Edit:Minhminh
Chương 33
(Huhuhu các bạn biết không, hôm trước mình đã edit xong chương này rồi nhưng không hiểu ăn gì mà xui đến vậy, tự dưng bị xóa mất, vừa nản vừa tan nát cõi lòng 😭, cầu yêu thương, cầu an ủi tâm hồn bé bỏng.)
______________
Sơ Lê vào phòng tắm thay váy dây vào, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác nữa nhưng cô không thích nó chút nào bởi nó rất không đẹp.
Trần Dã đứng ngoài cửa phòng tắm, tấm kính phản chiếu thân ảnh của hắn thật dài. Nháy mắt Sơ Lẻ mặc váy hai dây mở cửa ra, thiếu niên quét mắt lên toàn thân cô vài lượt, thân người bất giác đứng thẳng, yết hầu lên xuống hai vòng rồi lạnh lùng nói: "Áo khoác của cậu đâu?"
Váy này của Sơ Lê cũng không tính là hở hang. Ngoài xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng như tuyết ở cánh tay thì tất cả nơi khác đều vô cùng kín đáo. Cô nói: "Ở trên giường." Dừng một chút cô cắn ngón tay, nói tiếp: "Tôi không muốn mặc nó."
Trần Dã tự dưng phát hiện mình đã đánh giá sai về tính cách Sơ Lê rồi. Bộ dạng cô rất ngoan ngoãn, nói năng ngọt ngào, tính cách dịu dàng, không những chỉ nghe lời mà còn có lòng tham không đáy, người ta nhường cô một bước là cô tiến liền mười bước à.
Giả mù xa mưa* cũng xếp hạng nhất.
(*Đại khái là giả ngu ấy)
Trần Dã cầm áo khoác dệt kim trên giường ném cho cô, nhướng mày, giọng điệu cà lơ phất phơ cực kì lưu manh: "Có cần tôi giúp cậu mặc không?"
Sơ Lê không chút tình nguyện mặc cái áo khoác dệt kim lên nói: "Tôi muốn về nhà." Cô cúi thấp đầu, hạ giọng xuống thật thấp, nghĩ rằng Trần Dã sẽ không nghe thấy: "Lần sau cuối tuần tôi sẽ không tới nữa."
Mặt Sơ Lê nhỏ nhưng lại rất có thịt, mềm mềm phính phính khiến người ta rất muốn vuốt ve sờ nắn. Trần Dã cũng không nhịn được véo má cô hai cái: "Tôi lấy xe đưa cậu về."
Sơ Lê cũng không làm ra vẻ với hắn nữa. Quanh khu biệt thự này không dẽ bắt xe, hơn nữa cách nội thành cũng không gần, mỗi chuyết chắc cũng mất đến một trăm đồng. Cô đưa điều kiện: "Vậy cậu đừng đi ô tô, đi xe đạp nha?"
Dừng một chút ấp úng nói tiếp: "Không thì đi xe máy cũng được."
Trần Dã kéo ngăn tủ lấy chìa khóa xe, cười khó hiểu: "Tại sao lại không được đi ô tô?"
Sơ Lê nâng mặt lên, nói vẻ đương nhiên: "Bởi vì cậu không có bằng lái."
Trần Dã thấp giọng cười nhạo cô là cô gái ngốc, bởi vì hiển nhiên là cô không biết lái xe máy cũng cần có bằng lái xe.
Hai người nắm tay đi xuống lầu, nhóm Triệu Văn Kiệt đã chờ đến mất hết kiên nhẫn. Ai biết được chất lượng cách âm của ngôi biệt thự này tốt như vậy chứ? Ngồi dưới phòng khách sang trọng mà một chút âm thanh lạ lùng nào cũng không nghe được. (?Thế anh muốn nghe cái gì nào?)
Triệu Văn Kiệt nhìn Trần Dã, làm mặt quỷ: "Sơ Lê vẫn còn là trẻ vị thành niên à nha!"
Sao hắn có thể xuống tay với cả một cô bé chứ? Đúng là đồ cầm thú không hơn không kém mà!!
Trần Dã lười giải thích mấy thứ vô nghĩa với con người đó, một chân đá bay chân ghế dựa, nghiêng đầu đầy hứng thú nhìn dáng vẻ hắn trực tiếp gửi dất mẹ một nụ hôn nồng thắm, rồi cười một nụ cười gian manh.
Triệu Văn Kiệt chật vật đứng dậy từ đất mẹ, trong lòng thầm mắng Trần Dã thật keo kiệt quá đê, người ta trêu ghẹo có một tí mà cũng không cho.
Đúng sáu giờ chiều, Trần Dã đưa Sơ Lê về đến nhà.
Trước đây ngồi ở sau xe Sơ Nguyên nhiều nên cô cũng không sợ đi máy, lúc đó anh mới biết đi xe, còn lái lung ta lung tung, tốc độ cực kì nhanh nên cô cũng dần quen rồi, thi thoảng còn dang hai tay ra như muốn bắt được một ngọn gió nào đó để bỏ vào túi mang về. Cho nên tuy đây là lần đầu tiên ngồi xe Trần Dã thì cô cũng không quá lúng túng hay lo lắng gì cả, nội tâm cực kì bình tĩnh
Trần Dã cầm mũ mình đội lên đầu Sơ Lê: "Đội cho chắc."
Soe Lê ừ một tiếng, cánh tay trắng nõn xinh đẹp tự động ôm chắc vòng eo hắn, sườn mặt dán vào tấm lưng cứng rắn, mùi hương nam tính quấn quanh chóp mũi cô cũng không hề khó ngửi.
Tiếng mô tơ gầm rú cứ như thú dữ nghẹn ngào kêu to, còn có chút trầm thấp pha lẫn rầu rĩ.
Trần Dã đưa cô đến trước cổng lớn khu chung cư, nhìn cô đi lên cầu thang, hắn cũng lẳng lặng đứng ngắm nhìn một lát, thấy cửa sổ phòng Sơ Lê sáng đèn thì tự dưng giật mình không biết mới vừa nghĩ đến cái gì.
Rút bao thuốc từ trong túi quần, hắn đứng hút hết nửa bao rồi mới phóng xe rời đi.
Trần Dã đưa Sơ Lê cùng rời đi, bọn Triệu Văn Kiệt Cũng không mang phong thái tới làm khách nữa. Lại nói bọn họ cũng không phải lần đầu tiên tới đây quậy phá vì vậy cũng không cần khách khí với Trần Đại thiếu làm gì, nên ăn thì cứ ăn, nên chơi cứ chơi, nên uống cứ uống, tiếp tục ba hoa chém gió chém bão đến nghiêng trời lệch đất.
Khi Trần Dã đi về tháo mũ bảo hiểm xuống, nhóm Triệu Văn Kiệt mới phát hiện không biết từ khi nào Trần Dã đã nhuộm lại tóc thành màu đen.
Hai chân hắn mềm nhũn, run rẩy nói: "Anh Dã, mái tóc xanh lá của anh đâu rồi?"
Trần Dã cũng không thèm nhấc mí mắt lên, đi thẳng đến sofa ngồi xuống, hai chân vắt chéo, một mình ngự trị nguyên cả cái ghế to đùng: "Ông đây tự nhiên muốn nhuộm lại, sao nào, không được à?"
Triệu Văn Kiệt cười hào sảng: "Nào có! Ai dám nói anh không "được" chứ! Ai cũng có thể không được chứ anh Dã nhất định được, anh còn có thể được liền bảy ngày bảy đêm không ngừng nghỉ ấy chứ! (!!!!!)
Trần Dã ném cho hắn cái gối đầu: "Ông đây có thể tám lần."
Triệu Văn Kiệt hơi sửng sốt một chút sau đó từng tiếng cười vang dội phát ra: "Ha ha ha ha ha haaaa, hức!!"
Cô Trình: "Cậu cmn chứ quá là không biết xấu hổ rồi đấy."
Trần Dã lười biếng nằm trên sofa, mắt nhắm hờ chân khẽ rung, lười biếng nói: "Mấy người bao giờ mới về? Ông đây mệt rồi."
Triệu Văn Kiệt đang quá là nhàn rỗi cho nên hắn cũng không muốn cút chút nào.
"Đừng đuổi chúng tôi đi mà, chúng tôi muốn ở lại đây tâm sự với cậu." Triệu Văn Kiệt vô cùng nhiệt tình: "Yêu đương cùng Sơ Lê có vui lắm không??"
Trần Dã quay cái ót lại với hắn, thuận tay cầm cái bịt mắt đeo vào.
Triệu Văn Kiệt đang đầy lòng hâm mộ Trần Dã có thể yêu đương với cô bé Sơ Lê ngoan ngoãn đó, mai sau có đơm hoa kết trái hay không thì không biết, chỉ cần hiện tại vui vẻ là tốt rồi.
Trên mặt Triệu Văn Kiệt dường như có điều gì đó rất phiền muộn, nhìn kĩ lại thì cái phiền muộn trên mặt hắn cũng không đúng lắm, giống diễn hơn: "Ài, bao giờ tôi mới có thể giống cậu, lừa được một bạn nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn giống như Sơ Lê đây hả chời!"
Trần Dã nghe vậy thì hơi giật mình, hắn tháo bịt mắt xuống, hỏi: "Cậu cảm thấy Sơ Lê rất ngoan hay sao?"
Triệu Văn Kiệt gật đầu, khoa tay múa chân nói: "Nói chuyện rất đáng yêu, tính tình rất giống đứa cháu bên đằng ngoại nhà tôi, vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nghe lời."
Trần Dã bật cười, cũng không biết là nụ cười này đang trào phúng cái gì, xoay người đi chỗ khác tiếp tục chuẩn bị đi vào giấc ngủ: "Cô ấy ngoan cái rắm!"
***
Không cần Sơ Nguyên năm lần bảy lượt nhắc nhở Sơ Lê cũng phát hiện dạo này mình đang béo lên.
Mẹ Sơ* cũng phát hiện con gái mình dạo này da thịt mịn màng lên không ít, trong lòng bà rất vui. Con gái béo tốt so với gầy còm thì xác thực là tốt hơn nhiều.
(*Ở bản cv gọi thẳng tên mẹ là Hứa Mỹ Lan, lại gọi ba của Sơ Lê là ba Sơ nên để đồng nhất mạch văn mình sẽ gọi bà ấy là mẹ Sơ, nghe cũng lịch sự và tôn trọng người lớn hơn một chút.)
Sơ Lê nhéo nhéo chút thịt mềm mềm trên mặt mình, mặt mày hơi ảm đạm, khóe miệng xụ xuống. Cô không vui chút nào, lê bước chân vào nhà tắm ngắm cái mặt của mình hết nửa giờ đồng hồ.
Sơ Nguyên gõ cửa, giọng điệu đã mất hiết kiên nhẫn: "Em mau đi ra, nhanh lên, anh muốn dùng WC."
Sơ Lê thở dài thật mạnh vặn khóa cửa, biểu cảm buồn bã, ánh mắt không còn chút khí sắc nào
Sơ Nguyên liếc cô: "Đây là cái biểu cảm gì thế?" Hỏi xong cũng không có kiên nhẫn nghe câu trả lời, kéo người từ trong toilet ra ngoài. Dùng xong WC vẫn thấy Sơ Lê đứng đó, cả người như mất đi hồn phách, sống không còn gì nuối tiếc.
Sơ Lê nhìn anh: "Anh hai."
Sơ Nguyên lau khô tay đang ướt đẫm: "Chuyện gì?"
Sơ Lê chạy theo sau mông hắn: "Hu hu hu, mọi người ai cũng kêu em béo."
Sơ Nguyên dừng bước, hai tay đặt lên vai cô, để mặt cô trực tiếp đối mặt với mình hai mắt nhìn nhau, sau đó hắn nghiêm túc nói: "Có béo lên thì làm sao?"
"Em e ngại béo lên sẽ có chuyện gì xảy ra à?"
"Em béo lên thì lên qua mé gì tới họ?"
"Bộ béo lên thì ăn mất cơm nhà họ hay gì?"
"Béo thì chẳng lẽ không xứng được sống hay sao!"
Sơ Lê cảm động nhìn anh, hai mắt đã dần lên men, nói: "Béo lên thì xấu lắm."
Sơ Nguyên khó hiểu nhìn cô, nói: "Thành tích của em cũng không tồi, sợ gì chứ?"
Anh nghiêm túc nhìn Lê: "Mà đã bao giờ em đẹp quá đâu mà lo?"
Sau đó, Sơ Nguyên chất vấn không biết mệt: "Sơ Lê, rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?"
Sơ Lê: "....."
Cô cũng cảm thấy mình đã quá tự coi trọng bản thân rồi, biết rõ miệng lưỡi Sơ Nguyên khắc nghiệt mà vì sao vẫn trông chờ lời an ủi từ anh ấy cơ chứ?
Sơ Lê: "Anh thử nghĩ lại xem lời anh nói là tiếng người thật sao? Anh hai, anh nói như vậy khiến em rất đau khổ, anh không thể nghĩ đến cảm nhận của em một chút sao?"
Sơ Nguyên tung khăn giấy, tạo một độ cong tuyệt đẹp đáp thẳng vào thùng rác: "Không nghĩ đâu."
Sơ Lê: "....."
Sơ Lê thấy mình sắp trở thành người béo nên cả đêm ngủ không yên giấc, trong mơ thấy bộ mặt cười lạnh của Sơ Nguyên, khắp nơi đều có dòng chữ: "Vì hòa bình thế giới, đả đảo béo ú."
Ở trong mơ, Sơ Lê biến thành con chuột chạy qua đường bị rất nhiều người xông vào đánh đập muốn lấy bút đỏ viết khẩu hiệu "Đại mập mạp" thật to treo trên cổ cô, còn có người cầm gươm đao kiếm búa đến truy sát* cô.
(*Là đuổi gϊếŧ nhưng mình nghĩ để nguyên bản cv là truy sát thì nghe kiểu có khí thế hơn 😏)
Cô bừng tỉnh từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đầy người, ỉu xìu bò dậy từ trên giường đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học.
Lên lớp cô ngáp liên tục, phải tranh thủ gục sau chồng sách ngủ nửa tiết mới miễn cưỡng lấy lại được một chút tinh thần.
Lúc giữa trưa đi canteen ăn cơm, Triệu Văn Kiệt không biết ở đâu xông tới tùy tiện ngồi ngay trước mặt cô, chắc mới rời ra từ nhóm Trần Dã. Hắn cao giọng, vẫy tay: "Anh Dã, bên này!"
Sắc mặt Trần Dã không tốt lắm, mí mắt muốn sụp cả xuống, cả người đều tỏa đầy vẻ "Ông đây muốn đi ngủ".
Tối qua Triệu Văn Kiệt và Cố Trình dày mặt max level ăn vạ nhà hắn không chịu đi, đánh bài đến hơn ba giờ sáng mới chịu thôi.
Trần Dã để báo thức sáu giờ rời giường, tới trường từ tiết tự học sớm sau đó ghé lên bàn học ngủ bù. Vóc dáng hắn cao, chân rất dài, nằm bò trên bàn ngủ rất không thoải mái, eo đau lưng mỏi muốn chết.
Tối qua hắn không ngủ được bao nhiêu, cũng có thể là do Triệu Văn Kiệt cứ ở bên cạnh lải nhải mấy cái không đâu thành ra tự dưng lại mơ thấy giấc mơ mà trẻ em không nên mơ(?), sau khi tỉnh dậy hắn cũng phải tự mắng mình cầm thú đến cả trăm lần.
Lúc này, hắn thật sự không có can đảm nhìn thẳng Sơ Lê.
Khay đồ ăn của Tần Dã không dính chút mặn nào, tất cả đều là đồ chay (chắc để thanh tâm quả dục ạ), nhìn qua cả xuất ăn còn không nhiều bằng Sơ Lê.
Sơ Lê mặc kệ mọi thứ xung quanh, khẽ hỏi hắn: "Sao cậu ăn ít vậy?"
Đây là lần đầu tiên Trần Dã đến nhà ăn trường học ăn cơm, ghét bỏ muốn chết, thỉnh thoảng còn có người chen ngang, quạt điện điều hòa thì không có, vừa nóng vừa bí bách. Nếu không phải Sơ Lê còn đang ngồi đây ăn cơm thì hắn đã bỏ đi từ lâu rồi.
Cái nơi quái quỷ gì thế này!
Từ giọng nói Trần Dã có thể nghe ra vẻ mệt mỏi trong đó: "Ăn không vào."
Hắn ngáp một cái đầy lười biếng, miễn cưỡng ăn hai miếng cơm sau đó không động đũa thêm lần nào nữa, đúng là rất kén chọn.
Sơ Lê thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa, cô không phải loại người tự cho mình là đúng mà ép người khác làm điều họ không thích. Việc đương thời còn sống cô có thể nhìn thấy Trần Dã đặt chân vào nhà ăn trường học đã là một việc khiến người ta vô cùng giật mình rồi, việc con người kén ăn ấy vào canteen không chịu ăn mà cứ nằm ngủ cũng không có gì là lạ nữa.
Sơ Lê vẫn luôn cảm thấy Trần Dã ở cả hai đời nhất định là thuộc chòm sao Xử Nữ.
Thói ở sạch vô cùng nghiêm trọng, theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ, cực thích soi mói bắt bẻ.
Hồi ấy sau khi kết hôn, hắn đã đổi không biết bao nhiêu người làm, mỗi lần đổi cũng chẳng nói lời nào với cô hết. Chỉ cần món ăn không vừa ý, sa thải; đi mạnh chân, sa thải,... Đến lúc cô phát hiện gì đó không đúng thì hắn cũng chỉ bâng quơ nói một câu "người đó không thích hợp" là xong.
Có một lần vào dịp tết, mấy người bên đằng nhà ngoại hắn muốn nhân dịp đến chào hỏi lấy lòng. Lúc ấy có mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, tự ý vào phòng ngủ chính, ngồi lên giường chơi người gỗ.
Gặp dịp thế nào, đúng lúc Trần Dã ôm thắt lưng Sơ Lê lên phòng thay quần áo, có chút vội vàng đè cô lên cửa hôn tới tấp, gấp gáp cắn cắn cái cằm xinh đẹp, ngay sau đó đẩy cửa ra thì thấy một hàng mấy bạn trẻ ngồi xếp bằng trên giường không nhúc nhích, mở to đôi mắt ngây thơ chất phác nhìn hai người bọn họ.
Ngay lúc ấy Trần Dã đã hạ mí mắt, đáy lòng cũng vô cùng không được vui, sắc mặt biểu cảm lãnh đạm.
Bọn nhỏ đèu sợ hắn, không dám như ở trước mặt ba mẹ bọn chúng nhiễu sự làm loạn. Bị người lớn liếc một cái đầy nghiêm túc, chúng như con gà trống bị ướt không dám ngẩng đầu, cúp đuôi xếp hàng chạy ra khỏi phòng.
Hôm đó Sơ Lê mặc váy, cổ áo điệu đà xinh đẹp có hơi thấp một chút nhưng cô mặc trông rất hợp. Cô chủ động luồn tay ra sau váy kéo khóa lưng xuống, thuận tay tháo cả dải lụa thắt lưng. Trần Dã đè tay cô lại, giọng khàn khàn: "Chúng ta đến đây thôi."
Cô cúi đầu, hai má ửng hồng.
Trần Dã tự mình thay quần áo cho cô rồi đưa cô xuống lầu.
Hắn gọi người tới thay tất tật chăn nệm, bắt khử trùng căn phòng một lần, còn bộ chăn nệm kia vứt bỏ toàn bộ, cho dù người giúp việc đã giặt đi giặt lại nhiều lần nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy có hơi thở của người khác ở đó, rất khó chịu.
Đối với hành động của Trần Dã cô không cảm thấy kì lạ chỗ nào hết, hơn nữa hắn cũng không thiếu tiền, nếu thích thì cứ đổi luôn tất cả đồ dùng trong phòng ngủ cũng được luôn.
Sơ Lê phát hiện chồng cô rất thích đích thân xử lí mọi việc có liên quan đến cô, làm không biết mệt. Hắn thích lựa quần áo cho cô, cũng thích cô mặc đồ do hắn chọn.
Cô cảm thấy việc này đã quá thân mật rồi nhưng cũng không muốn cố ý làm trái ý hắn.
****
Sơ Lê cũng bắt đầu ăn uống điều độ hơn.
Triệu Văn Kiệt nhìn cô, lại quay sang nhìn Trần Dã, buồn bực: "Hai người cùng nhau ăn kiêng đấy à?"
Trần Dã dựa vào lưng ghế, châm chọc trả lời: "Cái thứ này để cho người ăn à?"
Nhà ăn Thất trung nấu ăn không tồi, không khó chịu như lời hắn nói. Chẳng qua là do hắn quá kén ăn thôi.
Còn Sơ Lê thì là giảm béo.
Hai giờ nghỉ trưa, Trần Dã đặt sushi bên ngoài trường, sau đó lôi Sơ Lê ra ăn.
Trần Dã giống như không kéo nổi hai mí mắt lên, trạng thái tinh thần không được tốt. Hắn ngồi lên ghế, dựa đầu vào bờ vai mảnh khảnh nhắm mắt lại, giọng buồn ngủ: "Cậu ăn đi, tôi không đói bụng."
Thời tiết oi bức khó chịu khiến cho người ta ăn không ngon.
Sơ Lê nhìn một bàn sushi trước mặt, cô nói: "Nhiều như vậy tôi không ăn hết được." Vừa mở một hộp ra vừa nói "Trưa nay cậu cũng chưa ăn gì mà."
Trần Dã nhắm mắt: "Ăn, hai miếng."
Không muốn ăn cũng không muốn động đậy. Vừa ngồi phòng điều hòa mát mẻ vừa lười biếng dựa vào Sơ Lê, vô cùng thoải mái.
Sơ Lê dùng ngón út chọc nhẹ mặt hắn: "Cậu thật sự không ăn sao?"
"Ừ."
Sơ Lê nếm thử một miếng: "Tôi đây tự mình ăn."
Trần Dã ngắm cô một cái, lại nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, khóe miệng giương lên tạo ra một nụ cười rất xinh đẹp: "Không phải cậu muốn giảm béo à?"
Tối hôm qua Sơ Lê đã đăng một cái tus lên vòng bạn bè trên Weibo, hứa là sẽ ăn kiêng giảm cân.
Sơ Lê làm như không có gì đáng xấu hổ: "Tôi đâu phải người làm bằng sắt, không ăn cơm làm sao sống được? Hơn nữa bây giờ ăn cơm cũng không làm chậm trễ việc tôi giảm cân."
Trần Dã nhìn cô, ánh mắt soi mói đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nhéo nhéo phần thịt mềm mềm trên eo cô, ghé sát lại nói như có chuyện gì lạ lắm: "Thật là béo."
Vốn dĩ xem được cái tus cô đăng trên vòng bạn bè hắn cũng chẳng để trong lòng. Bây giờ sau khi quan sát hắn có thể nhận thấy được thịt của cô so với lúc họ mới gặp nhau, nhiều hơn, còn nhiều hơn bao nhiêu thì không nói ở đây:)).
Lúc cô ở nhà hắn, cái miệng nhỏ đó không chịu nghỉ ngơi một khắc nào. Hoặc là đang trong trạng thái nói chuyện, hoặc là đang thưởng thức đồ ăn vặt.
Trần Dã nhìn bên ngoài thì kiêu ngạo, làm càn thành thói nhưng thật chất hắn cũng không phải loại người nói nhiều.
Hắn nhéo nhẹ thịt trên tay cô, nhắm mắt lại muốn ngủ.
Sơ Lê hơi động bả vai: "Cậu đè lõm vai tôi rồi."
Trần Dã đứng lên, kéo cô đi đến sofa phía sau quán ngồi xuống, chôn đầu vào hõm vai cô, nói: "Yên, cho tôi ngủ một lát."
Sơ Lê ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt, bị hắn ôm lấy eo từ sau lưng, cả hai người cùng nằm trên một cái sofa. Không lâu sau hình như hắn cũng đã ngủ say, gọi tên cũng không thấy phản ứng nữa.
Rất lâu sau khi trở thành vợ hắn, từ miệng của quản gia cô mới biét hắn có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, mỗi ngày đều như vậy, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt được một lúc.
Người đàn ông này lúc nào cũng làm việc đến quá nửa đêm rồi mới về phòng ngủ, cô cứ tưởng là do hắn cuồng công việc, đâu ai ngờ lí do lại là như vậy. Mỗi đêm về đến phòng là lại lôi cô ra vần vò một trận nghiêng trời lệch đất.
Lúc mới đầu còn vuốt ve mặt cô ý bảo không cần sợ, về sau thì cũng mặc kệ cô la hét cầu xin thế nào hắn cũng chỉ tự mình thoải mái mà mặc kệ hết luôn.
Hắn ngủ cũng chỉ có một tư thế, tay đặt lên hông, kéo cô dựa lưng sát vào ngực hắn, chân quặp chặt lấy, ôm chặt cô vào lòng.
Cứ tư thế ấy, ngủ đến nửa đêm cô vì đau chân mỏi eo mà tỉnh dậy, vô cùng không thoải mái.
Cô cũng xem là nhẫn nhịn rất giỏi, cứ chịu đựng như vậy hai tháng mới ủy khuất nói ra: "Anh...về sau đi ngủ đừng ôm em như vậy nữa có được không?"
Trần Dã thở ra một vòng khói: "Tại sao?"
"Em cảm thấy mình giống như búp bê vậy"
Bị bá đạo chiếm giữ.
Trần Dã tản mạn cười ngả ngớn, sườn mặt lạnh lung: mờ ảo dưới ánh đèn, ngón tay tinh xảo nâng lên chiếc cằm có chút nhọn của cô, không quan tâm câu nói của mình có chút quá mức: "Em vốn dĩ là do tôi dùng tiền mua về, không phải sao?"
___________Hết chương 33_________
Sao cái giọng điệu này tra thế nhở???
(Minh: Mọi người có thấy chương này bố cục hơi lủng củng không??)