Edit: Lily_Carlos
“Khụ.”
Điệp Phong ho một tiếng rồi mới lấy một vật hình xoắn ốc đưa qua: “Đây là ốc truyền âm của Tây hải con cầm lấy mà chơi.”
Tiểu Lăng Trần nhìn chăm chú vào bộ dáng của Điệp Phong đỏ mặt duỗi tay nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Ở Côn Luân khư một ngày, Huyền Nữ thấy Bạch Thiển và tiểu Lăng Trần ở chung rất tốt thì nàng cũng yên tâm.
Sau khi tạm biệt các vị sư huynh nàng nhanh chóng về Thanh Khâu, hôn kỳ của bọn họ đã được định ra thiệp mời cũng đã chuẩn bị tốt.
Huyền Nữ phải trở về nhà chờ gả, Bạch Chân lưu luyến không rời tiễn nàng trở về sau đó nhìn động hồ ly trống rỗng của mình trong lòng lại cảm thấy có chút cô đơn.
Đôi khi thói quen là một chuyện thật đáng sợ, bây giờ hắn không thể nghĩ ra được cuộc sống trước khi có nàng như thế nào.
Mà Huyền Nữ ở bên kia cũng có chút đồng cảm, Huyền Nữ nhìn động phủ lớn gấp hai lần kiếp trước trong lòng cũng không hề có cái gọi là cảm xúc vui mừng.
Trước kia chưa chiếm được nàng có thể tự lừa mình dối người là bản thân ở một mình rất tốt, bây giờ được sống trong vòng tay ấm áp đó nàng không hề muốn trở về trạng thái cô độc đó nữa.
Cũng may mẫu thân nàng mang váy cưới lại đây đánh tan chút thương cảm nho nhỏ của nàng, đây là chiếc váy cười bà ấy thức bao nhiêu đêm mới có thể hoàn thành đó.
Huyền Nữ vuốt ve chiếc váy cưới tinh xảo trong tay cảm thấy vô cùng cảm động, nàng bỗng nhiên giở tính trẻ con ôm mẫu thân làm nũng: “Cảm ơn Mẫu thân!”
Mẫu thân nàng vô cùng cảm khái vuốt tóc nàng: “Đời này mẫu thân không có phúc mặc váy cưới nhưng mấu thân hi vọng nữ nhi của ta sẽ là tân nương xinh đẹp nhất tứ hải bát hoang này.”
Đêm đó mẫu thân Huyền Nữ ở trong phòng nàng, hai mẹ con nói rất nhiều chuyện, Huyền Nữ đỏ mặt nghe mẫu thân dạy nàng bí thuật khuê phòng.
Năm ngày sau là ngày thành hôn của bọn họ, Huyền Nữ thay áo cưới sau đó ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm mặc cho mọi người bài bố.
Sau khi được trang điểm kỹ càng khuôn mặt của Huyền Nữ càng động lòng người hơn, lúc này có rất nhiều người đến, có những người quen đến thêm trang cho nàng, loại không khí náo nhiệt này lan cả lên trên đỉnh Côn Luân khư.
Huyền Nữ cho rằng các sư huynh chỉ cử một người đến tham gia thôi nên không đoán được việc tất cả mọi người sẽ tới, sau khi nghe bọn thị nữ thông báo với vẻ mặt hâm mộ Huyền Nữ cảm thấy vô cùng cảm động.
Nàng biết các sư huynh làm thế là muốn cho nàng chỗ chống lưng đây mà! Tuy nàng đã đứng trong hàng ngũ thượng thần lại còn là cửu vỹ hồ, nhân thân thế nàng do thϊếp sinh ra không thể chối bỏ nhất định sẽ bị mấy kẻ tiểu nhân lời qua tiếng lại, chắc các vị sư huynh đã nghe được cái gì đó.
Bây giờ tất cả mọi người ở Côn Luân khư đều đến ý muốn cảnh cáo những người kia rằng Huyền Nữ có Côn Luân khư che chở.
Không nói những người bân ngoài hâm mộ như thế nào, chỉ cần nhìn những thứ Côn Luân khư thêm trang cho nàng đã giật mình không thôi, không phải Mặc Uyên thượng thần vẫn đang bất tỉnh sao? Ở đây có rất nhiều bảo bối và pháp khí nha, hả, thế mà lại có thượng cổ trân bảo.
Có đen kết phách tạc dụng vào cho nên mấy ngày này Mặc Uyên thượng thần có thanh tỉnh hai lần, tuy thời gian ngài ấy tỉnh dậy rất ngắn nhưng vẫn đủ thời gian thêm trang cho tiểu đồ đệ của mình.
Lúc mọi người còn đang cảm thán thì mười dặm rừng đào lại thêm trang cho nàng, không đúng, mọi người hoàn hồn tự hỏi mười dặm rừng đào? Chiết Nhan thượng thần? Chiết Nhan thượng thần không phải là bạn bè bên nhà trai sao? Sao lại trở thành ‘nhà mẹ đẻ’ bên nhà gái thế này? Tân nương rốt cuộc có địa vị như thế nào hay là do phương pháp mở khóa của họ không đúng?
Tuy rằng số lượng mười dặm rừng đào đưa tới không nhiều lắm nhưng đây là Chiết Nhan thượng thần đấy nên quà tặng nhất định không phải là vật phàm, hơn nữa đây là thái độ muốn chống lưng cho nhà gái của Chiết Nhan thượng thần.
Nếu nói những trường hợp trước đó làm cho người ta hâm mộ đố kỵ hận thì Dực Giới thêm trang lại làm người ta không thể tưởng tượng được, từ sau trận chiến đó Dực Giới luôn cúi thấp đầu vậy mà hôm nay lại đến thêm trang cho Huyền Nữ thượng thần, nhìn qua số lượng còn rất nhiều đấy thật không thể tin được mà.
Đầu óc của cha Huyền Nữ vẫn còn thanh tỉnh, không trực tiếp nhận lấy mà cho người đi báo với Huyền Nữ.
Huyền Nữ nghe thấy vậy nụ cười trên mặt lập tức lạnh xuống, Ly Kính này là làm sao, nàng và tứ ca đâu có hạ dược làm hỏng đầu cho hắn đâu! Còn ngại lời đồn đãi quanh nàng chưa đủ nhiều sao?
Huyền Nữ lạnh lùng nói: “Từ chối đi.”
Sau khi thị nữ nói là ý của nàng, cha Huyền Nữ nhanh chóng từ chối người kia mời người đó trở về. Sắc mặt người nọ lúc xanh lúc trắng kêu người mang đồ đi.
Những người tham gia yến hội lần trước có chút suy đoán, họ không khỏi cảm thán trong lòng Dực Quân này đúng là si tình nha!
Đến giờ lành Huyền Nữ đội lên đầu mũ phượng nặng cᏂị©Ꮒ, dung nhan kiều mỹ được dấu sau những tua rua bằng vàng ròng lại càng cho người nhìn có một loại du͙© vọиɠ khó hiểu.
Lúc này Bạch Chân và kiệu của Thanh Khâu đã đến nơi, cả kiệu được chế tạo từ ngọc trắng do mười hai vị địa tiên nâng kiệu, mặt trên còn được khảm bằng trân trâu đá quý vô cùng xa hoa.
Thanh Khâu khó được một lần phô trương đến vậy.
Mà Bạch Chân mặc một thân hồng y tiến đến làm rất nhiều khuê nữ đến xem lễ đỏ hết cả mặt vì khuôn mặt tuấn tú của hắn, vì vậy nên các nàng càng thêm ghen tỵ với Huyền Nữ hơn.
Lúc này mọi người nhón chân chờ đợi sự xuất hiện của tân nương Huyền Nữ, những người chưa từng thấy Huyền Nữ bất giác nín thở chăm chú nhìn vào trong, nữ thượng thần có thể làm Côn Luân khư và Thanh Khâu cùng coi trọng rốt cuộc làm người như thế nào?
Khi Huyền Nữ bước vào tầm mắt của mọi người không ít người nháy mắt bị một thân một thân khí độ kia thuyết phục, càng miễn bàn về dung nhan phía sau đám tua vàng kia, đợi nàng bước đến gần không ít nam tử trẻ tuổi định lực thấp kinh hô ra tiếng.
Vưu vật như vậy thảo nào tứ công tử Thanh Khâu lại quỳ xuống dưới làn váy thạch lựu của nàng, huống chi thực lực của bản thân nàng không hề tầm thường huyết thống lại vô cùng thuần khiết, có Côn Luân khư mà tứ hải bát hoang đều sùng bái làm hậu thuẫn, huống chi còn có thể gia cố quan hệ với Chiết Nhan thượng thần nữa, lần kết thân này của Thanh Khâu đúng là không thiệt!
Sau khi Bạch Chân nhìn thấy Huyền Nữ hai mắt lập tức sáng ngời lên, hắn tiến lên thành kính dắt tay nàng nỗi nhớ nhung trong ánh mắt như sắp tràn ra ngoài vậy.
Hắn cẩn thận đỡ nàng lên kiệu, Bạch Chân cũng ngồi lên ngựa, đúng lúc này các vị sư huynh Côn Luân khư xếp thành hai hàng bên cạnh kiệu hoa ý muốn đi theo đội ngũ rước dâu!
Việc này khác với việc thêm trang, nhà nàng không có huynh đệ cho nên lúc đại tỷ nàng xuất giá đại nương mời huynh đệ nhà mẹ đẻ đến đưa dâu, làm vậy có nghĩa là nếu muội muội bị bắt nạt thì các huynh đệ có quyền đánh tới cửa.
Cho nên sáng nay mẫu thân nàng còn nhắc mãi, không có huynh đệ đưa thân không biết có bị Thanh Khâu khinh bỉ làm nữ nhi của bà bị tủi thân một trận hay không!
Hiện tại thật tốt, nhìn mẫu thân nàng mà xem nhìn nụ cười kia của bà chúng tỏ bà đang rất vui vẻ, ân nghĩa của các sư huynh nàng sẽ khắc ghi trong lòng.
Hửm, không đúng, Sao Bạch Thiển cũng ở trong này chứ? Nếu nàng bị tứ ca bắt nạt Bạch Thiển cũng muốn đánh tứ ca sao?
Hiển nhiên Bạch Chân cũng nhìn thấy, Huyền Nữ nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của huynh ấy chứng tỏ Thiển Thiển sắp xong rồi.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người mười hai vị địa tiên nhẹ nàng nâng kiệu bay đến Thanh Khâu, dọc theo đường đi khí độ xuất chúng của đệ tử Côn Luân khư làm mọi người không khỏi lau mắt mà nhìn………
Tác giả có lời muốn nói: Đại hôn lâu! Rải hoa rải hoa rải hoa