Tất nhiên là rất vui rồi, chưa bao giờ cô cảm ơn sự rộng lượng của số mệnh như thời khắc này, để anh không hao tổn một cọng tóc đứng ở trước mặt cô, để cô còn có thể được ôm chặt lấy anh.
Có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng càng nhiều lời muốn nói thì càng không biết nói gì, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhai Nhi cúi đầu, nắm chặt tay anh:
– Năm tháng còn vẹn nguyên, cố nhân còn ở đây, đây là nguyện vọng lớn nhất của em.
Tử Phủ quân dịu dàng vén sợi tóc rối ra sau tai cho cô:
– Từ hôm nay trở đi chúng ta có thể bên nhau, giờ mới thấy chút cực khổ kia đều rất đáng giá. Nếu không phải lần này gây ra náo loạn lớn, thì ta vẫn lười suy nghĩ tình yêu là gì. Trước kia ta từng nghe một người nói, tình yêu vô cùng phiền phức, đặc biệt là khi tình yêu đó không được người khác coi trọng.
Nhai Nhi hỏi:
– Nên từ bỏ?
Anh chậm rãi lắc đầu:
– Không phải từ bỏ, chỉ là không thể không gánh vác, ta thì không thích như vậy.
Hai người thì thầm nói chuyện, Tung Ngôn bỗng phát hiện mình là kẻ dư thừa, do dự mới hỏi Nhai Nhi:
– Tiếp theo cô có tính toán gì? Tô Môn chủ bọn họ còn ở Thiên Ngoại Thiên, cũng không biết Lệ Vô Cữu sẽ đối phó bọn họ như thế nào.
Lại nhìn Tử Phủ Quân,
– Tiên quân sẽ theo chúng tôi đi Vân Phù à?
Tử Phủ quân gật đầu:
– Nhưng ta vẫn còn có chút chuyện ở Bồng Sơn cần phải giải quyết ngay, để ta xử lý xong thì đến Vân Phù sau vậy.
Đương nhiên là anh muốn dẫn Nhai Nhi đi theo, xa nhau quá lâu, giờ người đang ở đây, dẫu trời sập xuống cũng không muốn chia xa nữa. Tung Ngôn nhìn Nhai Nhi, gượng kéo khóe môi:
– Vậy tôi đi về trước hội hợp với Tô Môn chủ bọn họ, Lục Thủy Thành và Mộc Tượng Thành nhất định là không thủ được, tôi thông tri cho Yêu Quái, Quỷ Quái cùng Khổng Môn chủ lui về Kim Lũ Thành. Nhỡ đâu Lệ Vô Cữu muốn phản công, thủ vững một thành còn tốt hơn là nhân lực bị phân tán.
Nhai Nhi cũng đấu tranh, đấu tranh cô nên theo Tung Ngôn trở về Thiên Ngoại Thiên, rắn mất đầu rất nguy hiểm. Nhưng cô lại không thể rời khỏi Tiên quân, cô bắt đầu thấy mỏi mệt vô cùng, tham lam cảm giác vô ưu khi ở bên anh. Cứ do dự mãi, lòng đầy áy náy, nhưng cuối cũng vẫn phải làm Tung Ngôn thất vọng:
– Vậy…mong cậu trở về thay tôi chủ trì đại cục.
Cô ngượng ngùng, đỏ mặt nói:
– Chàng nói đúng, chúng tôi xa nhau quá lâu, vừa mới gặp lại…
Ánh mắt Tung Ngôn ảm đạm, nhưng vẫn mỉm cười nói được, lòng lại thấy mình quá nực cười, nụ cười của họ là xuất phát từ phế phủ, còn nụ cười của anh ta lại vô cùng gượng gạo. Anh ta có thể cảm nhận được cơ bắp cứng ngắc run rẩy, trước khi bị cô phát hiện thì vội hóa chân thân bay về phía nam.
Long Vương Kình to lớn xuyên qua tầng mây, rất nhanh biến mất bóng dáng. Khi Nhai Nhi thu tầm mắt lại, nghe Tử Phủ Quân lẩm bẩm:
– Người bạn của em hết lòng hết dạ vì em, ta nhớ lần đó em suýt nữa thì bị Lục Hào thuẫn hút vào, hắn còn tính hy sinh thân mình để lấp lỗ hổng thay em.
Nhai Nhi đáp:
– Tung Ngôn là quý nhân của em.
Tử Phủ Quân nghe thế nghiêng đầu, đôi mắt phát ra tia giảo hoạt:
– Chứ không phải phu quân của em tốt à.
Nhai Nhi quay lại nhìn anh, trên mặt anh đầy vẻ ghen tuông nhưng lại tỏ ra không vấn đề gì, trông rất buồn cười.
Giờ không có người ngoài, chỉ có hai người họ, cô lao đến, hai cánh tay quàng lấy cổ anh, anh cao hơn một cái đầu, cô như quả mướp hương treo trên người anh, mặt sát lại, hôn lên môi anh. Lâu quá rồi, đã gần quên mất hương vị này. Môi anh rất mềm, dầy dặn và ẩm ướt rất thích, lưỡi quấn lấy, ngàn lời muốn nói đều rơi vào tiếng gọi này:
– An Lan.
Tử Phủ quân cúi lưng xuống, gấp gáp hôn lại cô điên cuồng. Cô gái này luôn luôn có thể khơi gợi được tình cảm nồng nhiệt của anh, trái tim dù có chết héo vạn năm cũng có thể lại lần nữa đập lên ở trong tay cô. Tình yêu, rắc rối đúng như lời đồn, bất kể những rung chuyển nhỏ nhất nào cũng đều dẫn phát nên những phản ứng liên tiếp. Là ngươi có được sự cảm động trong đau khổ nhất, khi cô ấy linh hoạt nhảy vào l*иg ngực ngươi, ngươi sẽ thấy mọi thứ đều đáng giá.
Lòng tràn hạnh phúc, thân thể lười nhác cũng bởi tình yêu mà tràn đầy lực lượng, anh bế cô lên, hai tay tung người cô lên:
– Diệp Lý của ta…Mừng ta trở lại nhân gian, mừng phu thê ta đoàn viên.
Nhai Nhi bị hành động bất thình lình của anh làm cho bối rối, làn váy tung bay trong giáng hồng, như ngọn lửa cháy. Rơi xuống, anh điểm chân nhảy lên đỡ lấy cô, sau đó kéo vào ngực, bay về phía Bồng Sơn.
Cô đầy sức sống dưới ống tay áo rộng dài của anh, như đang chạy như điên trong sa mạc vạn dặm thì tìm được nguồn nước trong lành, tất cả sợ hãi đều như không còn nữa, chốc chốc lại ngước lên nhìn anh. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh dịu dàng đón ấy, ánh sao đan xen, nhuộm lên mi mắt anh, cô thẹn thùng:
– Vừa rồi chàng nói mừng cái gì?
Tử Phủ quân bật cười:
– Mừng phu thê ta đoàn viên.
Nhai Nhi bỗng thấy sống mũi cay xè, mừng phu thê đoàn viên….Từ này đối với cô quá lạ lẫm, thế nên đột nhiên nhắc tới, cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Cô đã từng cho rằng mình vĩnh viễn không thể nào có được tình yêu, người như cô, sinh ra từ đao phong chết dưới đao phong, nhưng giờ cô lại trở nên tham lam, khát khao có thể giống cha mẹ, tìm được một người, cùng yêu cùng chết. Cô áp trán vào ngực anh, run rẩy nói:
– Em làm sao xứng…
Tử Phủ quân biết những rung chuyển trong cuộc đời cô, nội tâm luôn mãi bất an, nhưng cô chưa bao giờ hiểu, từ lúc yêu cô, anh mới là kẻ hèn mọn nhất.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, để cái đầu nhỏ nhắn kia gần sát nơi tim mình.
– Em nghe đi, em có nghe thấy không. Bắt đầu từ ngày tiên cốt đứt gãy, sự tồn tại của ta đều là vì em. Em có biết một nắm bùn bị ném vào vùng tuyết là một cảm giác như nào không? Thân thể bất tử, tôn nghiêm cũng có thể biến thành cương đao lăng trì ngươi. Còn có băng hình nữa, xuyên thịt cắt xương, bao nhiêu lần đau đến thần hồn xuất khiếu, cũng bởi vì em mà ta nhẫn nhịn chịu đựng, vậy mà em nói em không xứng?
Anh cúi xuống dán mặt vào trán cô,
– Em không xứng thì ai xứng? Chờ khi em làm xong hết mọi chuyện rồi, khi muốn một cuộc sống bình lặng, nếu không chê ta đã bị đoạn tiên cốt, thì hãy gả cho ta nhé.
Nhai Nhi biết Tử Phủ quân đang quan tâm tới cảm thụ của cô, với cô mà nói đọa tiên chưa bao giờ đại diện cho trầm luân, mà càng nhắc nhở cô, anh đã trả giá quá nhiều vì cô.
Cô dướn môi lên lướt qua cục xương nơi cổ họng kia, nói được.
Xuyên qua tầng mây ngàn dặm, rất nhanh đã tới Bồng Sơn, Tử Phủ quân đặt Nhai Nhi xuống đất, đi qua con đường nhỏ dài, đèn minh châu trên con đường đá sáng rực, ánh sáng màu xanh lam tỏa sáng trong không trung.
Đại Tư mệnh và nhóm Thiếu Tư mệnh đã chờ ở cuối đường, hai người vừa xuất hiện, Đại Tư Mệnh liền ra đón, thở phào một hơi:
– May mà đến kịp.
Việc lần này phải cám ơn Đại Tư mệnh, y từ Thiên hành kính nhìn thấy con cá lớn xuất hiện ở gần Bát hàn cực địa, vì thế phá tầng tầng chướng ngại vật xông lên phù sơn. Khi đó Tiên quân đang bận rộn quy diễm quỷ lạc đường về lại trong sách, tiếng gọi hốt hoảng của Đại Tư mệnh làm cho Tử Phủ quân giật mình làm rơi tạo sách trong tay xuống, bởi thế mà nữ quỷ đang vẽ được một nửa bị ngã ra hỏi Bách Quỷ cuốn, giờ cũng không biết thế nào rồi.
Đại Cấm đứng bên mặt trắng bệch, thấy sắp sửa thành công, kết quả lại xảy ra sai sót. Ông ta phẫn nộ trách cứ Đại Tư mệnh:
– Ngươi điên rồi à, muốn hại chết Tiên quân nhà ngươi phải không?
Đại Tư Mệnh lạnh nhạt nhìn ông ta:
– Biết mà không báo mới thật sự hại chết tiên quân nhà ta đấy. Nếu Tiên quân ở vùng cực địa thì ta rất vui khi thấy cô ấy chịu mạo hiểm tới cứu ngài ấy. Nhưng Thiên quân rõ ràng đã mở miệng thả Tiên quân, Nhạc Nhai Nhi lại xông vào vùng cực địa, chẳng phải lại tiếp tục rơi vào cảnh một có công, một có tội hay sao?
Y đánh cái nhìn đầy thất vọng với Đại Cấm,
– Quen biết nhau mấy ngàn năm còn giả bộ tới mức này, ngươi không thấy xấu hổ à?
Đại Cấm tự thấy bản thân vô cùng bị oan, ông ta giống Đại Tư Mệnh, đều là chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng, ngay cả có dẫn phát hậu quả gì, thì có liên quan gì tới ông ta?
Tử Phủ Quân muốn đi ngăn cản người phụ nữ của mình xông vào cực địa, ông ta biết cản là không thể, nhặt quyển sách lên hô to với bóng dáng kia:
– Tiên quân, sách còn chưa tạo xong, ngài cứ thế mà bỏ đi hay sao?
Tử Phủ Quân xoay người lại chỉ thị:
– Trước khi bổn quân trở về, mong Đại Cấm cầm chắc Bách Quỷ cuốn, nếu để chấn động hoặc tiếp tục bị dính bụi đất, thì những gì trước đó đã làm sẽ bị hủy toàn bộ, bách quỷ sẽ trốn vào Sinh Châu. Nhớ lấy!
Đại Cấm há hốc mồm, cầm Bách Quỷ cuốn mà ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, cứ thế mà trơ mắt nhìn Tử Phủ quân đi mất.
Có phải lại bẫy mình hay không, cái này rất khó nói, nhưng thà tin là có, chứ không thể mạo hiểm không nghe theo, nhỡ đâu ngài ấy nói là thật thì sao. Dù sao Đại Tư Mệnh đến bây giờ cũng không thấy Đại Cấm xuống phù sơn, nói vậy chắc vẫn đang cầm Bách Quỷ cuốn rồi.
Nhìn Nhạc Nhai Nhi, cô gái này…thật là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Y vẫn nói cô là chiến tinh chuyển thế, tất cả những gì cô làm, nào có một người thường nào có thể làm được. Hơn nữa hiện giờ quan hệ của cô ấy và Phủ quân đến mức này rồi, về sau ở bên nhau sẽ càng không có chút ngăn gì nữa. Đại Tư mệnh quyết định bỏ hết mặt mũi, cứ tạo quan hệ với cô ấy trước đã.
Y chắp tay với cô, lại dài:
– Đa tạ Lâu chủ đã hết lòng vì Quân thượng. Lâu chủ là người đặc biệt nhất trong các nữ nhân mà thuộc hạ từng gặp. Trước kia luôn hiểu lầm Lâu chủ, hy vọng hôm nay có thể xóa tan những hiềm khích lúc trước, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong Lâu chủ bỏ qua cho.
Đại Tư Mệnh rốt cuộc gặp được bao nhiêu nữ nhân, điều này không thể nào nghiệm chứng, nhưng nếu tính cả tỳ nữ đưa cơm nước cho y trong ba ngàn năm ngộ đạo thì tổng cộng cũng chừng ba bốn người. Nhạc Nhai Nhi trở thành người đặc biệt nhất trong đó đúng là không dễ, huống hồ y còn xưng thuộc hạ, điều này đối với Đại Tư Mệnh luôn tâm cao khí ngạo mà nói thì thành ý giải hòa phải nói là vô cùng lớn.
Y hành lễ với cô, ba mươi lăm vị Thiếu Tư mệnh phía sau cũng lạy dài theo, trong tiên sơn mờ ảo, nhóm Địa Tiên mang y phục rộng bồng bềnh đồng loạt cúi xuống, tình cảnh thật đồ sộ.
Tử Phủ Quân chỉ mỉm cười nhìn, tự thấy ngày thường mình gia giáo cũng rất tốt. Nhạc Nhai Nhi cũng không câu nệ, cô chắp tay thi lễ với họ:
– Về sau là người một nhà rồi.
Cho nên Bồng Sơn Tử Phủ đã kết minh với một nhà sát thủ ở Vân Phù như thế đấy, hai phái này tám gậy tre đánh không tới lại có thể hòa hợp ở chung, làm sao không khiến người ta cảm thán thế sự vô thường cho được.
Đại Tư mệnh đã từng thề buông bỏ Tô Họa ra khỏi cuộc đời của mình, nhưng thời khắc nhìn thấy Nhạc Nhi Nhi thì ý nghĩ kia bị sụp đổ hoàn toàn. Trước kia họ vẫn luôn ở bên nhau, vậy thì chắc Nhạc Nhai Nhi sẽ có tin tức của nàng ấy. Y biết lúc này hỏi cô là không thể, nhưng trong lòng giống như bị vạn người vung roi quất đánh, đất dưới chân như lơ lửng, bụi mù tràn ngập làm y không thể chịu đựng được dù chỉ một khắc.
Tử Phủ quân tính đi thu dọn tàn cục từ Bách Quỷ cuốn, cất bước lên phù sơn, Đại Tư mệnh ra hiệu cho nhóm Thiếu Tư mệnh ở tại chỗ, mình thì cùng Nhai Nhi đi theo Tử Phủ quân. Đi một đoạn y cứ luôn nhấp nhổm mãi, cuối cùng vẫn cẩn trọng hỏi:
– Hai tháng chinh chiến, không biết mọi người trong lâu có khỏe không?
Nhai Nhi ngoảnh sang, ánh mắt bình thản. Dưới cái nhìn chăm chú kia, không có gì có thể che giấu được, Đại Tư Mệnh ngập ngừng, hỏi:
– Tô Họa gần đây thế nào? Tôi muốn biết nàng ấy có ổn không.
Tử Phủ quân ngoảnh mặt sang, dáng vẻ rất hứng thú hóng chuyện. Nhai Nhi nói:
– Sư phụ rất ổn, lần hành trình này của chúng tôi chỉ cần có thể ăn có thể ngủ thì đều rất tốt.
Cô không nói cho y biết chuyện giữa Tô Họa cùng Hồ Bất Ngôn. Lúc cô chưa biết biết tình yêu là gì, thì không hiểu sự khác nhau giữa nam nữ có tình và vô tình. Giờ mình đã có người yêu, nên chỉ cần từ phản ứng của người khác là có thể nhận biết được ngay. Tô Họa có một khoảng thời gian luôn buồn bã không vui, sư phụ không nói, nhưng chắc là nhớ Đại Tư mệnh, tiếc là duyên phận luôn trêu người, sau đó Hồ ly lại lấp vào chỗ trống đó. Giờ Đại Tư mệnh đột nhiên hỏi về Tô Họa, cô là người ngoài cuộc không tiện trả lời bừa bãi. Chuyện rắc rối giữa ba người, thì vẫn nên để họ tự xử lý thì tốt hơn. Nhai Nhi cười gượng:
– Đại Tư Mệnh cùng chúng tôi đi Vân Phù, gặp sư phụ rồi sẽ biết.
Sau đó nhanh chóng đuổi theo Tử Phủ quân, vạt ống tay áo của anh nhẹ lay động, thấy cô chạy đến sóng vai đi với mình thì nhìn cô âu yếm. Chỉ là tình huống của Đại Cấm trên phù sơn đang không ổn, trên đỉnh đầu ánh sao đầy trời, vạt áo trên người bởi làn gió đêm thổi qua mà bay phấp phới. Đại Cấm đứng tại chỗ, đầu vai rũ xuống, Bách quỷ cuốn vẫn nắm trong tay, nhưng quần áo thì xộc xệch, trước ngực còn rách toạc một mảng.
Tử Phủ quân hết sức ngạc nhiên:
– Xảy ra chuyện gì thế?
Đại Cấm ngước lên, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh:
– Tiên quân à, ngài bảo thuộc hạ không thể làm chấn động Bách Quỷ cuốn, có phải là muốn chơi thuộc hạ không?
Tử Phủ Quân tỏ vẻ vô cùng chân thành:
– Bổn quân từ trước tới nay chưa chơi xỏ ai bao giờ, ta có thể đảm bảo nhân cách của mình.
Vừa nói, vừa nhìn vết bẩn trên ngực ông ta:
– Đây là gì thế?
Đại Tư mệnh hít một hơi khí lạnh:
– Là dấu môi đấy, sao Đại Cấm lại biến thành như này?
Y đi vòng quanh Đại Cấm,
– Ngươi…thất trinh rồi à?
Đại Cấm nhíu mày, với tu vi của mình bị quỷ mê là điều không thể. Nhớ lại trước đó, Tử Phủ quân làm được nửa đường thì bỏ đi, diễm quỷ đang bị thu một nửa thoát ra khỏi Bách Quỷ cuốn, dính sát vào Đại Cấm đang đứng thẳng tắp. Tình cảnh lúc đó vô cùng quỷ dị, một tiên một quỷ đối mặt với nhau, diễm quỷ thì sao, lẳиɠ ɭơ vô hạn là cái chắc rồi, để thoát thân, bắt đầu dụ dỗ ông ta. Đại Cấm không chịu nổi sự quấy nhiễu mà trấn áp ả ta, nhưng lại không có pháp môn để đưa ả vào quyển sách, thế là đành phải đạp ả dưới chân. Kết quả là quỷ diễm kia lột sạch toàn thân, trong cái sợ chết khϊếp của Đại Cấm mà chui vào vạt áo ông ta.
Đại Cấm trình bày lại tiền căn hậu quả cho Tử Phủ quân, đương nhiên đoạn này khá xấu hổ thì bỏ qua không dám kể lại. Đại Tư Mệnh khoanh tay quan sát phần dưới hông Đại Cấm, không nói gì, nhưng ánh mắt thì đầy cảm thông,
– Vậy diễm quỷ kia đâu rồi? Ả không thành công chứ?
Đại cấm mặt tái mét:
– Đại Tư mệnh, là đồng liêu với nhau, đừng khinh người quá đáng.
Tới Bồng Sơn một chuyến, Đại Cấm cảm thấy mình bị trêu chọc sắp phát điên rồi. Trước kia mình đi lại trên Thiên Trì, bản thân là tiên quan liêm khiết trong sáng, trong lòng vô ái vô hận, bác ái rộng lượng. Từ khi đi vào nhuyễn hồng mười trượng này thì những quái đản cùng kỹ xảo vẩn đυ.c này giống như nọc độc, làm mình khổ không thể tả. Vốn nghĩ Tử Phủ quân có thể hoàn thành Bách Quỷ cuốn, ai ngờ ngài ấy đi là đi, ném cục diện rối rắm cho mình. Ông ta chẳng hiểu gì về bắt yêu bắt quỷ, trấn nhẹ quỷ thì còn có thể chạy, trấn mạnh thì thi tinh nho nhỏ sẽ hồn bay phách tán.
Tử Phủ Quân giảng hòa:
– Ta gặp chuyện gấp, không thể không đi. May mà không mất nhiều thời gian, vẫn về kịp để xử lý.
Nói xong nhận lấy Bách Quỷ cuốn,
– Diễm quỷ này cũng chỉ là quỷ, lúc thu xong Đại Cấm hãy lên phục mệnh với Thiên quân đi.
Nhìn trái phải,
– Thế diễm quỷ đâu rồi? Nhảy xuống phù sơn rồi à?
Đại Cấm rốt cuộc đã có thể cử động tay buộc lại đai lưng, hất tay áo nói:
– Ả đó vô lễ với tôi, bị tôi xử tử rồi.
Đại Tư Mệnh than:
– Bách Quỷ này thiếu một quỷ, vậy không thể gọi là Bách Quỷ cuốn rồi.
Tử Phủ Quân lại hết sức khoan dung:
– Thế gian này có bao giờ thiếu quỷ đâu? Nếu Bách Quỷ cuốn từ đây không còn tồn tại nữa, vậy cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Đại cấm không cần lo lắng, với giao tình của bổn quân với Đại Cấm, đừng nói một con diễm quỷ, dù là kéo ra 99 con để ngươi tiêu khiển cũng là việc rất nhỏ.
Nói xong, cất tiếng cười mập mờ, gọi Tấn Thừa. Thư linh từ Lang Hoàn tới, chắp tay gọi một tiếng chủ thượng, anh giao Bách quỷ cuốn cho gã, bảo gã bảo quản cẩn thận.
Đại Cấm đứng bên không thốt nổi lời gì, nếu chỉ là một con quỷ, hà cớ gì bắt mình phải giữ chặt quyển sách chứ? Rõ ràng là sợ mình ngăn cản, không cho ngài ấy đi tìm người trong lòng đây mà. Nhắc đến người trong lòng của ngài ấy, Đại Cấm quay lại nhìn, không nói diện mạo khí độ của cô ấy, chỉ riêng tính cách tàn nhẫn người chặn gϊếŧ người Phật chặn gϊếŧ Phật cũng đủ khiến cánh đàn ông thấy tự thẹn không bằng.
Trong vòng ba ngày phá một thành, lấy được Long Hàm Châu, lại tiến vào Bát hàn Cực địa, ai có thể nghĩ đến! Khi Tử Phủ Quân yêu cầu ông ta phải đảm bảo, ông ta còn thấy hẳn là không thành vấn đề. Kết quả cô ấy lại làm được, điều này có thể trách ông ta sao? Nếu trách thì chỉ có thể trách cô ấy quá tài giỏi hơn người đi. Cho nên Tử Phủ Quân buồn bực, cố ý thả diễm quỷ để chơi xấu mình. Đại Cấm càng nghĩ càng buồn khổ. Kế hoạch của Thiên quân thì sao, đến giây phút cuối cùng thì thất bại, giờ chắc đang nổi giận lôi đình rồi. Ông ta thở dài, chắp tay với Tử Phủ quân:
– Ti chức xem như được lĩnh giáo bản lĩnh của Tiên quân rồi. Bội phục bội phục. Nếu việc lớn đã xong, vây tôi sẽ trở về phục mệnh Thiên quân, từ nay cách biệt núi cao sông dài, mong chư vị bảo trọng.
Đại cấm chân đạp mây bay đi, dáng vẻ khiến người ta thổn thức, tiên thành thực chẳng tốt bụng, lần này cũng làm liên lụy ông ta rồi. Đại Tư Mệnh nói:
– Chỉ sợ hắn nói không hay trước mặt Thiên Đế.
Tử Phủ Quân hơi cong khóe môi:
– Chút rộng lượng này Thiên quân vẫn có, dẫu gì thì Đại cấm đi theo hắn mấy ngàn năm rồi.
Ngước lên nhìn sắc trời,
– Triệu tập đệ tử lần trước đi theo, sau hai canh giờ nữa hội hợp ở đỉnh núi, cùng ta đi Vân Phù.
Đại Tư Mệnh xông xáo:
– Không cần phải hai canh giờ, rút kiếm là đi liên, chỉ mất thời gian uống một chén trà thôi….
Trong nụ cười như có như không của Tử Phủ quân, thì giọng giảm dần xuống:
– Sinh Châu đang lúc giao thoa hạ thu, trời lạnh, chắc là cần phải chuẩn bị chút y phục tắm rửa….mà nhiều người như vậy, chắc cần chuẩn bị đến hai canh giờ ạ. Thuộc hạ lập tức đi truyền lệnh…
Lại há miệng, muốn nói hai câu để giải thích, cuối cùng tính toán vẫn thôi thì hơn, y căn bản không phải người biết gặp đúng dịp, càng giải thích thì càng đen, vội cuốn tay áo đi xuống Cửu Trọng môn.