Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 1

Phỉ Thường trước giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày, bí mật của cậu sẽ bị người người truyền tai nhau trên khắp nẻo đường ngay trong đêm.

Tuy cậu thường nghe bậc tiền bối đã thành danh từ trước nói rằng, fan có một sức mạnh vô hạn, chỉ cần cậu debut thì ngay cả chuyện cậu cãi thầy cô giáo hồi tiểu học cũng sẽ bị bới ra ngay.

Nhưng vấn đề là, cậu nào đã debut.

Cậu chỉ là một thực tập sinh mới vào ngành được vỏn vẹn ba năm. Vẻ ngoài thì không tính là đẹp trai nhất, cơ bắp thì cũng chẳng phải là cuồn cuộn mê li nhất, mà xét về hát nhảy cũng chẳng thể xem là ưu tú nhất được.

Thứ duy nhất đáng được chú ý, chính là chiều cao.

Rất cao.

Siêu siêu cao.

Một mét chín lăm.

Quản lý cực kỳ ghét nói chuyện với cậu, kiểu gì cũng đau lưng mỏi cổ cho mà xem.

Ban đầu, khi nhóm nhạc nam của cậu được thành lập, phía công ty nói muốn tìm những cậu chàng với chiều cao ưu tú, để xem xem một hội con trai toàn một mét tám lăm, môi hồng răng trắng, tay dài như vượn, eo nhỏ như ong đứng cạnh nhau sẽ trở thành khung cảnh đẹp đến nhường nào.

Lúc mới gia nhập, Phỉ Thường mười bảy tuổi của chúng ta là người lùn nhất, chỉ cao có một mét tám tư phẩy năm. Cậu lén lút nhét giấy ăn dưới tất thế là trót lọt vào cửa.

Vì bị hụt mất nửa xăng ti mét ấy, những ngày tháng đầu tiên của Phỉ Thường tràn ngập trong lo lắng sợ hãi, sợ bị điều tra ra rồi bị đuổi ra khỏi công ty. Cậu khao khát muốn cao lên, ngày nghĩ, đêm trằn trọc, tập nhảy thấp thỏm mà tập hát cũng bồn chồn, ăn cơm thổn thức rồi đi ị cũng thậm thụt nhớ mong, bất kể lúc tỉnh hay mơ cũng đều muốn cao lên.

Kết quả cứ nghĩ nhiều nghĩ lắm, ấy thế mà cao lên thật.

Nhưng lại thành ra cao quá đà.

Quản lý nhìn chiều cao của cậu mà phát sầu.

Thân cao một mét chín lăm, làm người mẫu được đấy, đánh bóng rổ cũng ok luôn. Nhưng để làm idol thì thật sự là tương lai không được tươi sáng lắm.

Cao quá, cơ thể không nhịp nhàng, không theo kịp tiết tấu nhảy của nhóm.

Cao quá, quần áo giày dép đều phải được đặt làm riêng, trong khi nhóm nhạc bé tí còn chưa debut thì lấy đâu ra lắm kinh phí thế.

Cao quá, camera không bắt được, bên cạnh đó còn liên quan đến cả vị trí đứng nữa. Người ta thì làm mỹ nam thanh lịch trầm lắng, còn cậu thì làm cái cột phát sóng truyền hình cần xén bớt mấy mét chân đi.

Thế là Phỉ Thường đành ngậm đắng nuốt cay, trơ mắt nhìn đồng đội một mét tám lăm lùn tịt được debut còn cậu thì vẫn cứ vác cái danh thực tập sinh, phí hoài năm tháng thanh xuân ở công ty mà thôi.

Về sau, công ty bị công ty quản lý khác to hơn mua lại, cậu cũng lơ tơ mơ xách theo hợp đồng mới vào công ty mới.

Công ty mới nổi tiếng lắm, tiền cũng nhiều, ảnh đế ảnh hậu đếm không xuể, thiên vương giá nghìn tỷ cũng có mấy người lận, ngắt hoa bứt cỏ ven đường cũng đảm bảo sau này vươn được lên hàng lưu lượng (*).

(*) Lưu lượng ý chỉ nghệ sĩ có fandom lớn mạnh, vững vàng. (wiki)

Nhưng với Phỉ Thường mà nói thì những người đó không quan trọng.

Quan trọng là, ánh đèn dẫn đường của cuộc đời, nguồn động lực đưa cậu vào giới giải trí, mục tiêu của đời cậu, sinh mạng của cậu, idol của cậu, vầng thái dương soi sáng trên cao, đất mẹ bao la dịu dàng của cậu, idol mà cậu yêu nhất trần đời này – Trần Việt Dương đã trở thành đàn anh cùng công ty với cậu!!!!!!!!!!!!!!

Trần Việt Dương.

Trần Việt Dương.

Trần Việt Dương.

Phải dùng từ gì để hình dung anh đây nhỉ?

Phi phàm, hoàn mỹ, quyến rũ, vẻ đẹp khiến con người ta chết đứ đừ đừ. Đúng, dùng những tính từ như này để miêu tả người con trai thân cao mét tám hai thì kỳ thật đấy, nhưng tất cả những người từng xem Trần Việt Dương biểu diễn đều sẽ phải phủ phục dưới gấu quần của anh.

Sự quyến rũ ấy không chỉ dựa vào lớp trang điểm hào hoa bóng bẩy, không chỉ nhờ khoác lên lớp trang phục lộng lẫy, mà còn toát ra từ hoóc môn nam tính tựa như viên đạn cực kỳ mạnh mẽ.

Nhắm kỹ —— bắn!!!

Bắn trúng tim của Phỉ Thường.

Viên đạn ấy đi vào trong tim, không tài nào lấy ra được.

Dần dần hạt mầm u mê ấy nảy mầm, bén rễ vào trong tim gan của cậu.

Phỉ Thường là fan nam của Trần Việt Dương, cậu chưa từng che đậy điều này.

Tất cả mọi người trong công ty quen cậu đều biết. Thậm chí thông tin trong tài liệu vào ngành có mục phải điền tên "Nghệ sĩ yêu thích nhất" cũng ghi tên Trần Việt Dương.

Trong công ty, có quá nhiều người thích Trần Việt Dương, người thể hiện sự u mê nồng cháy hơn cậu thì còn nhiều nữa, chứ chẳng phải chỉ có mỗi Phỉ Thường.

Phỉ Thường luôn làm một người vô hình, không quan trọng trong công ty, lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt Trần Việt Dương là ở trong nhà ăn công ty.

Khi ấy, ánh mắt hai người chạm nhau đúng ba giây.

Nhưng Phỉ Thường thấy không phải là anh "cố ý" nhìn cậu, mà là do cậu cao quá, như một con hươu cao cổ lạc giữa đàn sếu đầu đỏ, ai đi qua cũng phải đánh mắt nhìn cậu một cái.

Tay Trần Việt Dương bê khay thức ăn, bên trên là mấy miếng rau và một miếng ức gà, anh lịch sự, mỉm cười gật đầu chào con hươu cao cổ đứng như trời trồng ở góc phòng rồi đi luôn.

Những người không quen biết thì đều cho rằng Phỉ Thường chỉ là một con hươu cao cổ, trầm lặng ít nói, nhìn bề ngoài có vẻ lão luyện từng trải.

Chỉ có người quen mới biết trong thâm tâm, cậu chỉ là em nai Bambi bé bỏng mà thôi.

Trái tim thiếu nữ tràn trề cái sự thiếu nữ.

Chỉ vì Trần Việt Dương nhìn cậu lâu hơn đám người kia có hai giây.

Thế là cả đêm Phỉ Thường cặm cụi ngồi tra danh sách các quốc gia cho phép kết hôn đồng giới.

Phỉ Thường không phải là người đồng tính đâu nhé.

Nhưng cậu phải chuẩn bị kỹ càng trước, lỡ đâu idol lại cầu hôn cậu, lúc cậu vừa khóc vừa nói "Yes I do" thì phải khóc cho thật đẹp mới được.

Lần thứ hai của cuộc đời Phỉ Thường được gặp Trần Việt Dương sống, hít thở và biết động đậy là tối hôm qua.

Cứ nhắc đến là tức cái l*иg ngực.

Càng nghĩ càng tức.

Tức ơi là tức luôn ấy.

Tối hôm qua là sinh nhật của Trần Việt Dương. Công ty tổ chức cho anh một party mừng sinh nhật, gặp mặt fan. Có khoảng 500 fan được đến tham dự, tất cả đều được lựa chọn kỹ càng trong tổ đội hỗ trợ, không cần trả tiền vé, nhưng phải xác nhận giấy tờ tùy thân, không được chuyển nhượng lại vé.

Vòng kiểm tra cửa vào vô cùng sát sao, đám người chuyên bán lại vé cũng không dám ho he gì.

Sau tiệc sinh nhật, Trần Việt Dương quay về công ty để làm việc. Một số fan vẫn chưa thỏa lòng, đi theo xe của anh. Tâm trạng tối nay của Trần Việt Dương rất tốt, không để bảo vệ đuổi mọi người đi.

Kết quả, sự cố xảy ra lúc Trần Việt Dương đi vào công ty.

Có một fan cuồng đột nhiên xông tới, lôi từ trong túi ra một chai chứa chất lỏng màu đỏ đặc sệt, hất về phía Trần Việt Dương.

Chỉ trong chớp mắt, bạn Phỉ Thường vốn đang mai phục ở cổng công ty, tính dàn dựng cảnh vô tình gặp idol, xông lên phía trước!

Cậu xông lên trước mặt Trần Việt Dương, một tay kéo anh ra sau lưng để bảo vệ, lấy chiều cao làm lợi thế để che anh không hở một chút nào ra.

Tuy nhiên cậu thì lại chẳng kịp né, bị nguyên chất lỏng đặc sệt trong bình kia hất vào người.

Đó là máu, máu động vật.

Thứ máu bốc mùi tanh nồng nặc ấy hất trọn lên người cậu, chỉ có một lượng nhỏ là bắn vào mặt cậu, men theo đường nét gương mặt cứng cỏi, từ từ chảy xuống.

Mắt cậu như ẩn một tia lửa điện, nhìn tên fan cuồng đã bị khống chế trên đất đầy cảnh giác.

Cậu đưa tay lau đi những giọt máu ở trên má, giống như một bức tranh kinh dị, hiện lên một sự mê hoặc đầy vẻ hoang dã độc đáo.

Phỉ Thường cúi đầu, nhìn thanh niên vẫn còn đang kinh hoàng chưa hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi, "Sư huynh, anh không sao chứ?"

Sau đó?

Sau đó, Phỉ Thường nổi tiếng rồi.

_(:з)∠)_

Toàn bộ sự việc đều được camera lẫn điện thoại của các fan ghi lại bằng hết.

Những từ khóa như "Trần Việt Dương bị tấn công" hay là "Trần Việt Dương bị fan cuồng tạt máu" trở nên nóng hôi hổi trên các phương tiện truyền thông.

Trần Việt Dương là tiểu thiên vương đình đám, có sức hút nhất trong giới ca hát hiện nay. Kỹ năng hát nhảy đều đỉnh, mặc dù là theo phái thần tượng nhưng thực tế thì thiên về phái thực lực hơn. Cứ tổ chức bừa một buổi gặp mặt cũng có thể được treo lên hotsearch. Vậy nên sự việc khủng bố như vậy xảy ra ắt sẽ thu hút sự chú ý của toàn dân, top 10 trong hotsearch cũng phải phân nửa là liên quan đến Trần Việt Dương.

(*) Hotsearch: "Hot search" là một khái niệm quen thuộc của những người sử dụng mạng xã hội Weibo (Trung Quốc). Đây cũng là một trong những công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó. (afarmily.vn)

Mà trong video, bạn Phỉ Thường đứng thẳng người xông lên "anh hùng cứu mỹ nhân", cứ thế theo đà mà leo lên hotsearch ngồi thôi.

Vì cậu gọi Trần Việt Dương là "sư huynh", nên mọi người đoán cậu là nghệ sĩ trong công ty, cộng thêm việc cậu trong video vừa man vừa ngầu, dùng ngón tay quệt đi giọt máu bắn trên mặt thì úi dồi ôi ngầu đét. Thậm chí cảnh ấy còn được cắt ra làm GIF, lượt chia sẻ lên tới hơn chục nghìn lần.

Thế nên các fan bắt đầu lần mò vị đàn em cao mét chín lăm này.

Kết quả ngoài tên ra thì chẳng tìm được bất kỳ thông tin nào.

Chưa debut.

Chưa debut.

Chưa debut.

Làm thực tập sinh đã ba năm rồi, nhưng ngay cả nhảy cùng các nghệ sĩ khác cùng công ty cũng không có lấy một lần.

Suy cho cùng thì tấm thân cao lêu nghêu ấy của cậu một khi lên trên sân khấu thì kiểu gì toàn bộ ánh nhìn cùng sự chú ý sẽ bị cậu hút hết mà xem.

Phần giới thiệu của Phỉ Thường trên trang cá nhân chỉ vài dòng ngắn ngủi đến thảm thương.

Tên, tuổi, chiều cao, cân nặng, tên trường đã từng theo học, sở trường và một câu thể hiện phương châm sống.

À, còn có thần tượng của cậu là Trần Việt Dương.

Quả nhiên như dự đoán.

Thế nên mọi người chỉ có thể cố gắng moi móc thông tin dựa theo tên của cậu mà thôi.

Kết quả đào ra được một thông tin kinh thiên động địa.

Phỉ Thường đứng trong văn phòng quản lý, tim đập như trống bỏi, run như cầy sấy, đầu cúi gằm xuống đất.

Một quyển truyện tranh vứt trước mặt cậu.

Không dày, chỉ hơn năm mươi trang.

In đen trắng.

Gáy dán keo.

Giấy dày 120gsm(*).

Giấy lót phủ nhũ.

Bìa được làm từ loại giấy đặc biệt nhập khẩu từ Nhật Bản.

Giấy bọc bìa có in hình nam chính cuốn truyện và nam chính má nó giống Trần Việt Dương vãi đạn.

Bên dưới in tên tác giả lấp lánh ánh vàng "Lộc Phi Phi".

(*) Định lượng giấy GSM, viết tắt của "Grams per Square Meter". gram trên mỗi mét vuông, số gsm của tờ giấy càng cao thì nó càng nặng, đồng nghĩa nghĩa là tờ giấy đó càng dày. Thông thường 60,70,80,120gsm. (Tran Quoc Thang)

Người quản lý nói: "Cậu giải thích đi."

Phỉ Thường im re không nói gì. Bé nai Bambi nước mắt lưng tròng, chuẩn bị tuôn trào đến nơi rồi.

Quản lý day day thái dương: "Tôi tò mò lắm luôn ấy. Thực tập sinh các cậu ngày nào cũng chỉ có sáu tiếng đồng hồ để ngủ, sao cậu có thể có thời gian để mà ngồi vẽ truyện tranh được vậy?"

"......" Phỉ Thường nói lí nhí, "Thì, mỗi ngày chỉ cần ngủ bốn tiếng rưỡi là được rồi nè."

**************************

Giải thích một chút về tên của truyện: 想鹿非非/ Xiǎng lù fēi fēi / tưởng lộc phi phi là đọc lái từ cụm 想入非非/ Xiǎngrùfēifēi / tưởng nhập phi phi. 想入非非 có nghĩa là mơ mộng hão huyền suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ bậy nghĩ bạ, kiểu mơ tưởng đến mức lạc vào chốn "phi phi", chốn hão huyền ấy. Còn tên truyện là Tưởng lộc phi phi, thay chữ nhập thành chữ lộc (chỉ con hươu, nai nói chung), khác nhau cách phát âm khi đọc chệch chữ l và chữ r, /lù/ và /rù/ (phát âm chữ l và chữ r trong tiếng Trung tương tự như tiếng Việt, chữ r trong tiếng Trung không có độ rung nhiều như chữ r trong tiếng Việt).

Tên trên quyển truyện tranh của bé hươu cao cổ là Lộc Phi Phi 鹿非非, Lộc là chỉ hươu nai nói chung rồi, còn phi phi ở đây có thể là đọc lái họ Phỉ 斐/Fěi/ của Phỉ Thường để thành chữ 非/Fēi/ Phi.