* Rầm *
Tiếng ô tô va mạnh vào vách đá ngay bên khúc cua tử thần. Một trấn động lớn giữa không gian tĩnh lặng của màn đêm giá buốt. Máu từ đâu chảy ra không ngừng, anh bất động nằm đấy.
Trong đầu anh vang lên những tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ, hình bóng cô bé ấy luôn hiện hữu quanh quẩn khiến anh nhớ nhung khôn xiết. Anh mỉm cười với nó. Anh đưa tay lên không trung với lấy thứ gì đó mà chẳng chạm tới được.
Kiệt dần mất đi ý thức, mắt anh mờ dần. Khung cảnh xung quanh chỉ còn màu đen kịt của bóng đêm, xung quanh anh, anh chẳng nhìn thấy gì nữa. Kiệt nằm đấy, thoi thóp cướp từng hơi thở của thần chết. Thôi...anh mệt rồi, Như Nguyệt của anh. Nếu như có kiếp sau, nhất định anh sẽ làm trâu làm ngựa bù đắp lại lỗi lầm mà anh đã gây ra. Chào em !
…
Tiếng xe cảnh sát vây quanh, họ gấp gáp chạy cuống xem xét tình hình. Tiếng còi cứu thương kêu lên thảm thiết. Ngày hôm ấy, anh như đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết. Chiếc xe lao đi vun vυ't, tới bệnh viện trung tâm gần đó nhất.
Anh nằm đấy, chẳng biết sống hay đã chết. Máu đỏ tươi bao quanh anh, chúng chảy chẳng ngừng, nhớp nháp. Khuôn mặt anh tuấn ấy chỉ còn vài giọt máu, xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền. Ngày hôm ấy, vụ tai nạn xe hơi đã gây chấn động lớn đối với thành phố A. Tờ báo, trên website, trên mạng xã hội đâu đâu cũng có tin tức về vụ tai nạn này.
…
Đêm hôm ấy, lúc giữa đêm bác sĩ Trần vừa tan ca trực liền đi về nhà nghỉ ngơi. Anh mở cửa, đập vào mắt anh là thằng nhóc Hoàng Anh đang lững thững đi xuống bếp, mở tủ lạnh. Thấy tiếng động lạ, nó quay phắt ra phía cửa, tiện tay cầm chai nước, đe :
- Trộm, có ngon thì vào đây. Ông cho mày vỡ đầu.
- Thế sao ?
- Chưa từng thấy thằng trộm nào lại bình thản tới thế ! Có ngon thì đừng có chạy.
Nó chạy rầm rầm về phía hắn, nó nhảy cẫng lên, tính phang ngay chai nước vào đầu hắn. Hắn trông mà bật cười bèn vồ lấy chai nước rồi bế nó lên vai, tiện bật điện, nó nhắm mắt la lên oai oái :
- Á à, trộm gì mà láo xược.
- Ai là trộm thế nhóc ?
- Ý, là bác Hùng sao ? Bác về đấy à, gì mà giữa đêm mới thèm về ?
- Bác có ca trực. Sao ? Nhóc giữa đêm không ngủ còn dậy làm gì ?
Nó bĩu môi rồi nhảy tọt xuống đất : Cháu khát !
Nói rồi nó cầm chai nước chạy luôn lên lầu không quên chào hắn một câu. Chưa kịp cởi giầy thì điện thoại đổ chuông, hắn nhấc máy :
- Ơi ?
- Bác sĩ Trần, mau tới bệnh viện gấp, có một người cần cấp cứu ngay bây giờ.
Giữa đêm khuya cũng không buông tha, đúng là cái nghề bác sĩ nó khổ vậy đấy. Hắn là một bác sĩ uy tín nhất bệnh việt nhiệt đới này. Hắn lại vội vàng tức tốc phóng xe tới bệnh viện. Cũng may nhà hắn cũng gần.
- Bệnh nhân đâu ?
- Chưa đưa tới, cơ lẽ là một tới hai phút nữa. Thấy báo cáo rất nguy kịch rồi.
- Ừ !
Tiếng xe cứu thương vang vọng lại gần, ai ai cũng có công việc riêng của mình. Họ đưa anh tới phòng cấp cứu rồi thông báo cho người nhà. Hắn hoảng hốt, ai mà lại ngờ một người không bao giờ phóng nhanh vượt ẩu, một người có quy củ không bao giờ uống rượu bia rồi tham gia giao thông. Một người như thế, nay lại nằm bất động ở đây, ở ngay trước mặt hắn.
- Trời ơi là trời, Kiệt ơi là Kiệt.
- Bà nó cứ bình tĩnh, nó sẽ không sao đâu.
- Bình tĩnh thế nào được chứ, thằng Sơn vừa mới về nước, thằng Kiệt đã tai nạn rồi. Ông trời thật muốn trêu ngươi. Sơn, mau mau gọi cho cái Nguyệt tới đây.
- Vâng.
Gia đình họ Lý cứ rồi tung cả lên, họ đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Lý phu nhân thì ngất lên ngất xuống, ông Lý thì đứng thẫn thờ ở đấy. Lý Thế Sơn chạy tới chạy lui, chưa bao giờ hắn cảm thấy hoang mang tới thế.
- Bố, mẹ, anh Sơn !
Sau khi nghe được cuộc điện thoại của anh Sơn, cô lập tức tới bệnh viện mà lo lắng. Chân thì đi chân đất, người vẫn vận bộ áo ngủ, hoảng hốt chạy lại gần.
Đấy, nói ra thì bảo là độc mồm độc miệng. Đúng là quả báo mà. Trước sau gì anh ta chả bị báo ứng nhưng hình như là hơi quá đà rồi. Ngộ nhỡ anh chết thì sao ? Ngộ nhỡ anh không bao giờ tỉnh lại nữa thì sao ? Cô...còn chưa trả thù anh ta cơ mà.
Nghĩ đi thì lại nghĩ lại, có chút căm hận anh, có chút chán ghét anh, có chút hối hận khi đã yêu anh. Nhưng khi nghe tin anh nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng bỗng chốc nhói lên từng đợt.
Vài giờ sau cuối cùng anh Hùng cũng bước ra từ phòng cấp cứu, anh lắc đầu. Bất giác...đầu cô bỗng trống rỗng, chẳng nghĩ ngợ được gì nữa.