Quả thực không khiến cô thất vọng, có lẽ dù tiểu thư này có gả cho người ta rồi cũng sẽ về nhà mẹ đẻ khiến cô bực bội không ít, đáy lòng Tô Doanh vô cùng lạnh lẽo. Hít một hơi thật sâu: “Không biết ngày cưới của muội phu là ngày nào?” Theo lẽ thường, cô hỏi một câu.
Quả nhiên có hy vọng, vẻ mặt của Thẩm Bạch vô cùng đặc sắc, vẻ kích động cố hết sức muốn che giấu đều hiện rõ lên trong mắt: “Mùng chín tháng ba, chỉ còn nửa tháng thôi.”
Cô biết, ngày đó gà còn chưa gáy cô đã thức dậy bắt đầu thu xếp, bận rộn đến sau nửa đêm mới được ngủ, cũng là đêm đó, Thẩm Mặc Trì say rượu đến phòng cô thành chuyện với cô. Sau đó cô mang thai đứa con gái duy nhất là Chiêu Tỏa Nhi, lại bị bình thê* Tô Âm người được Thẩm Mặc Trì hết mực sủng ái lợi dụng lúc cô đi mừng thọ ngoại tổ mẫu gả cho một kẻ góa vợ làm vợ kế, từ đó mà ép chết con bé.
Nghĩ đến đây, Tô Doanh lập tức cảm thấy trái tim bị đặt trên thớt gỗ để người ta chém xuống hai dao.
Bình thê* là tình trạng một người đàn ông kết hôn có 2 người vợ chính thức trở lên trong chế độ đa thê, có nghĩa ngoài Nguyên phối ra thì đồng thời vẫn còn tồn tại những người vợ chính thức khác
“Đại muội muội về đi, tôi sắp xếp xong sẽ cho người thông báo với đại muội phu.”
Thẩm Bạch nghe thấy câu này thì cho rằng chuyện đã thành, đến giờ đại ca của nàng ta vẫn còn ngủ trong thư phòng, nàng ta còn rất được đại ca quan tâm, chắc chắn Tô Doanh cũng không dám đắc tội với nàng ta.
Thẩm Bạch đi rồi, Viên ma ma đứng trước giường không nhịn được than thở. Tiểu thư nhà mình gả vào cái nhà gì thế này, cậu chủ không về phòng, em chồng thì đến tống tiền như châu chấu: “Tiểu thư, người không thể đồng ý được, nếu đồng ý…”
Tô Doanh biết Viên ma ma đang lo lắng điều gì, có một sẽ có hai, vì có lần một thì sẽ có lần hai, nếu cô đồng ý với Thẩm Bạch, sau này sẽ còn có Thẩm Nha nữa. Hai chị em này đều là người lòng dạ thối nát vì tư lợi.
“Tiểu thư, cháo tổ yến đến rồi, nô tì đút người ăn một miếng nhé.” Thái Mạn tiến vào từ gian ngoài, trong tay cầm hộp cơm màu tím nhũ vàng.
Tô Doanh không muốn ăn, nhưng nghĩ đến mình được sống lại, không thể không quý trọng được. Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ một lần nữa được.
Cháo tổ yến hương vị ngọt ngào, không khó nuốt lắm. Tô Doanh vừa ăn vừa nghĩ con đường tiếp theo nên đi như thế nào? Mẫu thân qua đời năm cô mười tuổi, phụ thân cưới Trương thị lại sinh thêm hai đứa em gái. Nhà họ Tô đến đời tổ phụ có hai đứa con. Phụ thân là con cả, tổ mẫu thiên vị chi thứ hai. Cũng may phụ thân đối xử tốt với cô, tính toán mọi việc thay cô.
Phụ thân một lòng muốn gả cô vào gia đình tốt không bị người ta xem thường, chọn tới chọn lui lại chọn trúng nhà họ Thẩm mới thi đậu. Ngày Thẩm Mặc Trì đến nhà họ Tô xem mắt, phụ thân rất vừa lòng. Nhưng cô gái Thẩm Mặc Trì phải lòng không phải cô, mà là Tô Âm của chi thứ hai. Chỉ vì của hồi môn của cô nhiều hơn của Tô Âm, bà chủ nhà họ Thẩm mới chọn cô làm con dâu.
“A Âm là đường muội của nàng, qua phủ không thể làm thϊếp, nàng luôn hiền lành, chắc cũng hiểu ý ta.”
Đây là lời Thẩm Mặc Trì nói khi quyết định cưới Tô Âm làm bình thê, hắn không thèm quan tâm đến khuôn mặt đầy nước mắt và trái tim đau đớn đến nghẹt thở của cô, mang danh vợ cả viết thiệp, đưa thiệp cưới Tô Âm.
Tô Doanh như lại nhìn thấy Tô Âm, cả đời cô chỉ có một người con gái, Tô Âm thì sinh ba trai một gái cho Thẩm Mặc Trì. Hắn nói nàng ta mờ ảo có một không hai, giống như tiên nữ trên trời. Nàng ta cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, thi từ ca phú cái gì cũng biết.
Khi nàng ta đàn cầm đàn sắt hài hòa với hắn, Tô Doanh cô lại đang bận rộn đến mức lòng như lửa đốt để đổi lấy một câu tán thành của Thẩm Mặc Trì.
Khi nàng ta ngâm thơ đối với hắn, Tô Doanh cô lại đang mệt đến mức chân không chạm đất vì một câu tán thành của Thẩm Mặc Trì.
Hối hận!
Nghĩ lại mà thấy hối hận! Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, cảm giác đó tích tụ ở mũi không sao xua đi được, cô đẩy muỗng sứ Thái Mạn đưa tới đi, che mắt khóc to thành tiếng.
Viên ma ma à Thái Mạn đưa mắt nhìn nhau, đều chẳng hiểu vì sao.
Đừng nói là tiểu thư tiếc đồ cưới, nhưng vì sợ đắc tội với cô gia nên không thể không đưa nhé? Viên ma ma là bà vυ' của Tô Doanh, bà ta ngồi lên giường ôm lấy vai Tô Doanh: “Chúng ta không thêm của hồi môn cho đại tiểu thư là được, chẳng lẽ nàng ta còn dám giành sao? Nhà họ Thẩm lớn như thế, nếu đã có bản lĩnh kết thông gia với hầu phủ thì phải có bản lĩnh kiếm của hồi môn chứ.
Viên ma ma là người nuôi cô lớn, cũng là người mẹ thứ hai của Tô Doanh, Tô Doanh vui vào lòng bà ta khóc một lúc lâu mới ngủ thϊếp đi.
Cô nghĩ kỹ rồi, cô phải thoát khỏi nhà họ Thẩm này.
Thẩm Mặc Trì mới vừa trúng cử, lúc này dù là hưu thê hay hòa ly đều sẽ tạo thành một vết bẩn trên tương lai như gấm như hoa của hắn, bị người ta xoi mói. Lời đồn chói tai, lời nói lảm nhảm càng có thể ép người ta chết hơn. Nếu cô làm ảnh hưởng đến tương lai của Thẩm Mặc Trì, đem lại những lời bàn tán lảm nhảm, chắc chắn hắn sẽ lấy mạng cô.
Mấy chục năm hầu hạ cẩn thận, cô rất hiểu sự quyết đoán tàn nhẫn của Thẩm Mặc Trì.
Muốn thoát thân phải từ từ nghĩ cách mới được.
“Đại nãi nãi, đại gia đến đây thăm người.”
Tiểu nha hoàn ở bên ngoài truyền lời khiến Tô Doanh rùng mình một cái. Cô nhìn chằm chằm ra cửa, Thẩm Mặc Trì với bóng dáng ôn nhuận nho nhã vén áo choàng bước qua bậc cửa. Đây là chồng của cô, người chồng từ khi gả vào nhà họ Thẩm vẫn để cô phòng đơn gối chiếc đến tận bây giờ, bây giờ là cử nhân mới của trấn Thái An, tương lai sẽ là Thẩm tướng công sẽ vinh quang bước lên chức tướng vào năm bốn mươi sáu tuổi nổi tiếng khắp thiên hạ là văn thao võ lược, thần tử giỏi giang.
Tô Doanh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, mỗi khi hắn đến gần một bước đều khiến cô muốn tiến lên xé nát da mặt trẻ tuổi của hắn. Cô đã nhượng bộ đến mức giao cả Tướng phủ của hậu viện cho Tô Âm lo liệu việc bếp núc, khi thái giám khiêm tốn lễ độ trong cung cầm quần áo và trang sức của cáo mệnh nhất phẩm đi ngang qua cô đến trước mặt Tô Âm, không ai để ý tới sự sụp đổ và tuyệt vọng của cô.
Vọng tộc không có bình thê, Thẩm Mặc Trì giáng thê thành thϊếp, ép cô đến bước đường cùng.
Thẩm Mặc Trì bị Tô Doanh lạnh lùng nhìn chăm chú sa sầm mặt, rõ ràng người hắn vừa ý là con gái của chi thứ hai nhà họ Tô, mẫu thân lại vì Tô Doanh nhiều của hồi môn mà ép hắn cưới vợ. Nhà họ Thẩm ngoài mặt trong sạch cao quý, bên trong lại túng thiếu, cho nên hắn đồng ý.
Thẩm Mặc Trì dừng lại trước giường, Thái Mạn vội vàng hiểu chuyện đưa ghế mềm đến cho hắn.
“Nàng sốt cao như vậy, mẹ thấy áy náy, chỉ hận không thể chịu khổ thay nàng, đã phái người đi mời đại phu Hồ rồi, kêu ông ta nhất định phải chữa khỏi cho nàng.” Thẩm Mặc Trì nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút sắc của Tô Doanh một lúc lâu mới cất lời. Bình thường Tô Doanh xinh đẹp, nghe nói rất giống mẹ ruột của cô, nhưng ánh mắt bướng bỉnh thế này của cô luôn khiến người ta không vui. Nghĩ đến việc bọn họ là vợ chồng, phải sống chung cả đời, Thẩm Mặc Trì lập tức nhíu chặt mày.
Tô Doanh cong môi cười khẩy, hừ khẽ một tiếng: “Muốn thay ta chịu khổ có gì khó, kêu mẹ quỳ trong tuyết lớn hai canh giờ là được.”
Thẩm Mặc Trì híp mắt, ý lạnh tản ra như sương mù rét lạnh trong núi, khó mà tan đi được: “Nàng nói gì thế? Sốt đến hồ đồ rồi sao? Đó là mẹ, có sai đi nữa nàng cũng không thể trách tội bà ấy được?”