Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 7: Ông trời quả nhiên có mắt

Thỏa mãn không ư ? Tất nhiên là cô cảm thấy cực kì thỏa mãn khi nhìn con ả tiểu tam kia phải quỳ gối xuống van xin thằng chồng cũ. Đặc biệt hơn là anh ta đã bị phản bội sau mười năm tin tưởng.

- Hay lắm ! Ông trời quả nhiên có mắt.

Như Nguyệt nhìn anh Tuấn cười phá lên làm xua tan không gian tĩnh mịch của khách sạn. Khi Kiệt đã đi khuất, cô ta vội vàng mặc quần áo lại, nghe thấy tiếng cười lớn của Như Nguyệt liền tức giận chạy lao ra ngoài, cô ta rống lên như sư tử gầm :

- Mẹ kiếp, cô tới đây làm gì ?

Cô dửng dưng, một tay chống nạnh một tay bám cửa, cười cợt chế diễu : Tôi tới xem kịch hay đấy ! Gớm, có màn kịch xuất sắc như vậy, người phụ nữ bị bỏ rơi như tôi không được xem kể cũng phí.

Hạ Vy nghiến răng ken két, tay nắm thành quyền, khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Đôi môi chẳng còn vệt son trông thật nhợt nhạt cứ cong lên, quần áo xộc xệch, vài dấu hôn vẫn còn đọng lại trên cổ, vành tai và dưới ngực. Cái mùi nam tính cùng mùi bẩn thỉu cứ xộc vào mũi Như Nguyệt, cô bèn dơ tay lên bịt mũi. Cô ta tức quá tính nắm tóc Như Nguyệt thì bị cô tóm ngay tại trận, nắm chặt tay cô ta.

- Mày dám gọi anh Kiệt tới phá đám ? Buông tay ra, con ả thối tha này !

Cô ta giật phăng tay ra rồi lại tính tát cô một cái. Như Nguyệt cười nhếch mép, ánh mắt sắc bén quét qua người cô ta một lượt rồi lại tóm trọn bàn tay dơ bẩn của cô ta, nói nhỏ nhẹ : Anh ta mà đáng nhận một cuộc điện thoại của tôi ?

- Mẹ mày...tao bực rồi nhé !

Cô ta lại tính làm càn, co chân lên định đạp Như Nguyệt một cái. Nếu nói về khoản tức giận thì quả thực cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô hơi bị nhiều. Lúc đấy, sự bực mình đã lên tới đỉnh điểm. Trong lòng cô cứ thổn thức, nếu mà nhịn thêm một phút giây nào nữa chắc cô sẽ chết mất. Nghĩ tới đây, Như Nguyệt liền tát cô ta một bạt tai thật đau khiến Hạ Vy ngã nhào xuống đất, cô lại tiếp tục cúi xuống nâng cằm cô ta, cười :

- Đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự nhẫn nại của tôi. Cả hai người đều bốc lên mùi cẩu nam nữ, xứng đáng được tôi nhường nhịn thêm nữa ư ? Cô mà còn có ý định chiến đấu, tôi liền tiếp cô chơi tới cùng. Dù sao cô cũng lùn hơn tôi 4 cm đấy !

Như Nguyệt bỏ về, trên đường về nhà, cô cứ vừa xem video vừa quay được vừa cười sảng khoái. Đây mới chỉ là bước đầu, những gì cô đã phải nhẫn nhịn mười năm qua, dần dần sẽ lấy lại tất cả. Tên tra nam kia nghĩ vậy đã xong ư ? Còn khuya. Kể cả cô từ bi không thèm đả động tới, thì Như Nguyệt luôn tin tưởng rằng, ông trời sẽ chiếu sáng cô, sẽ đứng về phía Như Nguyệt.

Tối hôm ấy, tại một quán bar ồn ào và náo nhiệt. Một chàng trai cực kì đẹp trai, mái tóc đen bóng rẽ đôi ngôi, nước da trắng như da con gái, đôi môi uống từng ngụm rượu vang nóng bỏng, từ từ trôi xuống cổ họng. Ly rượu vang nồng độ mạnh nhất, lúc đầu cay cay, tê tê đầu lưỡi, lúc sau liền ngọt ngào mà chát đắng. Anh ta ngồi đấy, cứ uống mãi chẳng ngừng. Ánh mắt màu nâu nhìn nơi nào đó thật xa xăm, buồn rười rượi. Cái khuyên tai bạc sáng lóng lánh qua ánh chiếu của những chiếc đèn nhiều màu sắc, mờ ảo hiện lên thật khiến người ta mê người.

Lúc đấy, một cô gái vận bộ váy bó sát eo, cúp ngực ưỡn ẹo lại gần :

- Anh Kiệt, anh uống rượu vì em sao ?

Nghe giọng cô ta như rót mật, anh liền nhận ra ngay. Anh ta đẩy cô ta ra xa, cười khẩy : Một người đàn bà dơ bẩn !

- Em không dơ bẩn, anh ta cố ý hại em.

- Không sao ? Cô sạch sẽ sao ? Nếu không phải vì nhờ công ty của cô, nhờ bên cạnh cô thì tôi đã không thể có được những hạng mục lớn như vậy. Cô cho rằng tôi là kẻ ngu, không biết những gì cô làm sao ? Chỉ tiếc rằng, tôi nhận ra hơi muộn màng, vẫn bị cô làm càn tận 9 năm trời. Tính ra, tôi cũng vẫn là kẻ ngu.

Anh lại uống thêm rượu, cứ uống, uống mãi. Cô ta hoảng quá lại xích lại gần, dùng mĩ nhân kế mê hoặc anh ta nhưng bất thành. Anh nhịn đủ rồi, anh đẩy mạnh cô ta ra rồi đứng dậy rời đi. Khi đã ngà ngà say, nhìn cái gì cũng thành làm hai làm ba, nhìn chẳng rõ cái gì nữa. Anh đi không thẳng được nữa, đâm vào tên đô con trước mặt. Hắn ta tức giận, gầm lên :

- Mù sao ? À, hóa ra là Lý Kiệt công tử, bấy lâu nay mày dìm tao gần chết đuối rồi đấy.

Hắn nhìn Kiệt đang say rượu, được đà, hắn gọi người tới đánh anh tới tấp, đánh anh dồn dập. Cả đám xông lên đấm đấm đá đá, vớ chỗ nào bọn chúng đánh chỗ đấy. Càng đánh càng hăng, càng hăng lại càng đánh. Đánh tới khi xung quanh người anh, đâu đâu cũng là vết bầm tím. Anh say rượu, không kháng cự được nữa, máu từ miệng liền hộc ra. Bọn chúng lấy ghế tính phang vào đầu anh, Hạ Vy lấy điện thoại dơ lên trước mặt :

- Đánh nữa tôi liền báo cảnh sát.

Lúc đấy bọn chúng liền tản vợi, không đánh nữa. Tên cầm đầu nghiến răng : Tốt nhất đừng để ông đây gặp lại lần nào nữa. Cút !

Nếu anh không say, có lẽ anh đã không bị chúng đánh tới mức độ này. Nếu anh không say, có lẽ bọn chúng đã không dám đả động tới Kiệt. Mà kể có lao cả lũ vào đánh nhau, anh khô g say, anh vẫn đánh lại được mà không cần nhờ tới địa vị và tiền bạc. Nhưng...anh đang say !

Hạ Vy khó chịu đỡ Kiệt dậy. Nếu cô ta chưa đạt được mục đích thì làm sao cô ta đứng nhìn anh ta bị đánh chết được ? Bao kế hoạch coi như đổ vỡ mất. Kiệt đẩy cô ta ra, quát :

- Đừng chạm vào tôi !