Chương 51: Quan trọng là tự bản thân phải cứng rắn
Hạ Tưởng cũng nhìn ra được thái độ của Hồ Tăng Chu là không xa không gần với Ngưu Hân Lượng, khiến cho Ngưu Hân Lượng phản cảm cũng chỉ là chuyện không ngờ. Cho dù về sau Ngưu Hân Lượng cố tình nói bậy về hắn trước mặt Hồ Tăng Chu cũng chịu, không thể vì e ngại y mà bỏ đi cơ hội tuyệt hảo chiếm được thiện cảm của Hồ Tăng Chu.Việc cũng phải phân biệt nặng nhẹ, cho dù sau này Ngưu Hân Lượng có đâm chọc hắn trước mặt Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng cũng không sợ y có thể gây nên sóng gió gì.
- Anh ta không làm được gì đâu, chỉ có điều thái độ của thị trưởng Hồ hơi ba phải, thế nào cũng được. Trước khi tới, Bí thư Lý có kết nối với Trưởng ban thư ký Tống một chút không?
Kỳ thật Hạ Tưởng cũng không hề bất ngờ về biểu hiện của Hồ Tăng Chu. Tình thế hiện tại cũng không sáng sủa, cho dù y làm là để cho Tống Triêu Độ xem nhưng cũng không tỏ thái độ quá rõ ràng. Hiện tại quyền chủ động trong tay y, y làm như vậy mới có lợi cho bản thân. Thứ nhất là muốn xem rốt cục Lý Đinh Sơn có năng lực và kỹ xảo hay không? Thứ hai là muốn xem thái độ của Thẩm Phục Minh đối với Lý Đinh Sơn. Nếu Thẩm Phục Minh không quan tâm Lý Đinh Sơn, y lại ra tay lôi kéo, càng có thể khiến Lý Đinh Sơn cảm kích. Nếu Thẩm Phục Minh chèn ép Lý Đinh Sơn, có thể y sẽ mặc kệ Lý Đinh Sơn sống chết, để xem sau lưng Lý Đinh Sơn có lực lượng hùng mạnh nào ủng hộ hay không, cũng nhìn xem Tống Triêu Độ còn khả năng ảnh hưởng tới mức nào. Đương nhiên, xuất phát từ suy xét tới năng lực và tiền đồ của bản thân, khi thời điểm thích hợp, có lẽ y cũng sẽ hỗ trợ Lý Đinh Sơn một chút.
Kỳ thật chỉ có một câu đơn giản, muốn rèn sắt thì tự bản thân phải cứng rắn. Chỉ cần Lý Đinh Sơn có năng lực hơn người, kỹ xảo linh hoạt, lại có chỗ dựa sau lưng, Hồ Tăng Chu chủ động buông bỏ vẻ bề trên mà chủ động thể hiện thiện ý với ông ta cũng không tính là gì.
Hạ Tưởng hơi thở dài một tiếng. Kỳ thật con người Lý Đinh Sơn không tồi, khuyết điểm là hơi gặp chuyện là vội vàng xao động. Hai lần kinh doanh thất bại đã chứng minh điểm này. Thứ hai là mềm lòng, đến thời điểm mấu chốt không đủ quyết đoán. Nếu không, chỉ cần dựa vào mạng lưới quan hệ của ông ta, hiện tại có lẽ đã lên tới vị trí tổng biên tập tòa soạn báo.
- Cậu thấy thái độ của thị trưởng Hồ hôm nay thế nào? Còn nữa, bức tranh chữ kia hẳn là do thị trưởng Hồ tự tay viết hả? Được đó Tiểu Hạ. Bài này của cậu khá cao minh, suýt nữa tôi cũng bị qua mắt. Cậu âm thầm nịnh chữ của thị trưởng Hồ, như vậy ông ta nhất định sẽ cực kỳ cao hứng, cũng có cảm giác tri âm đối với cậu. Thật ra đó là thu hoạch lớn nhất hôm nay.
Lý Đinh Sơn nhớ tới thần thái của Hạ Tưởng lúc đó, vẫn không kìm nổi cười.
- Tôi hỏi Triêu Độ lập trường của Hồ Tăng Chu là gì, Triêu Độ nói cứ tĩnh xem biến.
Hạ Tưởng nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng cho Lý Đinh Sơn. Hiện tại không phải lúc giấu diếm. Lý Đinh Sơn không thể mang theo băn khoăn đi nhậm chức. Hắn cũng không muốn Lý Đinh Sơn suy nghĩ nhiều, chỉ khuyên nhủ:
- Bí thư Lý không cần lo lắng quá mức về thái độ của Thị trưởng Hồ. Ông ta sẽ không dựa vào bên kia đâu, bởi vì trước kia ông ta không có cơ hội, hiện tại tình thế đại biến, lại càng không có cơ hội. Cho dù Trưởng ban thư ký Tống bị giáng cấp, hiện tại mỗi người đều tránh né không kịp, nhưng ông ấy tuổi còn trẻ, còn có thời gian, cho nên tới gần Trưởng ban thư ký Tống sẽ gây ra ảnh hưởng bất lợi cho Thị trưởng Hồ. Nhưng đã ở trong quan trường, trừ khi Thị trưởng Hồ không muốn tiến bộ mới đứng vào phái trung gian, nếu còn muốn tiến bộ, nhất định phải đứng thành hàng.
Thấy sắc mặt Lý Đinh Sơn giãn ra, Hạ Tưởng nửa đùa nửa thật nói tiếp:
- Thị trưởng Hồ đã đến ăn cơm đủ để thuyết minh lập trường. Chẳng lẽ người ta đường đường là Thị trưởng còn phải nói lời tri tâm với một bí thư huyện ủy sao? Bí thư Lý, cũng giống như tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, phải thường xuyên thể hiện cho lãnh đạo thấy được lập trường muốn theo sát lãnh đạo của mình. Người ta là một Thị trưởng, nói gì thì nói, cũng phải duy trì tư thế của Thị trưởng chứ!
Lý Đinh Sơn vui vẻ mỉm cười:
- Nhóc tinh quái, còn trêu cợt tôi à? Hạ Tưởng, tôi không phải là bí thư làm từ cơ sở lên. Cậu ở cùng với tôi không cần chú ý nhiều như vậy. Chúng ta tới huyện Bá chỉ có một mục đích, nhạn bay qua để lại bóng, người đi qua để lại tên. Cùng dắt tay nhau tiến bộ, làm ra một phen thành tích.
Lý Đinh Sơn vẻ mặt kiên quyết, có một khí thế phá phủ trầm chu - đập nồi dìm thuyền (1).
1. Phá phủ trầm chu - đập nồi dìm thuyền: Nói về trận đầu tiên cũng là trận nổi tiếng của Hạng Vũ, tháng 11 năm 207 TCN, Hạng Vũ thống lĩnh hai vạn đệ tử binh vượt sông Hoàng Hà, sau khi đến bờ sông đã cho đập hết nồi niêu, đánh đắm hết chiến thuyền (phá phủ trầm chu) để đưa quân mình vào đường cùng, khiến binh lính sĩ khí nâng cao chiến đấu đến cùng. Nên Hạng Vũ chỉ hai vạn quân đã đại phá ba mươi vạn đại quân Chương Hàm ở Cự Lộc. Phá phủ trầm chu cũng trở thành một điển tích.
Cổ Hợp ngồi ở một bên uống trà không nói lời nào. Không phải y không muốn nói mà là không biết nói gì. Những gì Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng nói, y nghe như truyện nghìn lẻ một đêm, căn bản là không hiểu hai người thảo luận cái gì. Tuy nhiên cuối cùng y vẫn hiểu một điều, Lý Đinh Sơn cảm giác Thị trưởng Hồ không quá ủng hộ mình cho nên hơi lo lắng. Hạ Tưởng nhìn vô cùng thấu triệt sự tình, ngược lại khuyên bảo Lý Đinh Sơn thoải mái tư tưởng. Đọc Truyện
Sao cảm giác Hạ Tưởng còn thành thục điềm đạm, chắc chắn hơn cả Bí thư Lý vậy? Nghe hắn nói các đạo lý đều rất rõ ràng, các mặt đều có thể nghĩ đến. Hắn còn nhỏ hơn mình vài tuổi, sao khi nói tới chuyện quan trường, dường như sự việc gì cũng hiểu thế? Thật sự là việc lạ! cổ hợp không kìm nổi tự âm thầm đánh giá Hạ Tưởng mấy lần.
Tâm tình Lý Đinh Sơn tốt lên nhưng Hạ Tưởng vẫn còn một chút lo lắng nhỏ. Lý Đinh Sơn không hề cứng rắn chút nào. Hắn đi theo một bí thư huyện ủy không quyết đoán như vậy không biết là tốt hay là xấu? Nghĩ lại, nếu Lý Đinh Sơn quá mức độc đoán, hắn ở bên cạnh chỉ sợ cũng không có ngày ngẩng đầu. Chỉ có điều chính vì vậy mà mọi chuyện hắn phải suy xét còn chu toàn hơn, lâu dài hơn so với Lý Đinh Sơn. Cần phải trước khi mình đủ lông đủ cánh, đảm bảo Lý Đinh Sơn bước đi thật ổn thỏa.
Trong lòng Hạ Tưởng thủy chung có một nghi vấn không giải được. Theo tính cách và năng lực của Lý Đinh Sơn, quả thật rất thích ứng phát triển ở tòa soạn báo, vì sao Tống Triêu Độ cứ muốn ông ta theo chính trị. Chẳng lẽ Tống Triêu Độ có suy xét sâu xa gì trong đó sao? Hay là Lý Đinh Sơn còn có bối cảnh nào đó khiến Tống Triêu Độ coi trọng mà mình không hề biết?
Hôm sau tới giờ làm việc, Lý Đinh Sơn chính thức đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Chương Trình báo cáo, tiếp đó lại gặp mặt Thẩm Phục Minh và Hồ Tăng Chu theo trình tự bình thường. Thành ủy quyết định, Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Thục Anh sẽ cùng đi với Lý Đinh Sơn tới huyện Bá nhậm chức.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Chương Trình không tách biệt nhau ra mà ở cùng một tòa nhà. Tòa nhà hơi cũ, tường đã có nhiều chỗ bong ra từng mảng, tuy nhiên bên trong lại có cây cối rất tươi tốt, sinh trưởng cực kỳ khỏe mạnh, cành thô to, vừa nhìn đã biết là lâu năm. Hạ Tưởng và Cổ Hợp đứng dưới gốc hòe nói chuyện.
- Cổ Hợp, anh cũng nên tìm vợ đi chứ. Nếu không nhờ Bí thư Lý tìm giúp anh một cô ở thành phố Yến, sau đó mang tới đây. Nếu không sau này còn phải ở huyện Bá ba, bốn năm, anh có chờ nổi không?
Hạ Tưởng thoải mái nói với Cổ Hợp.
Cổ Hợp cười ngượng ngùng:
- Không vội, không vội. Vội gì chứ? Hiện tại tôi không có gì trong tay cả, ai thèm tôi chứ? Tốt nhất là chờ khi tôi có chút tiền, ít nhất cũng có vốn cưới vợ mới suy tính tới chung thân đại sự này được.
- Phải chuẩn bị hai tay, vừa yêu đương vừa chuẩn bị tiền. Nếu không chờ khi anh đủ tiền, phụ nữ tốt đều lập gia đình hết rồi...
- Đừng nói tôi, tự nói mình ấy. Hạ Tưởng, giữa cậu và Tiếu Giai có phải có gì hay không?
Nhắc tới người khác, vẻ ngại ngùng của Cổ Hợp bớt đi mà chuyển thành hưng phấn.
Tiếu Giai? Nhớ tới một đêm tình cảm, nhớ tới sự dịu dàng, mềm mại, thơm mát của Tiếu Giai. Trong lòng Hạ Tưởng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa, suýt nữa làm hắn để lộ ra trước mặt Cổ Hợp, may mắn ở thời khắc mấu chốt, hắn lại khôi phục bình thường:
- Tiếu Giai rất được, tuổi cũng bằng em. Nếu có cơ hội, cũng là bạn bè không tồi. Đáng tiếc chính là, em và cô ấy tiếp xúc thời gian quá ngắn, còn chưa bắt đầu dã kết thúc.
Lời này nói cho Cổ Hợp nghe nhưng trong lúc vô ý nói ra lại khiến tự bản thân Hạ Tưởng phải giật mình. Giữa hắn và Tiếu Giai rốt cục có tình cảm hay không? Đến tột cùng sẽ có kết quả gì? Hai người có thể đi được bao xa?
Chỉ sợ cả hắn và Tiếu Giai đều không biết!
Không thể phủ nhận, hắn có một chút thiện cảm với Tiếu Giai, cũng có chút thích, nhưng chỉ sợ chính là cảm giác thích một cách tự nhiên đối với người đẹp mà không phải là tình yêu chân chính. Quan trọng là, Hạ Tưởng luôn cảm thấy không hiểu rõ con người Tiếu Giai. Ẩn dưới tính cách mạnh mẽ, lớn mật của cô, có lẽ còn cất dấu một số bí mật không cho người ngoài biết. Cho dù cho hắn thời gian, Hạ Tưởng cũng không tin tưởng rằng mình có thể chân chính lọt được vào tim Tiếu Giai. Mà sở dĩ Tiếu Giai cho hắn, sợ rằng chính là vì hắn đã cứu cô ở bờ sông Bách Tính, đồng thời cũng không chút do dự cho cô vay tiền, lại còn che dấu giúp cô chuyện con dấu, lại thêm cô vừa bị Văn Dương bức bách quá mức, từ sâu trong nội tâm cô đang bức thiết cần một người có thể tín nhiệm, có thể dựa vào.
Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là người xuất hiện đúng thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp mà thôi. Cho tới giờ, hắn vẫn không tin rằng mình có sức hút lớn khiến phụ nữ bất chấp tất cả mà lao vào...