Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 41: Bất lực và tuyệt vọng

Hai mẹ con nhà Nguyệt cứ rí ráu suốt, nói chuyện chẳng ngớt. Lúc sau Nguyệt trầm tư nhìn anh, người đàn ông điển trai tới thế, vậy mà xung quanh toàn dây dợ chằng chịt. Một người đàn ông mà bao cô gái hằng mong ước, có hơi ngu muội, có hơi tin người nhưng lại là một người có tâm chân tình sâu sắc.

Năm xưa anh bỏ Nguyệt, rời xa Nguyệt và đến với Hạ Vy là bởi vì một vài sự cố. Khi trước trong chuyện tình cảm, anh dại khờ và nhút nhát lắm. Vẫn cứ nhớ mãi cái hôm Kiệt nhắn tin cho Nguyệt, tỏ tình Nguyệt. Hôm đấy lạ quá, Nguyệt không giống với mọi khi. Nguyệt vô tình và thẳng thắn. Nguyệt đã yêu người khác, chối bỏ Kiệt, căm ghét Kiệt, thậm chí còn xỉ nhục Kiệt.

" Trần Như Nguyệt, nay là ngày gì em biết không ? "

" Ngày gì ? "

" Là cái ngày mà lần đầu tiên anh gặp em đấy. Nhớ không ? Trời ơi anh nhớ quá ! Cũng mười năm rồi chứ ít ? "

" Vào thẳng vấn đề. "

Sao nay Nguyệt lạ thế, vô tình đến đáng sợ. Hằng năm cứ vào ngày này là Nguyệt lôi anh đi ăn bún, quán bún ở đầu phố cực kỳ ngon. Nguyệt còn bắt anh phải luôn nhớ tới nó, bởi vì đây là ngày đầu tiên anh gặp một cô nhóc vừa béo vừa lùn lại vừa ham ăn như vậy. Anh mới học lớp 11, người ta nói tình yêu năm mười bảy tuổi là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất. Vốn dĩ anh đã thích Nguyệt từ lâu, nay mới dám nhắn tin tỏ tình cô gái ấy. Hồi đấy Nguyệt mới lớp chín, mà trông nó dễ thương kinh khủng. Hễ cứ nhìn thấy Nguyệt là tim anh như muốn nhảy luôn ra ngoài luôn rồi.

Anh nói tiếp :

" Nguyệt, chúng ta lại đi ăn bún đi. Hay em vẫn thích phở cuốn hơn ? "

" Không ăn. "

" Ơ sao thế ? Nay là ngày kỉ niệm...mà... "

Lúc sau Nguyệt dọa, nếu mà còn vòng vo thì cô liền cho số điện thoại của anh vào danh sách đen. Anh nghĩ chắc nó đùa, nên cũng chả sợ. Kiệt cuối cùng cũng hít một hơi rồi bấm bấm điện thoại :

" Anh thích Nguyệt. Thích Nguyệt lâu lắm rồi . "

Không nhanh không chậm Nguyệt trả lời anh ngay. Lúc đầu thì Nguyệt nói Nguyệt còn bé, chưa muốn yêu. Về sau Nguyệt lại nói Nguyệt yêu anh Tuấn mất rồi. Thích anh Tuấn hơn Kiệt. Thế là từ đấy anh ghét Tuấn đến lạ, cứ nhìn thấy Tuấn là cứ như nhìn thấy tình địch.

Từ đấy anh cũng ghét luôn Nguyệt vì cái tội nói dối anh. Mọi khi nó cứ bám lấy anh, nói thích anh Kiệt nhất. Thế mà hôm nay nó lại nói nó thích Tuấn, lòng anh đầy rẫy sự phẫn nộ tột cùng. Anh ghét Tuấn, ghét luôn cả Nguyệt. Anh thích Nguyệt, thế mà Nguyệt lại luôn lừa dối anh.

Từ hôm đấy anh chẳng sang đón Nguyệt đi học nữa, vừa ngại lại vừa tủi thân. Suy đi nghĩ thì thì Nguyệt đã có Tuấn, anh còn sang làm tài xế cho nó làm quái gì cho tốn sức tốn hơi. Nếu không phải nó thích đi xe đạp thì anh đã ngồi ô tô đi học cho sang chảnh rồi. Hình như Nguyệt thích Tuấn thật, lúc nào cũng kè kè bên Tuấn, nhìn mà thêm tức. Từ đấy anh không bao giờ thèm nhìn cái mặt bầu bĩnh ấy của nó nữa, cho anh cũng chả thèm.

Xong đến cái năm Nguyệt lên lớp mười, anh cũng đã cuối cấp. Lúc nào anh cũng tránh mặt nó, anh sợ anh nhìn thấy nó lại ôm trầm lấy nó không buông mất. Thế là anh quyết định yêu đại lấy em nào đó, quên đi nó. Hôm đấy anh gặp Hạ Vy, hiền lành lại hay bị bạn bè bắt nạn. Anh ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế xong từ hôm đấy Hạ Vh như mang nợ trong lòng, quyết định trả món nợ này cho anh. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế là cuối cùng anh đã thương hại cho số phận của Hạ Vy, một phần cũng muốn quên đi Nguyệt, một phần anh thấy Hạ Vy tính khí cũng hiền, rồi anh đồng ý làm người yêu của Hạ Vy.

Từ đấy anh không né tránh Nguyệt nữa, muốn coi nó như một người bạn bình thường. Nhưng Nguyệt rõ ràng đang yêu Tuấn mà sao lại cứ bám lấy anh, bám lấy như sam ấy. Xong lại còn lợi dụng bỏ thuốc anh, khiến anh phải ngủ với Nguyệt. Người con gái anh đã từng yêu không ngờ lại là người nhiều mưu mô tới vậy. Đã thế, Nguyệt đã yêu anh Tuấn rồi cơ mà ?

Đến lâu sau mới vỡ lẽ, khi mà hai người họ đã ly hôn anh mới biết được sự thật. Nguyệt không yêu Tuấn, Nguyệt cũng không bỏ thuốc anh. Năm ấy hoàn toàn là do Tuấn lén lấy điện thoại của Nguyệt để nhắn tin với anh, cự tuyệt anh cũng như ly gián anh với cô ấy. Còn về phần thuốc xuân dược lại là do chính mẹ ruột của Kiệt hạ, vì muốn hai người mau chóng có con, vì muốn hai người họ trở lại như trước, cũng vì thấy chúng nó tự nhiên dần xa cách. Bà biết bà sai, nhưng biết cũng đã quá muộn, cũng chỉ vì bà mãi mãi chỉ muốn Nguyệt trở thành con dâu của bà. Sau bao năm hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm. Anh cứ luôn nghĩ anh và Kiệt giống như trò tiêu khiển của bọn họ vậy.

Nay anh nằm đây, Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, cô luôn cầu nguyện anh ấy sẽ tỉnh lại. Cũng đã hơn mười năm rồi họ chưa bao giờ yên tĩnh tới thế, cô chưa được ngắm nhìn anh kĩ tới như vậy. Không gian thật tĩnh mịch, cô như muốn ôm lấy người đàn ông này và mỉm cười hạnh phúc. Đến lúc cô mới được như thế ? Đến lúc nào thì họ mới thật sự được bình yên đây ?

- Mẹ, bao giờ thì baba mới tỉnh lại. Ngủ gì mà kĩ kiếp ý !

- Vạn sự tùy duyên.

- Úi giời, vạn cái khỉ mốc. Con nghi là baba lười, nên muốn ngủ nướng ý mà. Con nghi lắm !

Hoàng Anh xoa xoa cằm mình tỏ vẻ đăm chiêu, sau đó nó cười cười :

- Mà này mẹ, nếu mà baba tỉnh lại ý, thế ba mẹ có ở với nhau không thế ? Hay hai người lại chơi cái trò kẻ ở người đi, mãi mãi không quay trở về ?

Nguyệt cốc đầu nó một cái, mắng yêu. Khi hai người đang chuyện trò vui vẻ thì anh từ từ mở mắt. Ngủ lâu ngày nay tự nhiên đón nhận ánh sáng một cách bất ngờ làm anh khẽ chau mày lại. Mắt nhắm mắt mở nhìn ngược ngó xuôi. Đập vào mắt anh là hình ảnh Như Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, anh hoảng quá, giật mình ngồi thẳng dậy. Nguyệt thấy anh tỉnh liền vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy anh còn thằng nhóc Hoàng Anh thì cứ trố mắt ra nhìn không thèm chớp lấy một cái. Lúc sau nó mới định thần lại, nó vội vã chạy đi gọi y tá và bác Hùng cùng cô dì chú bác, nội ngoại gần xa. Ai ai nghe được tin vui cũng ùa nhau vào xem xét tình hình. Tự nhiên trong căn phòng vốn điềm đạm như thế nay lại ồn ào như chợ vỡ. Họ cứ hỏi lung tung hết cả làm anh loạn hết cả lên. Anh Hùng chạy lại đo nhịp tim, soi mắt,... Hắn hỏi :

- Sao rồi ? Đừng nói là lại mất trí nhớ đấy nhé !

Hùng nửa đùa nửa thật, anh nghe thấy Hùng hỏi vậy liền cười xòa, gãi đầu gãi tai :

- Ơ...ưʍ... "Mất là mất thế nào được "

Giọng anh nay thật lạ, đến cái giọng khàn như vịt đực cũng không thể thốt lên được chữ nào. Anh Hùng lắc đầu ra hiệu ý chỉ Kiệt đừng cố nói nữa. Hắn quên mất là Kiệt đã uống thuốc độc khiến người ta bị câm, mất đi giọng nói. Hôm đấy anh có lấy một chút thuốc còn động lại trong ly, anh đưa thuốc cho người ta đi thí nghiệm, vừa họ mới đưa tin về rằng đây là thuốc khiến người uống vào bị câm. Kiệt vẫn ú ớ chẳng hiểu gì, hắn nói tiếp :

- Đừng cố, anh sẽ cố gắng hết sức điều trị cho em.

Nguyệt cùng mọi người thấy vậy liền phát hoảng, họ liên tục hỏi hắn chẳng ngớt. Thế Sơn bấy giờ mới lên tiếng :

- Sao rồi ? Tra ra chưa ?

Hùng trầm ngâm :

- Rồi ! Là thuốc độc khiến người ta mất giọng. Hiện giờ ở Việt Nam vẫn chưa tìm ra thuốc đặc hiệu.

- Vậy còn nước ngoài ?

- Cũng chưa biết... Phải liên lạc xem sao. Yên tâm, tôi sẽ không để nó thành kẻ tàn phế đâu.

Hắn nói chắc như đinh đóng cột. Mọi người khó hiểu cứ xầm xì lo lắng mãi. Anh Sơn trấn tĩnh mọi người cùng Nguyệt. Anh như hiểu ra vấn đề liền thất vọng.

Kiệt có hứa là sẽ quỳ xuống trước mặt Nguyệt rồi xin lỗi ? Vậy...nói kiểu gì đây ?

Anh Sơn như đuổi khéo mọi người, nói Kiệt đã có cô chăm sóc mời mọi người về nghỉ ngơi. Còn Sơn thì đi tới văn phòng của Hùng, hỏi cho rõ tình hình rồi tính tiếp.

Trong căn phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Nguyệt ngẩn ngơ đứng thẫn thờ ra đấy nhìn Kiệt đang thất vọng ngồi ở trên giường. Lúc Hoàng Anh chạy vào lấy đồ để quên thì nó thấy ba nó, quỳ gối trước mặt mẹ nó, ú ớ điều gì chẳng rõ.

Vì bảo vệ tính mạng của con trai anh mà anh không từ bất cứ một hình phạt nào từ Lý Anh Tuấn. Hắn thật dã man, hắn gián tiếp đã khiến cho anh bị thương nặng ở bắp tay trái và bắp đùi chân phải cùng bao vết ngoại thương khác. Thậm chí hắn còn ép a h uống ly thuốc độc khiến anh mất đi giọng nói của mình. Trên đường tới thì lại bị rắn độc cắn ở cổ chân, có lẽ anh đã chịu khổ nhiều lắm.

Kiệt quỳ gối trước mặt Nguyệt, một tay cầm lấy tay Nguyệt, một tay bất lực đập mạnh vào ngực mình. Anh cố gắng nói từng chữ từng chữ một nhưng vô dụng. Chưa bao giờ anh thất vọng về bản thân mình như thế !

Rốt cuộc lại...đến lời xin lỗi cuối cùng anh cũng không thể thốt ra được nữa rồi.