Chương 27: Kẻ ác phải dùng biện pháp ác
Tiếu Giai vui vẻ ngồi xuống trước mặt Hạ Tưởng:- Đúng. Tôi gửi 5000 bức, bây giờ cũng lục tục có câu trả lời. Có lẽ có 3000 người bị lừa, không đúng, là 3000 người gửi tiền. Tôi tính rồi, ít nhất kiếm được 1.5 triệu, lãi lớn.
Cô ấy thành công? Hạ Tưởng nhìn Tiếu Giai vui mừng như vậy thì thầm nghĩ một người kiếm tiền là không sai nhưng lại nhằm vào lỗ hổng của pháp luật và công ty, đây là phạm tội kinh tế. Hắn vốn còn có suy nghĩ mình không giúp thì một mình Tiếu Giai sẽ không làm được. Không ngờ Tiếu Giai lại ngang bướng như vậy, quyết định là không thay đổi, không nói một câu đã làm xong.
Hạ Tưởng cầm bút viết lên giấy và nói:
- Không biết nên chúc mừng cô hay khuyên cô thu tay lại. Chẳng qua cô có lẽ nhất định sẽ làm đến cùng, tôi không nói gì nữa. Chỉ muốn nói một câu: Dừng đúng lúc.
Tiếu Giai có chút ngạc nhiên:
- Sao anh lại có vẻ không vui? Thành công lớn như vậy thì phải chúc mừng chứ. 1.5 triệu này có một nửa của anh, tôi chia anh 750 ngàn.
Người ai chẳng thích tiền, Hạ Tưởng cũng vậy. Nhưng đột nhiên có 750 ngàn rơi xuống đùa, hắn gan to nữa cũng không dám nhận: Bạn đang đọc truyện tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL
- Tôi không bỏ công, không tham gia nên không có lý do nhận. Cảm ơn ý tốt của cô.
Tiếu Giai trầm giọng nói:
- Anh nhát gan, sợ sau này liên lụy hả? Anh yên tâm, anh chỉ cần nhận tiền, xảy ra chuyện thì một mình tôi chịu, tuyệt đối không để anh có chút trách nhiệm nào cả. Tôi chia anh một nửa là một nửa, anh không cần cũng phải lấy. Bởi vì tôi không có tài chính khởi động nên tiền dùng ban đầu là 10 ngàn vay anh. Còn có một điều là anh biết tôi làm giả dấu mà không tố giác, chỉ bằng hai điểm này tôi thấy anh đáng được 750 ngàn.
Tiếu Giai nói xong liền thở hổn hển đi ra, trước khi đi còn nói một câu:
- Tôi đã xin thôi việc với công ty, về sau cũng không đến công ty, anh có số điện thoại của tôi đó.
Tiếu Giai đi rồi, Hạ Tưởng mới nhớ đến việc mình định nói với cô là Lý Đinh Sơn sẽ rời khỏi công ty. Nếu cô từ chức thì cũng không sao cả. Chẳng qua hắn có chút lo lắng về quan hệ giữa Văn Dương và Tiếu Giai nên cười cười một tiếng, nếu để Văn Dương làm Giám đốc công ty, y nếu biết Tiếu Giai khắc dấu giả thì sẽ uy hϊếp cô, vậy cô sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hơn bốn giờ Văn Dương đến công ty. Thấy Hạ Tưởng, đầu tiên y ngẩn ra, sau đó không hài lòng nói:
- Hạ Tưởng, cậu đến văn phòng tôi, tôi có việc nói với cậu.
Hạ Tưởng thản nhiên nói:
- Được, tôi vừa lúc có việc cần bàn với Phó Giám đốc Văn.
Hạ Tưởng bình tĩnh như vậy làm Văn Dương sửng sốt, trong lòng không vui. Y mở cửa ngồi xuống ghế rồi nói giọng kênh kiệu:
- Cậu đến siêu thị Giai Gia chưa? Đã nói chuyện với Phùng Húc Quang chưa? Nếu cậu không quý trọng cơ hội trước mặt thì trả lại tôi tờ biểu kia. Chờ siêu thị Giai Gia làm ăn tốt thì cậu sẽ thấy mình không thức thời.
Văn Dương nhíu mắt thành hình tam giác, lạnh lùng nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không hề có ý nhân nhượng. Hắn không trả lời câu của Văn Dương mà hỏi lại một câu:
- Giám đốc Lý muốn theo chính trị, bảo anh tiếp nhận công ty, vì sao anh không biết điều?
Văn Dương tức giận đập bàn:
- Hạ Tưởng, mời cậu chú ý thân phận của mình, đây là thái độ gì mà dám nói với tôi như vậy?
Hạ Tưởng ngồi dựa lưng vào ghế, thuận tay lấy quyển sách mở ra và nói:
- Phó Giám đốc Văn, anh khác với Giám đốc Lý. Giám đốc Lý là người có lý tưởng và có nguyên tắc. Anh lại là kẻ hám tiền, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn. Anh không thích hợp với quan trường. Quan trường chỉ hại anh, anh sẽ không thể phát triển. Anh năm nay đã 36 tuổi mà mới là cấp phòng, nếu xuống huyện thì làm một Trưởng phòng có tiền đồ gì? Anh nếu có năng lực theo chính trị thì sẽ không thể mãi không phát triển lúc ở tỉnh đoàn. Thực ra bây giờ anh có lựa chọn tốt nhất là tiếp quản công ty, là người đứng đầu. Nếu công ty kinh doanh tốt thì anh còn được ít lợi ích sao?
Hạ Tưởng cười cười rất tự nhiên, như có như không, không hề e ngại nói ra. Lời của hắn như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Văn Dương.
Văn Dương lộ rõ vẻ tức giận, người như hóa đá không nhúc nhích, mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm Hạ Tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Miệng há hốc một lúc không nói thành lời.
Hạ Tưởng biết Lý Đinh Sơn có trái tim hơi mềm, không thể nhẫn tâm với người quen, không thể nói lời ác nên mới giao việc thuyết phục Văn Dương cho hắn làm. Hạ Tưởng cũng hiểu Văn Dương là kẻ có lợi là muốn dính vào. Chỉ cần có lợi thì y sẽ thuận thế mà lên, không cần biết liêm sỉ. Muốn thuyết phục y thì có khác gì bảo con chó bỏ khúc xương trong miệng. Cho nên hắn không nói lý với Văn Dương mà ra đòn cảnh cáo.
Kẻ ác phải dùng biện pháp ác.
Còn một điều làm Hạ Tưởng biết là tuyệt đối không thể để Văn Dương đi theo bên cạnh Lý Đinh Sơn. Cái khác không nói, chỉ từ việc hắn viết trộm thư là có thể kết luận Văn Dương là quả bom bên cạnh Lý Đinh Sơn. Với sự tham lam của y, ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện và sẽ kéo Lý Đinh Sơn xuống nước. Tống Triêu Độ thất thế, Lý Đinh Sơn bảo vệ bản thân còn phải cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện thì không phải cho Cao Thành Tùng cơ hội trả đũa sao? Phải loại Văn Dương ra khỏi vòng tròn của Lý Đinh Sơn, việc này không có lựa chọn khác.
Văn Dương tức giận run lên, không ngờ thằng Hạ Tưởng mà y nghĩ là con kiến lại dám chỉ trích mình không biết điều, nỗi nhục này sao có thể nhịn. Y cầm chén trà ném đi, "Bốp" một tiếng, nước trà làm ướt bàn, ướt ống tay áo y mà y không phát hiện ra. Y đứng dậy chỉ vào mặt Hạ Tưởng mà hung dữ nói:
- Mày là gì mà nói này nói nọ tao? Trong mắt tao mày không là gì cả. Tao nói một câu là có thể để công ty đuổi mày, là có thể khiến Phùng Húc Quang không cần mày. Mày còn dám tinh tướng với tao xem tao có cho mày chết không.
Hạ Tưởng ngồi không động, thậm chí còn bắt chân lên không hề sợ hãi, hắn không thèm để ý đến sự uy hϊếp và điên cuồng của Văn Dương. Đối với một kẻ ngu dốt, không có trình độ thì không để ý đến còn hiệu quả hơn là đánh trả. Quả nhiên Văn Dương càng tức hơn:
- Hạ Tưởng, mày, mày cút ra khỏi phòng cho tao. Lập tức thu dọn các thứ của mày và cút.
Hạ Tưởng đứng lên và sửa lại quần áo, sau đó thản nhiên nói:
- Tôi có phải đi hay không là do Giám đốc Lý quyết định. Siêu thị Giai Gia là do Tổng giám đốc Phùng quyết định. Cho nên tôi khuyên anh đừng phí công. Bớt giận đi, Phó giám đốc Văn, tức sẽ hại người đó.
Văn Dương thấy Hạ Tưởng không coi mình vào đâu thì rất tức. Y túm lấy hắn, gần như hét lên:
- Thằng ranh, mày có giỏi thì đừng đi. Tao bây giờ gọi cho Phùng Húc Quang, mày chờ.
Nếu có người ngoài thấy người đàn ông trung niên gần 40 bị tên thanh niên 23 tuổi làm tức đến luống cuống tay chân. Càng làm người ta ngạc nhiên là thanh niên kia có vẻ không giận mà bình tĩnh đứng đó, để mặc người đàn ông kia gọi điện, còn rất kiên nhẫn bảo đối phương đừng gấp, không nên ấn nhầm. Đúng là không thể hiểu nổi.
Văn Dương gần như tức nổ phổi. Phùng Húc Quang vừa nghe điện, y lớn tiếng nói:
- Phùng Húc Quang, tôi là Văn Dương. Hạ Tưởng lần trước tôi giới thiệu cho anh, anh có quyết định dùng hắn không? Nghe tôi nói, thằng này chọc tức tôi, hắn chẳng là con mẹ gì mà còn dám ra vẻ với tôi, dám uy hϊếp tôi. Anh lập tức đuổi hắn, còn nói với tất cả bạn bè kinh doanh của anh không ai được thuê Hạ Tưởng. Nó là thằng khốn.
Văn Dương nói mà nước bọt bay tung tóe, lớn tiếng nói với điện thoại. Hạ Tưởng đứng bên thấy thế thì khẽ lắc đầu. Văn Dương như vậy mà cùng Lý Đinh Sơn đến huyện mà không thành một tên ác bá thì còn gì nữa? Có Văn Dương ở bên, con đường chính trị của Lý Đinh Sơn càng thêm khó khăn. Văn Dương ngoài việc làm loạn thì không có tác dụng gì.
Lúc trước khi Lý Đinh Sơn lập công ty thì sao lại nhìn trúng người này? Bị Hạ Tưởng nói vài câu đã tức như vậy, không biết nhẫn nhịn gì cả thì bảo sao thất bại ở Tỉnh đoàn. Nói đi lại nói lại, tính cách của y như vậy thì dù là kinh doanh hay quan trường mà thành công mới là lạ.
Giao công ty rối ren này cho y, cho y một vòng tròn mà nhảy loạn. Hạ Tưởng vốn không đành lòng, chẳng qua thấy Văn Dương như vậy, chút cảm thông trong lòng hắn đã biến mất. Hạ Tưởng khoanh tay đứng đó xem Văn Dương có thể làm gì.
Văn Dương nói một tràng, cơn giận vẫn chưa hết. Văn Dương cười cười đầy hung ác, hưng phấn nói:
- Chơi tao ư, tao cho mày chết.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tôi đang chờ xem Tổng giám đốc Phùng nói gì.
Văn Dương đổi điện thoại từ tai phải sang tai trái. Có thể thấy rõ vết đỏ trên tai trái y, đây là ép mic vào tai quá mạnh gây ra. Y không nói gì, vẻ mặt từ tức giận sang thành ngạc nhiên, không thể tin nổi. Đột nhiên, y dập mic vào điện thoại, "rầm" một tiếng. điện thoại và một vài văn bản bị y gạt xuống đất, y đá vào ghế và mắng:
- Cái mẹ gì thế này, giở trò với tao sao. Nói cái gì bạn là bạn, kinh doanh là kinh doanh, hai chuyện khác nhau? Hai cái mẹ mày.
Hạ Tưởng có thể nhịn nhưng cũng không chịu nổi Văn Dương không có bản lĩnh mà lại tinh tướng. Hắn sa sầm mặt nói:
- Văn Dương, đừng trách tôi không nhắc anh. Anh nhận công ty là việc rất tốt đối với anh, vừa lúc có thể che giấu hành vi phạm pháp của anh. Nếu không anh mà rời khỏi công ty hoặc để kẻ khác tiếp nhận và tra rõ các khoản tiền thì cẩn thận anh sẽ chết đó.