Khi Hứa Gia Lạc quay lại phòng bệnh, trên tay không những xách theo hai cái túi nilong to đùng mà trên lưng cũng đeo theo một chiếc balo leo núi rất to.
Alpha trước này vẫn luôn là người phóng khoáng nhưng rất lười, bình thường ngay cả lúc đi làm cũng chỉ mang theo điện thoại, kẹp MacBook vào là đi thôi. Lúc này trên người lại tay xách nách mang như vậy hiển nhiên là có hơi buồn cười, lần này anh trở về cuối cùng cũng đã đeo được kính dự phòng, có điều vẫn là thiết kế gọng vàng như cũ.
"Hai người kia về hết rồi à?"
"Ừ, vừa về xong." Phó Tiểu Vũ không chút nghĩ ngợi đã vươn tay ra tự tháo miệng túi nilong, cậu có hơi giống Hạ An dựa vào cảm giác là có thể nhận ra được trong chiếc túi nào có đồ ăn.
Hứa Gia Lạc lại mang về cho Omega một hộp càng cua ngâm rượu cỡ lớn, bốn con sò điệp nướng tỏi thơm phưng phức, có lẽ là vì lần trước món rau trộn và cháo gà đều bị đối xử lạnh lùng cho nên lần này đã được đổi thành đậu cove ngâm muối và trứng hấp.
Trong chiếc túi khác đựng một quả bưởi hồng rất to cùng một túi măng cụt, còn có coca không đường Phó Tiểu Vũ đã đặt hàng cùng một lon Tiger bạc anh tự mang cho mình.
Alpha này đã chuẩn bị một bữa đêm phong phú đến như vậy, thật giống như muốn tổ chức một buổi picnic du Xuân ngay trong chính bệnh viện.
"Phó Tiểu Vũ, bên trong còn đau không?"
Hàn Giang Khuyết và Văn Kha đều đã đi rồi, Hứa Gia Lạc liền không giữ khoảng cách nữa, anh vén thẳng chăn trên giường bệnh lên sau đó là dùng tay mình cách lớp áo bệnh nhân xoa vào da bụng Omega.
"Không đau nữa." Phó Tiểu Vũ đang chuẩn bị xuống giường nhưng Hứa Gia Lạc lại xoa bụng cho cậu thế này, bèn khiến cho động tác của Omega nhất thời ngừng lại, cậu ngẩng đầu lên nói: "Hoàn toàn không đau nữa rồi, chỉ thấy hơi đói thôi."
Hứa Gia Lạc khẽ cười một tiếng, rồi bỗng nhiên lại không nhịn được thô bạo vò tóc của Omega đến rối bời, ngay sau đó lại hít vào một hơi rồi buông người ra: "Tôi vào phòng vệ sinh bóc cua cho cậu nhé."
Thật ra động tác của anh có hơi rối.
Nhưng không biết vì sao, Phó Tiểu Vũ dường như có thể cảm nhận được anh đã hoàn toàn không còn cáu kỉnh giống như vừa rồi nữa, Alpha này đi ra ngoài hứng một trận gió lạnh, có lẽ tâm trạng ngược lại hình như đã trở nên tốt hơn.
Trên giường bệnh có thể kéo ra một chiếc bàn ăn con con rồi dựng thẳng lên, Hứa Gia Lạc cùng Phó Tiểu Vũ ngồi khoanh chân vào cách nhau chiếc bàn trên giường bệnh kia bắt đầu ăn.
Một đĩa lớn càng cua đã được bóc hết, Phó Tiểu Vũ giữa cuộc vui còn ăn luôn cả trứng hấp, một lon coca không đường cũng uống hết vào bụng.
Dường như cậu thật sự đã trở nên rất thèm ăn, có lẽ bản thân Phó Tiểu Vũ xém chút cũng quên mất trước kỳ phát tình này, mình là một Omega cực kỳ nghiêm túc trong việc khống chế lượng thức ăn như thế nào.
Sau khi hai người họ kết thúc bữa tiệc kia, lại bắt đầu đau đầu chuyện quả bưởi. Lúc trước Hứa Gia Lạc mua hoa quả đã chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lúc này ở trong phòng bệnh nhìn thấy quả bưởi to vật kia, không khỏi bắt đầu suy tính xem phải làm thế nào mới ăn vào miệng được.
"Không có dao không được đâu, hay là bỏ qua bưởi đi." Phó Tiểu Vũ đề nghị.
"Thế không được." Alpha bỗng dựng nổi quạu, "Đêm nay tôi nhất định phải xử lý được nó."
Rõ ràng là anh đã hạ quyết tâm phải một mất một còn với quả bưởi, tay lúc này còn bắt đầu dùng sức tách ra.
"A... MK, cái quái gì vậy." Hứa Gia Lạc vừa gắng gượng vừa chửi.
Bưởi không giống như quýt, lớp vỏ có đến hai tầng dày như thế thì chuyện gắng gượng như vậy đúng là đi ngược với lẽ thường.
Cánh tay của Alpha nổi hết cả gân xanh, ngay cả quản lý biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên mất không chế.
Thế là Phó Tiểu Vũ bèn cười ra cả tiếng.
Điều này đương nhiên là rất mất lịch sự.
Nhưng sau khi Alpha trở về đã đổi một chiếc áo len cao cổ giản dị màu nâu nhạt, cùng với biểu cảm dữ tợn nhưng dáng vẻ lại vô cùng cần mẫn chăm chỉ bóc bưởi cho cậu kia, thực sự là buồn cười lắm.
"Cậu còn cười nữa?" Hứa Gia Lạc ở dưới chăn, khẽ đá nhẹ một cái vào mông của Phó Tiểu Vũ.
"Tôi có cười đâu." Khuôn mặt của cậu vì bị đá, khẽ đỏ cả lên.
Đúng lúc chân cũng hơi tê tê, Phó Tiểu Vũ thấy người kia đã duỗi chân ra nên cũng không câu nệ ngồi vòng chân nữa, cậu dựa vào phía sau một chút, nhưng vào lúc đang định duỗi chân ra thì Alpha đã lặng lẽ không một tiếng động kéo chân phải của cậu vào lòng mình.
Phó Tiểu Vũ nghiêng đầu qua, vốn không muốn tiếp tục cười nhưng trên một chiếc giường chật hẹp bàn chân của cậu lại ở trong lòng Alpha như thế này, hai người họ còn đắp chung một chiếc chăn, sự ấm áp đó khiến toàn thân Omega đều được sưởi ấm.
Đột nhiên cậu cảm thấy lon coca của mình không đủ đã, vì vậy nhân lúc Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống sống chết với quả bưởi kia, Phó Tiểu Vũ đã dứt khoát cầm lon Tiger bạc lạnh anh đã uống được một nửa qua, chính mình cũng bắt đầu tu ừng ực ừng ực.
"Mie nó, thôi bỏ đi, đêm nay cứ tha cho nó đã vậy."
Qua một lát, Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, móng tay anh đã đau lắm rồi thế là bèn ném quả bưởi đã ăn hành đủ kia qua một bên, nói: "Đưa bia cho tôi."
"Phó Tiểu Vũ, cậu uống hết cả bia của tôi rồi...?"
Sau khi nhận được lon bia từ trong tay Phó Tiểu Vũ, kết quả là mới uống được một ngụm thì phát hiện ra lon của mình cũng đã hết veo, Hứa Gia Lạc không biết làm thế nào cứ lắc lắc lon bia nhưng còn chưa dứt lời đã trông thấy Omega nhảy xuống giường.
"Tôi đi tắm trước đã." Phó Tiểu Vũ vội vọt vào trong phòng vệ sinh.
Lúc Omega đóng cửa vào còn vang lên một tiếng "rầm" rất kiên quyết, nhưng chưa được bao lâu đã lại mở hé cửa rồi ló đầu ra, ngượng ngùng nói: "Hứa Gia Lạc... anh có thể đưa mấy đồ tắm rửa cho tôi chút được không?"
"Xì——" Hứa Gia Lạc hừ một tiếng, rồi kéo khóa chiếc balo leo núi ra, sau đó là bắt đầu mò vào bên trong lôi ra từng món từng món đồ, ngoại trừ một đống những thứ đồ vệ sinh cá nhân rồi bàn chải kem đánh răng "không biết ngừng lại là gì" mà Phó Tiểu Vũ cần kia, anh thậm chí còn không ngại lười biếng mang theo cả quần áo ngủ trong nhà đến nữa.
"Mặc đồ của bệnh viện ngủ không thoải mái." Lúc đi đến cửa phòng vệ sinh, Hứa Gia Lạc đã nói như vậy.
Phó Tiểu Vũ đảo đảo đống đồ trong cái túi to bự kia, quả nhiên đã trông thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng lại được cuộn vào bên trong bộ đồ ngủ.
"Của cậu đấy." Hứa Gia Lạc nói rất bình tĩnh: "Đúng lúc về thì thấy phơi khô rồi."
"Ừ..." Phó Tiểu Vũ vội vàng cuộn lại chiếc qυầи ɭóŧ kia, cái đầu nhanh như chớp đã rụt vào bên trong.
...
Trước nay Phó Tiểu Vũ vẫn luôn rất khỏe mạnh, lần trước phải nằm viện vẫn là vào khoảng thời gian lúc còn đi học ở nước Mỹ, có một hôm đúng nửa đêm cậu bị viêm dạ dày phải đến bệnh viện truyền nước, lúc đó là Hàn Giang Khuyết lái xe đưa cậu đi sau đó đã lặng yên ở bên cạnh Omega cả một tối.
Ở bệnh viện thật sự rất khó cảm thấy thoải mái được, đó là điều bình thường thôi, nhưng không ngờ là lần nằm viện này, Phó Tiểu Vũ lại có cảm giác giống như đang ở trong khách sạn cũng không thấy có gì khác biệt.
Cậu tắm nước nóng, đổi sang bộ đồ ngủ của Hứa Gia lạc, đợi đến khi ra ngoài đã nhận ra anh còn mang cả máy sấy tóc đến cho mình, Alpha này vác trên lưng chiếc balo leo núi to như vậy quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Hứa Gia Lạc tắm rất nhanh, chờ tới khi tóc Phó Tiểu Vũ đã sấy khô nằm xuống giường thì anh cũng từ phòng vệ sinh đi ra.
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng, thực ra trong phòng bệnh có thể bố trí thêm một cái giường cho người nhà ở cùng, tuy là cậu biết chuyện này nhưng vẫn... âm thầm để lại một nửa giường bệnh của mình cho Hứa Gia Lạc.
Giữ cũng không lộ liễu lắm, bởi vì vẫn còn phải kiên trì bảo vệ chút sĩ diện của bản thân.
Có điều là cho dù cậu cứ tự chuẩn bị trước tâm lý cho mình như vậy, nhưng thật ra lại chẳng dùng tới, bởi vì Hứa Gia Lạc vừa sấy tóc qua loa xong, đến nghĩ cũng không nghĩ đã vén thẳng chăn của cậu lên rồi chui vào bên trong.
"Tắt đèn nhé?" Anh nói.
"Ừm!" Khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ vùi vào trong l*иg ngực của Alpha, hương bạc hà thanh mát lành lạnh lập tức len lỏi vào mũi cậu.
"Hứa Gia Lạc..." Ngay vào giây phút khi chiếc đèn kia vụt tắt, Phó Tiểu Vũ không nhịn được mở miệng lẩm bẩm.
Cậu rơi vào trạng thái kỳ lạ, muốn được cùng người kia lặng yên ôm lấy nhau như thế này nhưng lại cũng muốn nói gì đó.
Nói chuyện, không phải bởi vì thật sự có nội dung cụ thể nào, chẳng qua là cậu muốn đêm nay kéo dài một chút, lại dài thêm một chút nữa.
"Ngủ đi." Hứa Gia Lạc nói nhỏ: "Cậu cần phải được nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của Alpha từ dưới vạt áo ngủ chậm rãi mò vào bên trong xoa bụng cho cậu, giống hệt như tối qua vậy.
"..." Phó Tiểu Vũ im lặng một lát rồi mới đáp: "Được rồi."
Đương nhiên là cậu không có lý do chính đáng để từ chối, thế nên đành phải nhẹ nhàng khép mắt lại——
Màn đêm tăm tối bao bọc lấy cậu.
Tâm trạng của Phó Tiểu Vũ, trong chớp mắt đã rơi xuống từ trên những đám mây.
Thực ra cậu đã rất buồn ngủ, thậm chí vừa rồi trong lúc chờ Hứa Gia Lạc còn liên tục ngáp mấy cái liền, nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng đợi đến khi mình tỉnh giấc, bản thân và anh sẽ giống như trước đây Hứa Gia Lạc đã từng nói, bọn họ sẽ lại điểm xuất phát là một mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.
Bàn tay của Alpha sẽ không còn xoa bụng cho cậu như thế này nữa, hai người họ cũng sẽ không cùng nhau nói về cái hội chứng buồn cười kia nữa và cậu cũng sẽ không còn có được một kỳ phát tình đẹp đẽ đến nhường này nữa.
Phó Tiểu Vũ sẽ trở lại cuộc sống của chính mình, công việc, hạn chế ăn uống, ngày qua ngày đều là những điều lặp lại, giống như dáng vẻ của hai mươi lăm năm trước đó.
Dường như cậu đã xỏ vào một đôi giày thủy tinh, để rồi phải trơ mắt nhìn quả lắc đồng hồ điểm đúng mười hai giờ.
Phép thuật sẽ biến mất.
Cậu quả thật không nhịn nổi, lại mở mắt ra rồi ngẩng đầu lên nhìn vào Alpha đang ôm mình vào lòng.
"Phó Tiểu Vũ," Hứa Gia Lạc dường như cũng cảm nhận thấy những giãy dụa của cậu, anh mang theo nụ cười có chút dịu dàng, nói tiếp: "Thế này đi, chúng ta cùng chơi một trò hỏi đáp nhàm chán, hỏi mãi hỏi mãi là cậu rất nhanh sẽ ngủ được thôi."
"Được." Mặc dù đầu óc của Omega đang rất mơ hồ, nhưng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Dẫu cho đêm nay chỉ kéo dài thêm một giây, cậu cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
"Với kỳ phát tình lần này, đối với kỹ năng giường chiếu—— của Hứa Gia Lạc tôi, từ một đến mười thì cậu cho mấy điểm?"
"..." Phó Tiểu Vũ không nhịn được khẽ nở nụ cười, cho dù tâm trạng có tệ đến thế nào thì người này hình như cũng luôn có cách chọc cho cậu cười.
Kỹ năng giường chiếu ấy à...
Omega có hơi ngại ngùng nhưng đương nhiên vẫn phải nói là: "Mười điểm."
Hứa Gia Lạc cũng không tự mãn, tiếp tục duy trì dáng vẻ nghiêm túc đặt câu hỏi: "Vậy đối với những món ăn tôi chuẩn bị, từ một đến mười, cậu chấm được mấy?"
"Mười điểm."
"Thế thái độ phục vụ của tôi, từ một——"
"Mười điểm." Phó Tiểu Vũ cướp lời, cậu nói, đều là mười điểm.
"Xét trên tổng thể, đối với tôi..."
Hứa Gia Lạc tiếp tục hỏi từng câu một từng câu một, ý của anh là muốn Phó Tiểu Vũ dần dần trong lúc trả lời từng câu hỏi sẽ ngủ thϊếp đi.
Anh đương nhiên là có thể nhận ra, Omega trong lòng mình lúc này là vì không nỡ rời xa nên vẫn luôn gắng gượng bắt bản thân phải tỉnh táo, anh càng hỏi, giọng điệu lại càng đều đều không lên cao xuống thấp gì, càng hỏi lại càng kiểu không cần nghĩ ngợi gì cho nên rốt cuộc Alpha cũng đã được như ý.
Omega vốn đã mệt mỏi cuối cùng cũng đã ngủ say rồi.
Trong bóng đêm dày đặc, Hứa Gia Lạc khẽ vuốt vào chóp mũi của Phó Tiểu Vũ một cái, hơi thở ở nơi đó rất ổn định cũng rất ấm áp.
Trước đây anh cũng thường vuốt ve Hạ An cho đến khi ngủ thϊếp đi như thế này, bất kể là cùng với ai cho dù là mèo cũng ở trên giường, Hứa Gia Lạc hình như cũng sẽ là người đi ngủ cuối cùng.
Đó là một tràng nhưng câu hỏi đáp chưa được hệ thống lại cũng chưa được đánh giá.
Nhưng Omega đã chấm cho anh tất cả đều được mười điểm.
Thật ra anh cũng không bất ngờ——
Hứa Gia Lạc, mày có biết là mày đã dành cho Phó Tiểu Vũ trọn mười điểm yêu thương cùng che chở hay không.
Anh đã tự nói với chính mình như vậy đấy.
Trong nháy mắt đó, Alpha đang nằm trong bóng đêm mờ mịt bỗng nhiên lại cảm nhận thấy một trận run rẩy không yên cùng hoảng sợ.
Một Omega tìm đến anh, muốn anh cùng mình trải qua kỳ phát tình, bởi vì yếu đuối thế nên anh đã chịu khuất phục.
Đây vốn cũng không phải là một lỗi lầm gì to tát.
Nhưng cậu đã cho anh mười điểm.
Nếu như Phó Tiểu Vũ chỉ cho bảy điểm thôi, vậy thì anh đã biết được rằng bản thân không có gì để nghi ngờ chính là một người tốt.
Thế nhưng nếu cậu cho Hứa Gia Lạc mười điểm thì anh cũng biết, sẽ chẳng có một Omega nào có thể quên đi nổi một lần phát tình đạt mười điểm được đâu.
Anh thật sự... vẫn còn được tính là một người tốt sao?
Hứa Gia Lạc——
Tại sao phải cho Phó Tiểu Vũ mười điểm.
...
Ngày hôm sau, thật ra Phó Tiểu Vũ đã dậy rất sớm nhưng Hứa Gia Lạc còn dậy sớm hơn cả cậu.
Người Alpha này đang thu dọn đồ đạc, lúc trông thấy cậu tỉnh giấc cũng chỉ ngẩng đầu lên khẽ gật đầu với Omega một cái, coi như đã chào hỏi nhau.
"Đánh răng rửa mặt đi, vừa nãy tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, đợt lát nữa tôi sẽ lái xe đưa cậu về nhà."
Hứa Gia Lạc nói.
Có thứ gì đó đã không còn thấy nữa.
Trong chính một giây đó, Phó Tiểu Vũ thậm chí đã nắm bắt được cảm giác khoảng cách Hứa Gia Lạc dành cho mình.
Tất cả những thân mật, dịu dàng trên người cậu kia bất thình lình giống như đã bị khóa lại, khiến cậu phải trở lại vị trí ban đầu.
Dọc theo đường về, hai người họ đều không nói gì, Phó Tiêu Vũ nhớ ra áo sơ mi của mình còn ở nhà Hứa Gia Lạc, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh thế này, hình như đã khiến cậu không có cách nào nhắc đến chuyện này được.
Hứa Gia Lạc dừng xe trên đường trước căn biệt thự xa hoa của Phó Tiểu Vũ, sau đó mở cửa xe cho cậu: "Về đi thôi." Alpha nói.
"Hứa Gia Lạc," Phó Tiểu Vũ vốn đã đi đến cửa nhưng không nhịn được quay đầu lại, cậu khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Thật sự rất cảm ơn anh, cậu thầm nghĩ.
"Đừng khách sáo."
Hứa Gia Lạc khua khua tay với Omega, rồi quay người chui vào trong chiếc xe Tesla của mình dứt khoát đi khỏi.
Phó Tiểu Vũ đứng lặng bên hiên nhà, cậu đứng rất lâu rất lâu.
Người Alpha ấy tựa như một cơn gió, sau buổi đêm điên cuồng đã phóng khoáng rời đi, chỉ để lại cho cậu bóng lưng.
Lời tác giả:
Hứa Gia Lạc: Chiến thuật rút lui.
Phó Tiểu Vũ: Lặng im suy nghĩ.
---------------------------------------
1h06 am, chương này cứ man mác buồn ấy, nhưng đây là sự thật hãy chấp nhận và bùng lên đi Phó Meo Meo ơi.