
Trong thế giới tình cảm, quả thật là cậu đều thường xuyên rơi vào trạng thái lùi không được mà bước tiếp cũng chẳng xong, giống như ngày hôm qua ở bãi đậu xe khi đối mặt với Hứa Gia Lạc, cậu chỉ có thể cúi đầu thừa nhận bản thân đã quấy rầy đối phương.
Nhưng dù cho tâm trạng có thế nào đi nữa, lúc này, Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói với Hứa Gia Lạc rằng——
Kết quả của lần phát tình này, tốt đẹp chính là tốt đẹp, bất kể xuất phát điểm có là gì thì cậu cũng chỉ là người hướng đến kết quả.
Phó Tiểu Vũ không hy vọng sự tốt đẹp đó lại trở thành gánh nặng, càng không mong muốn lần phát tình này lại khiến Hứa Gia Lạc xem đó trở thành trải nghiệm làm nạn nhân của cậu.
"Phó Tiểu Vũ, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Trác Viễn đâu."
Hứa Gia Lạc đáp lại một tiếng, cuối cùng mới mở lời: "Để tôi đưa cậu về nhà."
Giọng anh khàn khàn, kèm theo tiếng khởi động xe khiến mấy chữ tiếp theo mơ hồ không rõ.
Rõ ràng đang nói những lời cay độc để khiến người khác "yên tâm", nhưng ngay lúc đó Phó Tiểu Vũ vẫn cảm thấy Hứa Gia Lạc đã đột ngột đổi chủ đề.
Omega im lặng một lúc, cuối cùng mới nói tiếp: "Thật ra... tôi thấy hơi lo cho Hàn Giang Khuyết."
Nửa vế sau cậu nói rất nhẹ, như thể đang có điều suy nghĩ, lại giống như đang quay lưng lại với chủ đề tình cảm.
Cậu nhìn vào cửa kính xe với ánh mắt bối rối.
Ngày hôm qua, chiến lược tiếp cận có mức độ đã chính thức Waterloo (1), thực ra cậu đã chán chường cả một đêm, bởi điều đáng sợ không phải là ngay từ bước đầu tiên đã thất bại.
Mà điều đáng sợ là, Phó Tiểu Vũ rốt cuộc cũng phát hiện ra tình yêu và công việc hoàn toàn khác nhau.
(1)= ở đây có nghĩa là "thất bại thảm hại" dựa trên lịch sử chiến tranh thế giới và lịch sử cận đại, trận đánh Waterloo được coi là một trận đánh nổi tiếng, nơi thiên tài quân sự Napoleon đã bại trận, đồng thời cũng là mốc đánh dấu kết thúc thời đại oai hùng khắp châu Âu của Hoàng đế nước Pháp.
Hóa ra việc đến gần rồi theo đuổi người khác không thể chỉ dựa vào một bên tình nguyện, bất kỳ phương pháp luận, bản đồ tư duy và phân tích SWOT (2) nào đều không dễ dàng vận dụng.
(2)= Phương pháp luận (Methodology) có các nghĩa như sau: Luận về một phương pháp Hệ thống các phương pháp Khoa học hoặc lý thuyết về phương pháp Phương pháp có thể định nghĩa như là một thủ tục hay quy trình có tính hệ thống, thứ tự để đạt đến một số mục tiêu nào đó.
Bản đồ tư duy (Mind Map) là phương pháp được đưa ra như là một phương tiện mạnh để tận dụng khả năng ghi nhận hình ảnh của bộ não. Đây là cách để ghi nhớ chi tiết, để tổng hợp, hay để phân tích một vấn đề ra thành một dạng của lược đồ phân nhánh. Khác với máy tính, ngoài khả năng ghi nhớ kiểu tuyến tính (ghi nhớ theo 1 trình tự nhất định chẳng hạn như trình tự biến cố xuất hiện của 1 câu truyện) thì não bộ còn có khả năng liên lạc, liên hệ các dữ kiện với nhau. Phương pháp này khai thác cả hai khả năng này của bộ não.
Phân tích SWOT là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược.
Nếu như không có vé vào cửa thì dường như đến cuối cùng điều cậu phải đối mặt, cũng chỉ có thể là một cánh cửa sắt đóng chặt không có một khe hở nào.
Có thể Phó Tiểu Vũ thực sự không biết làm thế nào để tiếp tục chinh phục dự án Hứa Gia Lạc.
...
Sau khi đưa Phó Tiểu Vũ về nhà, Hứa Gia Lạc đã tự mình lái chiếc Tesla với tốc độ cao, vội vã quay trở lại Uloft.
Tiểu Nam Dật lúc này đang ở trong nhà khoe với A Hào và A Nhược lâu đài băng giá cậu nhóc và anh đã lắp xong, không bao lâu sau đó thì Cận Sở cũng đã trở lại.
Cả một ngày đều ồn ồn ào ào, Hứa Gia Lạc dẫn theo Cận Sở cùng Nam Dật, sau đó còn mời cả gia đình mấy người anh em của mình, một nhóm mười người đi ăn một bữa tiệc nướng thịnh soạn.
Thế nhưng, khi mọi người đang ăn uống hăng say thì anh lại luôn bị phân tâm.
Trong tâm trí anh lúc ấy, từ đầu đến cuối đều là hình ảnh đó——
Trong chiếc Tesla, Phó Tiểu Vũ đã tiến lại gần anh và nói với anh từng chữ, "Chuyện xảy ra vào mấy ngày trước... là thứ vô giá tôi sẽ mãi mãi trân trọng trong lòng mình."
Mức độ phân tâm của anh còn nhận được những lời công kích như có như không của Cận Sở.
"Này!" Cận Sở chạm cốc với anh rồi hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế? A Hào đang hỏi anh kìa."
"Chuyện công việc." Hứa Gia Lạc lập tức đáp.
Anh lắc đầu rồi một cái rồi đứng dậy, mỉm cười , cụng ly với anh em của mình.
Lát nữa còn phải đưa Cận Sở và Nam Dật ra sân bay, vì thế trong cốc của anh chỉ là coca, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn không nhịn được một hơi cạn sạch, sau đó là nhắm mắt lại.
Omega ấy mặc trên người chiếc áo len màu trắng sữa, giống như Hạ An phiên bản lớn.
Và trong giây phút đó, hàng mi dài của cậu được ánh nắng ban mai mạ thành sắc vàng ròng, hiện lên một loại ánh nhũ gọi là tốt đẹp.
...
Ngày hôm sau là ngày mười ba tháng Hai.
Mọi người đã tập trung hết tại khu vực văn phòng của LITE trong tòa tháp đôi.
Khi Hứa Gia Lạc đến công ty, Phó Tiểu Vũ đã cùng với Tiêu Vân hoàn tất quy trình cuối cùng.
Vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy anh, cậu bèn vội chạy tới, nói nhỏ rằng: "Tôi vẫn chưa liên lạc được với Hàn Giang Khuyết."
Hứa Gia Lạc không khỏi nhíu mày, anh cảm thấy có chút không ổn nhưng ngay sau đó vẫn cúi đầu xuống gửi tin nhắn cho Văn Kha và người nhà ở bên kia, rồi mới nói: "Để tôi hỏi xem, chúng ta cứ xử lý công việc trước đã."
Đây đúng là một buổi sáng vô cùng bận rộn.
Tối nay trước ngày lễ Tình nhân, ứng dụng Love is the end sẽ có buổi họp báo chính thức tại khách sạn Peninsula, cả nhóm đang ráo riết chuẩn bị hoàn thiện công việc cho những khâu cuối cùng.
Văn Kha là diễn giả chính, anh đã tự viết bài phát biểu, đều đã gửi cho Phó Tiểu Vũ kiểm tra , hôm nay cũng phải đến trước để chạy thử một lần.
Nhưng không ai ngờ được rằng, trước buổi trưa Hứa Gia Lạc đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Văn Kha——
"Hứa Gia Lạc... cậu có thể đến Cẩm Thành một chuyến được không?"
Alpha thề rằng bản thân chưa từng nghe thấy một giọng nói nào lại khiến cõi lòng anh tan nát đến như vậy.
Văn Kha không khóc, nhưng mỗi một chữ từ cổ họng anh dặn ra đều giống như được vắt ra từ trong vũng máu, mang theo cả bọt máu: "Hàn Giang Khuyết hiện đang được sơ cứu tại bệnh viện ở Cẩm Thành. Cậu ấy bị Trác Viễn chặn lại trong một bãi đậu xe bỏ hoang, đánh suốt mười phút, cậu, cậu ấy có thể sẽ không qua khỏi... Hứa Gia Lạc."
Cho đến tận rất lâu sau này, Hứa Gia Lạc vẫn còn nhớ như in cái rét căm căm của ngày hôm đó.
Anh và Phó Tiểu Vũ ngồi tàu cao tốc đến Cẩm Thành, suốt cả chặng đường đi Omega đều không nói lời nào, anh gần như có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang tràn ngập trên người cậu.
"Hứa Gia Lạc, còn phải dừng mấy ga nữa?"
Trong toàn bộ hơn một tiếng hành trình, Omega này chỉ có ba lần ngây ngốc, giọng khàn đặc cả đi hỏi anh cùng một câu hỏi.
"Sắp rồi, sắp đến rồi."
Anh nhớ rằng mỗi lần mình đều trả lời như vậy.
Trên đường đi Hứa Gia Lạc còn nhận được mấy cú điện thoại, nhưng đều phải giấu Phó Tiểu Vũ rồi mới bắt máy. Anh muốn tìm hiểu qua sự việc nhưng lại sợ cậu nghe thấy sẽ không chịu nổi.
Tình hình của Hàn Giang Khuyết rất nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này, Alpha trẻ tuổi kia đã điên cuồng trả thù toàn bộ Tập đoàn Đông Lâm sản nghiệp của nhà họ Trác, bên kia rõ ràng hận hắn đến tận xương bởi thế lần này vừa ra tay là đã mang theo xã hội đen chặn Hàn Giang Khuyết ở bãi đậu xe bỏ hoang rồi đánh đập tàn nhẫn . Cánh tay trái của Hàn Giang Khuyết đã bị gãy, cả người từ trên xuống dưới đều có những vết bầm tím bởi thanh sắt cùng nắm đấm. Gãy hai xương sườn, ngoài ra còn một số vết thương ngoài da khác, nhưng vết thương trí mạng nhất lại là cú đập vào đầu dẫn đến tổn thương não, cùng với tuyến thể sau gáy cũng bị thanh sắt đập mạnh vào.
Bị thương đến mức độ này, nếu như Hàn Giang Khuyết không phải là một võ si Quyền anh nghiệp dư, thể lực phi thường thì e là đến cơ hội cứu chữa cũng không còn.
Những ngón tay của Hứa Gia Lạc nắm chặt vào điện thoại đến trắng bệch.
Khoảnh khắc ấy, anh không chỉ lo lắng cho tình hình của Hàn Giang Khuyết, anh đứng ở gian sát đó nhìn ra Phó Tiểu Vũ đang ở bên ngoài, trong lòng gần như run lên.
Đơn giản là anh không biết, Omega yếu ớt kia sẽ phải đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào.
Nhưng sau cùng thì đây là vẫn điều không thể tránh khỏi.
Hành lang của bệnh viện trung tâm Cẩm Thành chật cứng người, người nhà họ Hàn đến hơn chục người, bọn họ đều vây quanh ông lão nhà họ Hàn.
Hàn Giang Khuyết có ba người anh Alpha, tất cả đều ăn mặc không tầm thường với vóc người cao ráo, họ là một gia đình danh giá và rất thực dụng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được.
Gia đình họ đều đứng lại gần nhau, không ai quan tâm đến Văn Kha, Omega nặng nề kia chỉ co người lại ngồi một bên trên băng ghế dài.
Hứa Gia Lạc sải bước đi tới, nắm chặt lấy tay người bạn của mình, khẽ nói: "Tôi ở đây. Văn Kha, tôi ở đây rồi."
"Ừ." Văn Kha ngẩng đầu, hai mắt đỏ như máu, anh không khóc, thậm chí thoạt nhìn còn có hơi đáng sợ.
Phó Tiểu Vũ là người gục ngã trước.
Khi cậu vừa mới đến còn có thể miễn cưỡng gật đầu chào hỏi những người nhà họ Hàn, nhưng khi Phó Tiểu Vũ đọc hết bản giám định thương tật của Hàn Giang Khuyết, hai chân cậu sít lại cả người giống như một tờ giấy, dính vào trong góc tường sau đó cứ nhìn chằm chằm như vậy vào cánh cửa phòng ICU.
Cả buổi chiều hôm đó, cậu gần như giữ nguyên tư thế này, mặc cho Hứa Gia Lạc thuyết phục thế nào thì Omega vẫn không nhúc nhích.
Người nhà họ Hàn nét mặt nghiêm trọng, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, lâu lâu lại gọi bác sĩ qua hỏi han tình hình bên trong.
Không có ai trong số bọn họ quan tâm đến Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, chỉ có Hứa Gia Lạc để mắt tới hai Omega này. Trong cuộc đời của mình, dường như anh chưa từng có một ngày khó khăn như vậy.
Cả buổi chiều hôm đó. Hứa Gia Lạc chạy qua chạy lại sang tòa bên cạnh mấy lần, nhà họ Hàn cũng không quan tâm nhưng anh phải đi kiếm đồ ăn cho hai Omega kia, lúc thì trà nóng lát lại bánh mỳ.
Nhưng Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, ai cũng không ăn.
Thậm chí trong thoáng chốc, Hứa Gia Lạc thà rằng mình là người nằm trên giường bệnh, chứ cũng không muốn nhìn thấy hai Omega kia đau lòng đến mức này.
Anh vừa phải duy trì tỉnh táo và bình tĩnh từ trong nỗi đau, vừa phải trông coi Văn Kha và Phó Tiểu Vũ, rồi lại phải gọi điện về thành phố B, ngay khi anh muốn hoãn lại buổi họp báo.
Cuộc giải cứu cuối cùng cũng đã kết thúc.
Nhưng những gì mà họ nghênh đó, không thể nói hoàn toàn là một tin tốt.
Cơ thể của Hàn Giang Khuyết đã qua cơn nguy kịch, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ cho biết: cú đánh vào não bộ và tuyến thể đã khiến có cơ thể sản sinh ra phản ứng căng thẳng và mất ý thức. Họ không thể đảm bảo rằng hắn sẽ tỉnh lại trong tương lai. Nhưng nếu có thể đánh dấu một Omega, thì vốn bản thân việc đánh dấu đó sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiềm thức của hắn, có thể gia tăng xác suất thức tỉnh của Hàn Giang Khuyết.
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng không đứng dán vào tường nữa, cậu gần như ngã xuống đất khi nghe thấy những lời này, nhưng ngay lập tức cũng bám chặt vào tường.
Người nhà họ Hàn khi nãy còn chẳng quan tâm gì đến Văn Kha, thế nhưng đến hiện tại mới nhớ ra Omega này. Anh cả của Hàn Giang Khuyết lập tức đề xuất có thể dùng biện pháp đánh dấu nhân tạo, để Hàn Giang Khuyết đang hôn mê cùng Văn Kha tiến hành đánh dấu.
Không ai đợi Văn Kha trả lời.
"Đợi đến khi cuộc phẫu thuật của em tôi kết thúc, là có thể sắp xếp tiến hành đánh dấu nhân tạo." Anh Cả nhà họ Hàn thẳng thắn nói.
Người nhà họ Hàn cùng nhìn về hướng Văn Kha, Omega tái nhợt kia cùng với vết máu trên quần áo bị một đám người vây quanh, dường như không ai nghĩ tới cho anh quyền nói "không".
Hứa Gia Lạc nhìn quanh, thấy Phó Tiểu Vũ lúc này cũng đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào Văn Kha, cảm xúc trong đôi mắt của Omega hiển nhiên cũng bao hàm ý nghĩa tương tự: Cậu cũng hy vọng Văn Kha sẽ chấp nhận đánh dấu vì Hàn Giang Khuyết.
"Khoan đã."
Hứa Gia Lạc vốn chỉ là người ngoài, đứng cách đó cũng khá xa, lúc này mới trực tiếp đi tới trước mặt bác sĩ và nói rằng: "Bác sĩ cũng đã nói cho dù là có đánh dấu nhân tạo, cũng không bảo đảm Hàn Giang Khuyết sẽ tỉnh lại. Tôi hỏi anh, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Hàn Giang Khuyết không tỉnh lại nữa thì phải làm sao? Cấp bậc tin tức tố của Văn Kha quá thấp, sau lần đánh dấu này, cơ thể của cậu ấy không còn có thể tiếp nhận thêm lần đánh dấu nào khác, các người muốn cậu ấy lấy cả cuộc đời của mình ra đánh cược sao?"
"Không phải cậu ta yêu em trai tôi à?"
Anh Cả nhà họ Hàn nhíu mày, nói tiếp: "Cũng sẽ không thiếu tiền cho cậu ta đâu, cậu đừng lo."
Hứa Gia Lạc vô cùng tức giận, anh bước thẳng lên một bước gần như nhìn chằm chằm vào người anh Cả kia, nói: "Anh cũng yên tâm, Văn Kha là bạn tôi. Cậu ấy không đồng ý thì không ai có thể ép buộc cậu ấy được. Nếu anh không tin thì cứ thử xem sao, xem nhà họ Hàn có thể động vào tôi được không."
Người nhà họ Hàn mang theo rất nhiều vệ sĩ, nghe thấy vậy cũng bước đến gần Hứa Gia Lạc, hiển nhiên là có chút ý tứ uy hϊếp.
Bất kỳ Alpha nào cũng sẽ cảm thấy hơi khó chịu khi đối mặt với rất nhiều người như thế này.
Nhưng Hứa Gia Lạc không hề có ý định lùi lại, anh nhìn chằm chằm vào những kẻ đang vây quay người anh Cả, mắt không chớp lấy một cái, đôi con người nhạt màu sáng lên như một con thú hoang đang phải đối mặt với một bầy sói.
"Hứa Gia Lạc, cậu đừng lo." Văn Kha đột nhiên nắm lấy cánh tay anh: "Không ai có thể ép buộc được tôi. Nhưng——"
"Tôi chấp nhận đánh dấu nhân tạo."
Giọng điệu của Omega này trở nên bình tĩnh đáng kinh khủng, anh quay đầu lại nhìn vào cha Hàn, người vẫn luôn ngồi ở đó và nói: "Thưa bác, con yêu Hàn Giang Khuyết cho nên cũng sẽ vì cậu ấy chấp nhận việc đánh dấu này. Chỉ là phải đợi một lát, đợi con trở lại thành phố B xử lý xong chuyện Trác Viễn đã."
Văn Kha quay đầu qua, nhìn vào Hứa Gia Lạc, nói từng chữ một: "Hứa Gia Lạc, cậu đừng hủy buổi họp báo, đêm nay chúng ta cần phải gấp rút quay trở lại thành phố B, bắt Trác Viễn—— tôi cần cậu giúp."
Hứa Gia Lạc nhìn thấy đáy mắt Văn Kha tràn ra nỗi hận đẫm máu, nỗi hận đó mạnh đến mức có thể khiến người ta tan thành từng mảnh.
Bao nhiêu năm qua, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, từ trong đôi mắt người bạn hiền lành của mình suốt, anh cũng không thể đưa ra bất cứ ý kiến bất đồng nào với Văn Kha vào lúc này.
"Được." Alpha còn nghe thấy chính mình đã hỏi: "Bao giờ đi?"
"Ngay bây giờ." Văn Kha đáp.
Trước khi đi, Hứa Gia Lạc cũng không nhịn được nữa. Anh tranh thủ lúc Văn Kha đang nói chuyện với Hàn Chiến, mới quay đầu lại kéo Phó Tiểu Vũ vào trong góc của một lối đi nhỏ.
"Phó Tiểu Vũ", Hứa Gia Lạc nói từng chữ: "Cậu phải ăn cái gì đi."
Anh liên tục nhét bánh mì vào trong tay cậu.
Nhưng Omega kia lại đứng sát vào tường, cúi đầu không nói lời nào.
"Chết tiệt." Hứa Gia Lạc dùng tay cưỡng ép cậu phải ngẩng đầu lên.
Phó Tiểu Vũ nhìn vào anh.
Những giọt nước mắt cố chịu đựng trong đôi mắt to tròn ấy cuối cùng cũng lặng lẽ tuôn rơi.
Omega run rẩy không nói được lời nào, chỉ có thể rơi lệ, bả vai cũng run lên.
Hứa Gia Lạc vốn nghĩ rằng anh sẽ tức giận vì Phó Tiểu Vũ cũng muốn Văn Kha đồng ý đánh dấu, nhưng ngay lúc đó, anh lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Trái tim của anh, cùng với động tác của Phó Tiểu Vũ cũng đang run lên.
"MK!" Hứa Gia Lạc đấm vào bức tường của bệnh viện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó Tiểu Vũ, chuyện Trác Viễn cứ giao cho tôi, nếu như thằng chó đó chết một cách quá thoải mái thì cứ xem như là tôi vô dụng. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu thôi, khi cậu ở đây hãy ăn chút gì đó nhé, có được không?"
Bả vai Phó Tiểu Vũ giật giật, nhận lấy chiếc bánh mì Alpha đã cầm trong tay cả một buổi chiều, cầm lâu đến nỗi chiếc bánh mì nhân sô cô la ấy đã trở nên mềm oặt.
"Được."
Giọng cậu nhỏ đến mức gần giống như tiếng muỗi vo ve.
---------------------------
2h46 am, không tập trung là làm chậm ngay T T
Anh đi giải quyết chuyện lớn, ở nhà phải ăn uống tử tế nghe chưa~~