Khả Hân vỗ vỗ l*иg ngực, cô không thể để Vĩ Phong làm mình xao nhãng nữa, cô có thể không cần làm chị dâu - em chồng gì đó với Lâm Vĩ Phong. Cô và anh không có quan hệ gì cũng được, nhưng cô không thể quên, cô chính là vợ của Lâm Vĩ Thành.
“Dì Ba, anh Vĩ Thành chiều nay đã ăn chưa ạ?”
“Ăn rồi, nhị thiếu gia trước khi ra ngoài cùng cô đã giúp đại thiếu gia ăn rồi.” - Dì Ba quay đầu lại đáp.
“Vậy bữa tối của anh ấy giao cho con đi.”
Khả Hân nhất định muốn đi gặp Lâm Vĩ Thành, chỉ khi nhìn thấy anh cô mới bình tĩnh lại được. Khả Hân sợ có một ngày mình quên mất, người mình nên dồn hết tâm sức, dồn hết trái tim là Vĩ Thành chứ không phải Vĩ Phong.
“Không cần đâu phu nhân, chắc đại thiếu gia đã ngủ rồi.” - Dì Ba nói.
“Vậy thì đợi thôi.” - Khả Hân bưng theo chén canh táo đỏ hạt sen bộ dáng nặng trĩu tâm sự đi lên lầu.
Khả Hân ăn hết chén canh, đợi thêm một lúc rồi lại đi đến trước cửa phòng điều trị, cô vẫn như cũ bị quản gia Thuận ngăn ở bên ngoài. Trước khi quản gia kịp đóng cửa lại cô đã tranh thủ nhìn vào bên trong, phía sau tấm màn trắng kia cô mơ hồ thấy được một người vẫn nằm trên giường bệnh.
Khả Hân siết chặt hai tay, cô không thể cùng Lâm Vĩ Phong dây dưa mãi nữa. Anh là em trai của Vĩ Thành, hơn nữa còn là người em trai mà Vĩ Thành không tiếc tính mạng để cứu về. Nếu cô còn dung túng cho tình cảm của mình phát triển thêm nữa, không chỉ là hại chính cô mà còn hại cả Lâm Vĩ Phong. Quan trọng nhất chính là bất công dành cho Vĩ Thành, anh không đáng phải chịu cú sốc này.
Quản gia Thuận thấy cô đứng mãi không đi, nước mắt lại còn lăn dài trên má giống như đang chịu đựng điều gì ủy khuất lắm. Quản gia Thuận trong lòng cũng tự trách, anh biết cô trong sạch nhưng một khi đã gả đến nhà họ Lâm rồi, thì đành phải tạm thời nhẫn nhịn, đợi thời gian càng lâu thì chuyện gì cũng sẽ chứng minh được.
“Phu nhân, nhị thiếu gia lại ức hϊếp cô sao?”
“Không có.” - Khả Hân lau nước mắt lắc đầu - “Quản gia, nếu Vĩ Thành muốn gặp tôi, anh nhất định phải nói cho tôi biết ngay, anh có thể yên tâm, tôi là vợ của anh ấy chắc chắn không làm tổn hại anh ấy.”
Khả Hân chỉ mong quản gia Thuận có thể hiểu cho cô, dù cho người khác có mưu đồ gì thì cô cũng không có. Cô hy vọng mọi người đừng đề phòng cô nữa, lòng cô rất khó chịu.
“Tôi biết rồi, phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đêm nay, Khả Hân quay lại ngủ ở căn phòng tân hôn trên tầng hai, cô muốn ngủ ở đây để nhớ đến những chuyện từng xảy ra với người chồng Vĩ Thành. Khả Hân hít một hơi thật, tìm kiếm mùi vị của Vĩ Thành chẳng hiểu sao lại nghe được mùi bạc hà nhàn nhạt từ người Vĩ Phong.
Khả Hân nhớ tới mỗi lần Vĩ Thành gặp cô đều rất khỏe, thân thể từ bị lửa thiêu đến ghê rợn nhưng không hề bệnh nặng đến mức phải dùng máy thở để duy trì sinh mạng. Nhưng từ dì Ba đến quản gia Thuận đều năm lần bảy lượt nói với cô Vĩ Thành đang vô cùng nguy kịch, rốt cuộc là bọn họ đều nói dối hay chỉ có Vĩ Thành nói dối?
Mấy lần Lâm Vĩ Thành gặp cô, anh không chỉ là khỏe mạnh bình thường đâu cả ‘bộ phận nam tính’ kia cũng rất có tinh thần. Người như vậy sao lại suốt ngày nằm trên giường đến mức ăn uống đi lại cũng cần người khác giúp đỡ. Nhà họ Lâm muốn nói dối với bên ngoài, muốn gạt Lâm Dương Minh hay chỉ muốn gạt cô?
Khả Hân không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng mệt lòng, cô nằm dài trên sofa, ngủ lúc nào không hay.
Trong căn phòng sa hoa lần trước, Hoàng Thiệu Huy đang đứng cầm ly rượu rất nghiêm chỉnh chờ người, không phụ nữ không đèn nhạc như hôm nào. Thiệu Huy mặc một áo khoác dài qua gối, vô cùng thanh thoát, mỗi lúc cậu cách xa những thứ phàm tục sắc dục kia thì trông không khác gì người của tiên giới.
Hoàng Thiệu Huy biết đây là chuyện quan trọng với Lâm Vĩ Phong nên chính mình cũng bày ra bộ dạng nghiêm túc.
“Tra được tung tích của Lý Tuyết Dung rồi?” - Anh vừa tới là đã hỏi trực tiếp vào vấn đề.
Mi mắt Hoàng Thiệu Huy khẽ động, không có trả lời mà chỉ vào căn phòng đối diện, ý muốn Lâm Vĩ Phong đi vào.
Căn phòng này đó chỉ tiếp duy nhất ba người từ trước đến giờ là Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy và Dương Trạch. Đó là nơi ba người bọn họ thường xuyên tụ tập, cùng nhau nói chuyện đến say mềm. Đáng tiếc cảnh còn người mất, hiện tại đã có nhiều thứ không thể như xưa.
“Vĩ Phong, người cậu muốn gặp ở trong kia.” - Vẻ mặt của Thiệu Huy vô cùng nghiêm túc thậm chí còn có chút khẩn trương.
Chuyện có thể khiến cho Hoàng Thiệu Huy khẩn trương trên đời này thật sự đếm trên đầu ngón tay, bởi vì dù là ông trời có sập xuống cậu ta vẫn có thể một tay cầm rượu một tay ôm mỹ nữ cười nhạt.
Lâm Vĩ Phong biết, người bên trong chắc chắn không phải Lý Tuyết Dung, căn phòng đó chỉ có ba người được vào mà thôi. Anh hít sâu một hơi, sải bước đi tới trước phòng, đẩy tay mở cửa đi vào.
Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, áo thun ôm sát các cơ ngực cường tráng. Hai chân tùy ý vắt ở trên bàn, khí thế kiên cố mạnh mẽ. Người này không ai khác chính là Dương Trạch.
Lâm Vĩ Phong chỉ liếc nhìn đúng một cái rồi quay đầu rời đi.
“Phong, lúc đó tôi thật sự muốn cứu cả hai anh em nhưng tình thế thật lòng không cho phép, cậu đâu phải không thấy.” - Dương Trạch gấp gáp đứng dậy nói, Lâm Vĩ Phong vốn dĩ đã rất cao lớn rồi, Dương Trạch còn cao hơn anh nửa cái đầu.
Dương Trạch chính là người mấy tháng trước cứu Lâm Vĩ Phong từ trong biển lửa ra. Theo lý thì anh phải vô cùng cảm ơn Dương Trạch nhưng ngược lại Lâm Vĩ Phong vô cùng hận. Hận Dương Trạch tại sao chọn cứu mình mà không phải Lâm Vĩ Thành?
Tình huống lúc đó trong nhà kho dù cho Dương Trạch có ở lại giữ miệng cống cho hai anh em họ trốn đi thì cũng không trốn được bao xa vì họ hai người kia đều bị thương rồi, chỉ có nước ba người cùng nhau chết. Khi ấy Lâm Vĩ Thành lại nhất quyết muốn ở lại, lựa chọn lúc đó của Dương Trạch chính là lực chọn hợp lý nhất, cõng theo Lâm Vĩ Phong một đường xông ra ngoài.
Nhưng Lâm Vĩ Phong không thể chấp nhận được chuyện này, anh thà người chết là mình, cũng không muốn nhìn thấy anh trai vì mình mà đang sống không bằng chết.
“Vì cái gì lúc ấy chọn cứu tôi mà không phải anh ấy? Cậu thừa biết nếu làm vậy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu mà.” - Lâm Vĩ Phong lạnh giọng hét lên với Dương Trạch.
Dương Trạch im lặng.
Anh ta đã giải thích với Lâm Vĩ Phong nhiều lần rồi, Vĩ Phong không nghe, Dương Trạch cũng thôi không nói nữa. Dương Trạch hiểu nỗi lòng của Vĩ Phong, Vĩ Phong căn bản không thật lòng oán hận anh ta, chẳng qua là Vĩ Phong không chấp nhận được sự thật nên tìm kiếm người để phát tiết. Dương Trạch xui xẻo trở thành người mà Vĩ Phong trút lên sự tức giận đó.
Lâm Vĩ Phong nện một đấm lên bức tường đá bên cạnh, một ít da dính vào trong mặt đá, máu tươi ứa ra. Dương Trạch lẳng lặng nhìn anh phát tiết, cũng không có đi lại ngăn cản, để mặc anh tự tổn thương chính mình.
Có những nỗi đau chỉ có thể dùng nỗi đau khác để che lấp mà thôi. Người ta thường dùng nỗi đau da thịt để cứu lấy nỗi đau trong lòng.
"