“Đúng là một con nhãi mồm mép lanh lợi mà. Lâm Vĩ Thành hiện tại đã không ra cái dạng gì còn muốn cưới vợ sao? Hay là muốn tranh thủ trước khi chết đi có thể lưu lại một đứa nhỏ kế thừa sản nghiệp nhà Lâm?” - Người vừa lên tiếng chính là Lý Thu Tâm, vợ của Lâm Dương Minh.
“Không cần nhiều lời với cô ta, chúng ta nên tập trung vào chuyện quan trọng.” - Lâm Dương Minh dẫn đoàn người đi lên lầu, mục đích hướng tới là phòng điều trị.
Quản gia Thuận ngay lập tức chặn ở cầu thang không cho bọn họ lên:
“Lâm Dương Minh, ông mang nhiều người như vậy đến đây là muốn làm cái gì hả?”
“Tôi muốn giúp Lâm Vĩ Thành làm giám định y học. Để xem thử xem cháu trai của tôi có còn đủ sức khỏe để tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn hay không. Để cho khách quan tôi còn mang đến cả đội ngũ pháp y và cả ba nguyên lão trong hội đồng quản trị cùng tham gia giám định.”
“Lâm Dương Minh, cậu Vĩ Thành dù sao cũng là cháu của ông, ông đừng có ức hϊếp người quá đáng.” - Quản gia Thuận liền nhanh tay vớ được một cây gậy đánh golf giơ lên thủ thế - “Còn có tôi ở đây, ông đừng mong có thể làm xằng làm bậy.”
“Phu nhân, mau gọi nhị thiếu gia trở về.” - Dì Ba cầm trên tay một con dao thái từ trong bếp lao ra đứng cạnh quản gia Thuận cùng thủ thế, miệng thì hét lên với Khả Hân.
Khả Hân thấy quản gia Thuận và dì Ba căng thẳng như vậy, cô cũng trở nên kích động, vội vàng mở điện thoại ra, lúc này cô mới nhớ mình không hề có số của Lâm Vĩ Phong.
“Dì Ba, con không có số.”
“Phu nhân, di động của tôi trong phòng có số.”
Nghe nhắc đến Lâm Vĩ Phong, Lâm Dương Minh vẫn có chút kiêng kỵ:
“Mau bắt nó lại, không được để nó gọi Lâm Vĩ Phong về đây.”
Khả Hân thấy trước mắt mình là hai tên cao lớn sắp xông qua, cô liền nhấc chiếc ghế gỗ cạnh đó ném về phía hai tên kia. Tranh thủ một chút thời gian chạy về phòng của dì Ba. Cô khóa trái cửa phòng, cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi trong lòng, tìm kiếm điện thoại của dì Ba.
May mắn là điện thoại đặt ngay ở đầu giường không cần tìm cũng nhìn thấy. Hai tên ở ngoài cửa vẫn đang hung hăng tìm cách phá cửa khiến cho trái tim của Khả Hân càng thêm đập loạn.
“Vĩ Phong, mau về nhà, anh mau về nhà đi.”
“Ở nhà xảy ra chuyện gì?” - Lâm Vĩ Phong nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô liền giữ chặt điện thoại, tay vội lấy áo khoác chạy như bay khỏi văn phòng.
“Lâm Dương Minh đem rất nhiều người đến đây, nói là muốn làm giám định y tế cho anh Vĩ Thành.”
“Ngăn ông ta lại! Nhất định không được để ông ta bước vào phòng điều trị của anh ấy.” - Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng dặn dò.
“Được, được… A!” - Cửa phòng cuối cùng cũng bị hai tên kia phá tung, Khả Hân sợ hãi hét lên một tiếng.
“Khả Hân! Đặng Khả Hân!” - Lâm Vĩ Phong liên tục gọi tên cô nhưng kết nối điện thoại đã bị tắt.
“Khốn nạn!” - Anh nghiến răng, đạp ga hết mức phóng về biệt thự nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Vĩ Phong chưa kịp về đến nơi, hiện trường đã vô cùng hỗn loạn. Quản gia Thuận vốn có học qua mấy môn võ nên có thể lấy một địch năm, dì Ba tuy đã lớn tuổi, vẫn không để cho bọn họ chiếm ưu thế. Nhưng quản gia Thuận dù có ba đầu sáu tay cũng không thể vừa giữ chân mười mấy người vừa phải phân tâm xem tình hình của Khả Hân.
Lâm Dương Minh thấy quản gia Thuận kiên quyết không cho ông ta bước vào phòng của Lâm Vĩ Thành càng làm ông ta chắc chắn rằng Lâm Vĩ Thành không chống đỡ được nữa. Hôm nay ông ta mang cả pháp y và nguyên lão của hội đồng quản trị đến mục đích giám định y tế chỉ là phụ, mục đích là để ép Lâm Vĩ Thành phải nhượng quyền thừa kế lại.
Khả Hân cầm theo một cây gậy đánh golf chạy đến trước cửa phòng điều trị phòng thủ. Cô nhìn thấy quản gia Thuận và dì Ba đều có thể không tiếc tính mạng mà bảo vệ Vĩ Thành thì người làm vợ như cô đây phải càng có trách nhiệm hơn.
Quản gia Thuận có thể giữ chân hơn năm người đã là cố gắng hết sức, Lâm Dương Minh lại mang theo quá nhiều người, rất nhanh đã có thể vượt qua quản gia Thuận mà xông lên lầu hai. Bây giờ ở trên lầu hai chỉ có một mình Khả Hân, bốn người đàn ông hung hãn đang tiến gần về phía cô, Khả Hân thật sự vô cùng sợ hãi.
‘Mình không được sợ, Vĩ Phong sắp về rồi, mình nhất định phải kiên trì, mình phải cố kéo dài thời gian’, cô cắn môi nghĩ thầm.
“Lâm Dương Minh, tôi cảnh cáo ông lần nữa, ông xâm nhập nhà dân bất hợp pháp tôi đã báo cảnh sát rồi. Họ đang trên đường đến đây đó. Vĩ Thành dù sao cũng là cháu trai của ông, ông đối xử với anh ấy như thế không thấy thẹn với lương tâm à?” - Khả Hân biết mình có đánh cũng không đánh lại nên chỉ có thể thử giảng đạo lý với mấy người này.
“Mau tránh ra đi, tao chỉ muốn làm giám định y tế cho Vĩ Thành, mày đừng nói cứ như tao muốn gϊếŧ nó. Còn không tránh ra thì tao ném mày xuống lầu.” - Lâm Dương Minh bắt đầu không kiên nhẫn.
“Tôi không tránh ra đấy, ông có giỏi thì bước qua xác tôi đây này. Khắp nơi trong căn nhà này đều có thiết bị theo dõi, camera giám sát, tất cả hành động của mấy người đều bị ghi lại rồi, mấy người chờ ngồi tù đi.”
Khả Hân cũng không rõ trong nhà có camera hay không nữa, cô chỉ muốn kéo dài thời gian nên nói bừa. Bây giờ cứ tranh thủ được phút giây nào thì hay phút giây đó thôi. Khi nãy Lâm Vĩ Phong đã dặn dò rất kỹ, không được để Lâm Dương Minh bước vào căn phòng này, cô nhất định phải làm được.
Lâm Dương Minh thật sự chột dạ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đặc biệt là hai người bên pháp y kia cũng lộ rõ lo lắng. Chưa có sự đồng ý của đương sự mà tiến hành cưỡng chế giám định y tế thì tội này cũng không nhỏ đâu.
“Dương Minh, đừng nghe con nhãi này nói lung tung, nó chỉ muốn kéo dài thời gian đợi Lâm Vĩ Phong về thôi.” - Lý Thu Tâm lớn tiếng nói, một mình lao lên muốn giật lấy cây gậy đánh golf trong tay cô.
Khả Hân thấy bà ta xông tới liền giơ cao gậy theo bản năng tự vệ mà chống trả. Hiện tại Khả Hân đang sợ hãi nên không hề khống chế được lực của cánh tay, cứ thế mà đánh cho Lý Thu Tâm chảy máu ngã lăn ra sàn.
“Mày dám đánh vợ tao, tao cho mày chết!” - Lâm Dương Minh thấy vợ mình bị đánh liền rút một con dao ra lao về phía Khả Hân.
Khả Hân vội lấy hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Dừng tay!” - Lâm Vĩ Phong từ cầu thang phi lên muốn ngăn hành động của Lâm Dương Minh nhưng đã trễ một bước. Anh vì muốn bảo vệ cho cô mà dùng chính vai trái của mình đỡ nhát dao đó, áo vest bị rách một đường, máu tươi ứa ra đỏ thẫm thấm ướt cả mấy lớp áo.
Tiếp theo Lâm Vĩ Phong liền cho Lâm Dương Minh một đấm như trời giáng khiến ông ta ngã khụy xuống đất.
Nhiều năm về sau, mỗi khi Khả Hân nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trái tim vẫn đập thình thịch khó kiểm soát. Khi đó Lâm Vĩ Phong ở trước mặt cô, thật sự giống như một một hiệp sĩ, một thiên sứ xuất hiện để bảo hộ cô.
Mặc cho máu tươi không ngừng chảy ra từ vai trái, Lâm Vĩ Phong không hề để tâm, anh liếc nhìn qua bốn tên cơ bắp đang chuẩn bị xông lên, không chút chần chừ mà xử gọn cả bốn.
“Nhị thiếu gia, đừng đánh nữa, đánh nữa chết người đó.” - Quản gia Thuận biết lúc này anh đang vô cùng tức giận, nếu mà không ngăn lại thì sẽ xảy ra án mạng.
“Đừng đánh nữa mà.” - Khả Hân cũng chạy đến ôm lấy eo của Vĩ Phong, ngửi được mùi máu tanh thấm ra từ quần áo anh, hốc mắt cô bất chợt đầy nước.
“Cút hết!” - Lâm Vĩ Phong gầm lên một tiếng, mấy người Lâm Dương Minh liền dìu dắt nhau bỏ chạy khỏi biệt thự nhà họ Lâm.