Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 22: Giả vờ đáng thương

Nếu là lúc nãy có lẽ Khả Hân sẽ nói lời cự tuyệt nhưng ánh mắt anh nhìn cô thật sự khiến cho cô không nỡ. Rốt cuộc anh đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì mà khi trở về lại trở nên nhiều tâm sự thế này.

Khả Hân mím chặt môi đứng yên tại chỗ còn Vĩ Phong đã đi thẳng lên lầu, đi vào phòng tân hôn của hai người, chờ đợi cô giúp anh lau mình. Khả Hân thật sự không hiểu nổi sau mình lại phải làm chuyện này, ở đời có chị dâu nào mà lại đi lau mình cho em chồng, còn lau trong chính phòng tân hôn của anh chị.

Dì Ba thấy cô mãi chưa chịu lên lầu cùng anh liền nhẹ giọng nhắc nhở:

“Phu nhân, cô mau lên lầu giúp cậu Vĩ Phong xử lý vết thương đi, máu chảy ra nhiều như vậy chắc là đau lắm đó.”

Khả Hân tất nhiên nghĩ đến những chuyện này trước cả dì Ba, anh vì cô mới phải chịu nhát dao đó, chăm sóc anh, xử lý vết thương cho vốn là việc cô nên làm. Nhưng cô vẫn có chướng ngại tâm lý, đặc biệt là thân phận chị dâu - em chồng của hai người.

“Để con đi tìm quản gia Thuận giúp Vĩ Phong” - Khả Hân vội vàng chạy đến thư phòng.

Cô thấy quản gia Thuận đang ngồi tính toán chi phí điều trị và tiền công để trả cho những chuyên gia hôm nay được mời đến, xem chừng công việc không quá gấp.

“Quản gia Thuận, vết thương ở vai trái của Vĩ Phong lại chảy máu rồi, anh lên phòng giúp Vĩ Phong xử lý một chút, sẵn tiện lau người cho cậu ấy luôn.”

Quản gia Thuận nghe Khả Hân nói vết thương của anh chảy máu thì lo lắng đứng bật dậy muốn đi xem nhưng khi nghe đến vế sau thì quản gia Thuận lại ngồi xuống. Chuyện xử lý vết thương cùng với lau người cho Vĩ Phong thì cô nên làm mới đúng, anh càng phải để cho cô làm, vừa giúp cho hai người va chạm tăng tình cảm.

Thật ra lúc Khả Hân mới gả đến nhà họ Lâm, quản gia Thuận cũng đồng ý với cách làm của Vĩ Phong. Dùng danh nghĩa của Vĩ Thành để che giấu, chủ yếu là để nhìn rõ ý đồ Khả Hân đến đây.

Khoảng thời gian vừa qua tuy là ngắn ngủi nhưng anh cũng đã nhìn thấu Khả Hân, cô chỉ là một cô gái hiền lành đơn giản mà thôi. Trong lòng không hề có ý xấu như Vĩ Phong vẫn hoài nghi, vậy nên anh rất muốn có thể tác thành cho cô và Vĩ Phong, bên cạnh nhị thiếu gia có một người vợ thiện lương đơn giản chính là sự bù trừ vô cùng hoàn hảo.

“Phu nhân à, cô cũng thấy tôi còn nhiều công việc chưa làm xong, cô lên giúp thiếu gia xử lý vết thương đi. Vết thương kiểu này mà để nhiễm trùng là không phải chuyện nhỏ đâu.” - Quản gia Thuận vừa nói vừa mở sổ ra, cầm máy tính bấm bấm rất chăm chú.

“…” - Khả Hân bị quản gia nói cho cứng họng, bình thường anh quan tâm Vĩ Phong rất nhiều, hôm nay sao lại hờ hững như này chứ. Không lẽ mấy cuốn sổ này còn quan trọng hơn vết thương của Vĩ Phong hay sao?

“Quản gia, anh đi chăm sóc cho Vĩ Phong trước rồi quay lại đây tính sổ cũng không muộn mà, mấy cái sổ này đâu có gấp lắm nhỉ.”

“Phu nhân, cô cũng thấy tôi mỗi lần xem sổ là phải đeo kính, đầu tôi về đêm cũng hay đau lắm, nếu không xem cho sớm thì một lát không xem nổi nữa. Cô mau lên lầu giúp cậu Vĩ Phong xử lý vết thương đi, mau đi đi.” - Quản gia Thuận tiếp tục viện cớ hối thúc Khả Hân.

Khả Hân thấy không thể thuyết phục được quản gia Thuận liền đi tìm dì Ba hỏi thử, dì Ba cũng rất cương quyết nói mình đang bận. Cô hỏi là chuyện gì thì dì lại nói là bận chuẩn bị đồ ăn cho sáng mai. Khả Hân lúc này muốn cười cũng cười không nổi.

Cô biết là bọn họ đều đang ép cô đi lên chăm sóc cho Lâm Vĩ Phong. Hóa ra không chỉ có Vĩ Thành nuông chiều anh, mà từ trên xuống dưới nhà họ Lâm ai cũng dung túng cho Vĩ Phong. Ngay cả những điều bất tiện không nên xảy ra giữa em chồng và chị dâu, họ cũng mặc kệ.

Nhưng nghĩ như vậy thì đúng là một chiều quá, Khả Hân thở dài, dù sao người ta cũng vì cứu mình mà bị thương, cô đâu thể qua cầu rút ván như thế. Cô đành đi lên phòng tìm Vĩ Phong.

Đúng như cô đoán, Vĩ Phong đang ở trong phòng tân hôn của cô và Vĩ Thành, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên xem đó như phòng của mình, không có một chút ngại ngùng nào. Khả Hân thật sự khâm phục độ mặt dày của Vĩ Phong.

Vĩ Phong đang cởi trần ngồi ở trên sofa, áo vest và áo sơ mi dính máu bị ném sang một bên. Anh còn đang rất nhàn nhã rót rượu, thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh trong ly được anh lắc lư qua lại.

Khả Hân nhìn Vĩ Phong lúc này thật sự rất giống ma cà rồng trong mấy bộ phim kinh dị được chiếu trên tivi, cô cảm giác như bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhào qua hút máu cô. Khả Hân biết đó chỉ là chút tưởng tượng của mình còn Vĩ Phong uống rượu thế này dường như là có tâm sự thật. Người ta thường nói mượn rượu giải sầu, người bình thường cũng không ai khi không lại đi uống rượu.

“Anh đang bị thương, uống nhiều không tốt.” - Khả Hân nhẹ giọng nhắc nhở một chút.

Lâm Vĩ Phong ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly rượu:

“Bảo cô lên đây giúp tôi lau người, làm khó cô lắm sao?”

Khả Hân im lặng không nói, bình thường cô chắc chắn sẽ cãi lại anh nhưng hôm nay cô tình nguyện nhẫn nhịn Vĩ Phong. Dù sao hôm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính cô cũng thấy tinh thần mình không ổn nói chi là Vĩ Phong.

Khả Hân lại gần thấy miếng băng dán trên vai đã bị Vĩ Phong tự tháo xuống từ bao giờ, bởi vì không có gì ngăn lại nên máu tươi từ vết thương cứ chảy ra không ngừng.

‘Anh ta không biết đau hay sao…’, Khả Hân đau lòng nhìn anh, vươn tay lấy hộp y tế qua chuẩn bị băng lại cho anh lần nữa.

“Khả Hân, uống cùng tôi một chén đi.” - Lâm Vĩ Phong vươn tay kéo cô vào trong l*иg ngực mình.

Khả Hân vừa chống lên ngực anh để đẩy anh ra vừa nhẹ giọng mắng:

“Lâm Vĩ Phong, anh đừng quậy nữa, vết thương còn đang chảy máu kìa.”

“Không có việc gì! Một chút máu đó có chảy thêm cũng không chết người được.”

Lâm Vĩ Phong vùi đầu giữa hai ngực của cô, vô cùng an tĩnh, cũng không có làm thêm hành động gì. Khả Hân cũng không dám cử động, cô sợ cô sẽ chọc phải thú tính trong người của anh trỗi dậy. Khả Hân cũng không đành lòng đẩy anh ra, Vĩ Phong ôm siết lấy eo cô, mặt vẫn chôn ở giữa hai nơi mềm mại đó, còn không quên dụi dụi mấy cái, hưởng thụ sự êm ái.

Khả Hân cảm thấy lúc này Vĩ Phong giống như một đứa trẻ vậy, vô cùng ỷ lại, vô cùng nhõng nhẽo. Nhưng Khả Hân tất nhiên không để cảm giác đó đánh lừa, bây giờ người đang ôm cô, đang vùi đầu vào ngực cô chính là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm!

Một phút an toàn đó trôi qua rất nhanh, bởi vì Khả Hân cảm nhận được Vĩ Phong bắt đầu cử động rồi. Đầu của anh không chỉ dụi dụi vào ngực cô, mà anh còn cách một lớp áo hôn lên đó. Dù sao đây cũng là một bộ phận vô cùng nhạy cảm của phụ nữ, anh cứ hết lần này đến lần khác trêu đùa như vậy cô sao có thể chịu nổi. Quan trọng Khả Hân không ngờ anh lại còn giả vờ đáng thương để cô lơ là mà nhân đó sàm sỡ cô.

“Lâm Vĩ Phong, anh tránh ra đi, tôi phải giúp anh xử lý vết thương đã.” - Mặt của Khả Hân đỏ bừng xấu hổ, dùng hết sức đẩy anh ra.

Khả Hân không ngờ kỹ năng y tế khi nãy mình mới học tập từ chỗ bác sĩ Duy Thanh một chút bây giờ đã có chỗ dùng. Cô cẩn thận lau sạch máu quanh vết thương, rồi mới sát trùng, thoa thuốc, tỉ mỉ dán băng lại.

“Sau này đừng có tùy ý mà mở miếng dán ra nữa, anh không đau nhưng người khác cũng biết đau lòng thay anh đó.” - Khả Hân rất dịu dàng xử lý vết thương cho anh nhưng miệng vẫn không quên mắng nhẹ vài câu.

Lâm Vĩ Phong chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt có chút rung động khó tả. Anh thấy cô vừa thoa thuốc vừa thổi thổi lên vết thương, trông thật ngốc nghếch nhưng cũng thật đáng yêu.

Khả Hân cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, cô ngước mắt đối diện với anh, bỗng nhiên trái tim cô giống như có ai bóp nghẹt. Khả Hân giật mình đứng thẳng dậy, hơi thở có chút gấp gáp:

“Tôi… tôi đi pha cho anh một ít nước nóng.”

Khả Hân sau đó trốn ở trong phòng tắm, dùng tay ôm chặt ngực mình. Tại sao khi nãy cô lại cảm thấy rung động dữ dội như thế. Không, không, không phải là rung động đâu. Cô vẫn luôn chán ghét Lâm Vĩ Phong mà, sao có thể rung động vì anh được.

Nhất định không có chuyện đó, cô không có điên giống như Vĩ Phong, cô chỉ xem anh là em chồng mà thôi. Khả Hân tự thuyết phục chính mình.