“Xin lỗi Mỹ Mai, chắc là tôi nhớ nhầm rồi.” - Khả Hân biết mình tự đuối lý chỉ có thể tìm cách làm dịu không khí mà thôi.
“Nhớ nhầm? Đặng Khả Hân, tôi thấy cô cố ý thì có.”
Đặng Mỹ Mai trước giờ tính tình đều ngang ngược như thế, dù cô ta đúng hay cô ta sai thì người chịu thiệt sẽ luôn là người khác. Trước mặt hiện tại lại là Khả Hân, người trước nay vẫn luôn nhẫn nhịn mình, Mỹ Mai lại càng không kiêng dè gì.
Lời nói còn chưa dứt Mỹ Mai đã lấy ngay một ly trà hất mạnh về phía Khả Hân. Cô hoàn toàn ngây người không kịp tránh né nhưng lại có một cơn gió vụt qua cùng một bóng hình cao lớn chắn trước cô. Khả Hân nhìn kỹ lại mới phát hiện, Lâm Vĩ Phong đang ở ngay trước mặt cô, thay cô đỡ lấy ly trà đó.
“Hỗn xược! Khả Hân là thiếu phu nhân nhà họ Lâm, cô ấy là người mà cô có thể tùy ý bắt nạt sao? Mau xin lỗi.” - Lâm Vĩ Phong lạnh giọng nói, ngữ khí khiến người khác sợ hãi.
“Vĩ Phong, không có chuyện gì đâu, nước cũng không dính tới tôi.” - Cô vội nắm lấy cánh tay của anh, mong có thể giảng hòa chuyện này.
“Đặng Mỹ Mai, tôi cảnh cáo cô một lần nữa, Khả Hân không còn là người trước kia mà cô từng biết nữa. Hiện tại cô không tôn trọng Khả Hân chính là không tôn trọng tôi, không tôn trọng nhà họ Lâm. Tốt nhất cô lập tức xin lỗi, đừng để tôi bắt Đặng Thế Tùng đích thân tới đây nhận lỗi.” - Lâm Vĩ Phong trước sau như một, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén.
“Vĩ Phong, đừng như vậy…” - Khả Hân thấy anh tức giận đến mức này trong lòng càng sốt ruột.
Đặng Mỹ Mai lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ uy phong của Lâm Vĩ Phong, sắp bị dọa tới ngốc luôn. Cô ta không ngờ tới Lâm Vĩ Phong sẽ vì Khả Hân mà đích thân ra mặt, hơn nữa còn không chút nể nang gì mà gọi thẳng tên của cha cô ta ra.
“Khả Hân, xin… xin lỗi cô.” - Dù cho Đặng Mỹ Mai có bao nhiêu không cam lòng thì cô vẫn sẽ ngoan ngoan xin lỗi Khả Hân, Lâm Vĩ Phong là người mà cô ta không dám chọc vào hơn nữa cả nhà cô ta còn đang chờ tiền đầu tư từ anh.
“Không sao, tôi không sao cả.” - Khả Hân nhanh chóng đáp lại.
Khả Hân trước nay vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, lúc đầu còn ấm ức sau này cũng không chấp nhất nữa, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày đòi lại công bằng. Nhưng giờ khắc này cô thật sự có chút cảm động, Vĩ Phong thay cô ra mặt, anh đứng ở ngay trước mặt cô, giúp cô che nắng chắn mưa.
Đặng Mỹ Mai nói xong lời xin lỗi cũng viện cớ qua loa rồi chạy vội khỏi biệt thự Lâm gia. Vành mắt Khả Hân hơi ửng đỏ, hóa ra có được sự bảo hộ của người khác là cảm giác ấm áp như thế này.
Khả Hân thấy áo anh bị ướt một mảng, lộ ra cả da thịt, vội vàng đứng dậy muốn tìm khăn bông cho anh lau.
Lâm Vĩ Phong thấy cô đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo chưa tan:
“Muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong. Đem hộp bánh này vứt ra ngoài, đừng để đây tôi chướng mắt.”
Khả Hân bĩu môi, cô đúng là rất cảm kích anh ra mặt thay mình nhưng cô còn chưa tính sổ anh chuyện nói dối là không thích ăn xoài đâu, anh hung dữ cái gì gì chứ!
“Lâm Vĩ Phong, sao anh lại nói dối không thích ăn chứ?”
“Vậy còn phải xem là ai làm, nếu người khác làm bánh xoài cho tôi, tôi liền không thích nhưng nếu cô làm thì tôi sẽ thích.” - Anh rủ mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
“…” - Khả Hân cắn môi, hoàn toàn không dám nói gì tiếp.
“Nhanh, vứt cái hộp này đi.” - Lâm Vĩ Phong lại một lần nữa lên tiếng thúc giục.
“Anh khó chịu sao anh không chịu tự mình đi vứt đi.”
“Đó là bởi vì chính cô ở trước mặt người khác nói sở thích của tôi ra, tự mình bày ra chuyện thì tự thu dọn.”
Được, anh đúng hết, tất cả do tôi sai! Khả Hân trừng mắt nhìn Vĩ Phong sau đó ngoan ngoãn cầm theo túi bánh đi. Khả Hân cũng không nghĩ là sẽ vứt chiếc bánh này đi. Nhìn sơ cũng biết chiếc bánh này làm rất cầu kỳ chắc chắn là ngon lắm, cô đem hộp bánh đi vào bếp.
“Nếu cô còn muốn ngày mai tôi đến nhà họ Đặng ăn cơm thì mau vứt nó ra ngoài đi.” - Lâm Vĩ Phong đưa mắt nhìn theo cô khiến cho Khả Hân bước vào tới nhà bếp cũng phải quay đầu ra.
Khả Hân không biết sao thứ này lại chướng mắt anh như thế nhưng không định trái lời anh nữa. Cô đem hộp bánh ra ngoài cửa trước, đi về phía thùng rác tính vứt vào nhưng sau đó vẫn luyến tiếc rụt lại.
Đồ ngon thế này vứt lãng phí quá, lúc nhỏ ở cô nhi viện đã rèn luyện đức tính này của Khả Hân. đúng lúc này chú chó trong nhà chạy tới chân cô cọ cọ. Khả Hân liền ngồi xuống xoa xoa đầu nó, đây là chú chó được nuôi ở nhà họ Lâm từ nhỏ, tên là Đại Béo, cái tên cũng thể hiện rằng nó rất háo ăn.
“Có muốn ăn bánh xoài không hả?”
“Gâu… gâu…”
Thế là Khả Hân cùng Đại Béo ngồi ở bậc thềm trước cửa cùng nhau chia sẻ bánh xoài thơm lừng. Không ngờ được Đặng Mỹ Mai vẫn chưa rời đi xa vẫn ở bên ngoài núp ở một góc quan sát động tĩnh trong biệt thự. Cô ta muốn xác định thật sự Vĩ Phong có phải là ghét ăn xoài thật không, ai ngờ lại thấy cảnh Khả Hân đem bánh xoài cho chó ăn.
‘Con khốn này dám nói dối chuyện Lâm Vĩ Phong thích ăn xoài, rõ ràng là nó muốn cả nhà mất mặt. Đúng là giỏi lắm, gả tới đây mấy ngày bắt đầu diễu võ dương oai rồi.’ - Đặng Mỹ Mai nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm, nếu không phải cô ta e sợ Lâm Vĩ Phong thì đã lao vào nắm đầu Khả Hân ra đánh một trận.
Lâm Vĩ Phong ngồi một lúc không thấy Khả Hân trở vào liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra sân. Anh thấy cô cùng Đại Béo ngồi cạnh nhau bên bậc thềm, đôi mắt vốn đang lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng.
“Đại Béo, con ăn bánh xoài có được không? Ăn vào có đau bụng không đó?” - Khả Hân cẩn thận lấy một miếng bánh xoài ra đưa tới miệng cho Đại Béo nhưng rồi lại rụt lại, theo cô biết thì chó của mấy người nhà giàu khó nuôi lắm.
“Gâu… gâu…” - Đại Béo thấy thức ăn ngon liền thè lưỡi ra liếʍ sạch bánh trên tay cô.
Khả Hân thấy nó ăn được nên cũng yên tâm, lấy một khối lớn đút cho Đại Béo, chính mình cũng ăn mấy miếng.
Lâm Vĩ Phong nhìn một người một chó ăn bánh xoài thật sự cười đến không thể khép miệng. Anh không phủ nhận, từ khi Khả Hân xuất hiện, sinh hoạt trong căn nhà này cũng ấm áp hơn.
Lâm Vĩ Phong đưa mắt nhìn ra xa nhìn thấy Đặng Mỹ Mai vẫn còn chưa đi, niềm vui trong mắt cũng tắt, thầm thúy cười nhạt một tiếng.
Khả Hân ăn xong quay trở vào không ngờ thấy Lâm Vĩ Phong vẫn ở phòng khách, cô vội vàng lau lau miệng, sợ anh biết mình đã ăn cái bánh xoài đó.
Cô định đi thẳng lên phòng nhưng Lâm Vĩ Phong lại cầm một ly trà hoa hồng đi đến trước mặt cô. Anh nhẹ nhàng lắc lắc ly nước sau đó tự uống mấy ngụm rồi mới đưa qua cho cô:
“Tôi không thích lắm, cô uống đi, đừng lãng phí.”
Khả Hân giật giật khóe môi, rõ ràng trà hoa hồng là cô yêu thích nên dì Ba hay pha cho cô, Vĩ Phong cầm lấy uống xong rồi lại mới bảo không thích. Còn muốn cô uống tiếp ly nước anh đã uống qua nữa chứ.
Thật sự rất giống hôn môi gián tiếp… Khả Hân lắc đầu một cái, cố đuổi đi hết mấy suy nghĩ không đứng đắn kia, cầm lấy ly trà uống cạn.