Kể từ lần gặp Tống Phong vào buổi tối hôm đó thì cô không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Nghe Giang Nghiên nói là hắn và Hạ Hi Mẫn được cấp trên cử đi trấn áp băng đản tội phạm nào đó, phỏng chừng đại hội quân khu diễn ra sẽ trở lại.
Mà Tư Tản Nguyệt trong mấy ngày này cũng không luyện tập gì nhiều. Cô tin, với khả năng và hiểu biết về y học của mình lại không thể đi tới tổng bộ.
[...]
Thời gian cứ thể như thoi đưa, chẳng mấy chốc mà chỉ còn một ngày nữa là đại hội quân khu diễn ra. Tổng chỉ huy hạ lệnh hôm nay sẽ diễn ra khóa huấn luyện bắn súng tầm xa.
Để đề phòng tất cả trường hợp, toàn bộ y sĩ trong quân khu đều phải túc trực suốt khoảng thời gia khóa huấn luyện diễn ra.
Tư Tản Nguyệt nhàn rỗi, đại đa số tất cả mọi người đều mang trang bị bảo vệ tiên tiến, huống hồ chỉ là bắn súng trúng hồng tâm, ai lại có thể bị thương cơ chứ.
Cô đi lang thang, khẽ liếc mắt qua bảng danh sách. Hiện tại đang có 3 người điểm số bằng nhau là Mạc Tử Hàn, Cơ Chỉ Dao và Lâm Mặc. Đều là ba phát trung hồng tâm,
Ba người này thân thủ đều không tầm thường, nhất là Mạc Tử Hàn, hắn vừa được tổng bộ cử qua cách đây 2 ngày. Nghe nói lúc trước hắn ở tổng bộ được liệt vào danh sách 3 người nguy hiểm nhất.
"Tiểu mỹ nhân, cô đang làm gì đó?"
Tư Tản Nguyệt thoáng giật mình, liếc nhìn qua chàng trai vừa mới gọi tên mình.
Oa oa! Hắn chính là một mỹ nam a~~ Khuôn mặt này, lại mặc thêm đồng phục của quân nhân, khi bắn súng chắc chắn sẽ rất soái nha.
Thu lại vẻ háo sắc của mình, cô nghi ngờ nhìn hắn. Đây không phải là Mạc Tử Hàn sao? Hôm trước lần đầu tiên hắn tới quân khu S, khuôn mặt này... Chậc chậc! Đều khiến người ta ghen tỵ như nhau. Làm sao cô có thể quên được chứ.
"Mạc thiếu tướng, tôi và ngài có quen biết nhau sao?"
"Tiểu mỹ nhân, cô có bạn trai chưa?" Hắn phớt lờ câu hỏi của cô.
"Chưa có bạn trai, nhưng vị hôn thê thì có rồi." Lời vừa buông ra khỏi miệng thì ngay lập tức Tư Tản Nguyệt liền hối hận. Cô đang nói cái gì thế chứ! Hôn ước đúng là có thật nhưng bất quá đã hủy hôn từ 5 năm trước rồi.
"Ồ. Thật tiếc nha..." Hắn định nói gì đó nữa thì một cô gái chen vào.
"Mạc thiếu tướng, sắp bắt đầu rồi. Chúng ta mau vào chuẩn bị." Cô gái đó không ai khác chính là Cơ Chỉ Dao.
Sau khi Mạc Tử Hàn quay đi, Cơ Chỉ Dao cũng không quên dùng ánh mắt đánh gia liếc nhìn cô một cái, đáy mắt xẹt qua tia khinh bỉ.
[...]
Cũng không biết là ai bị thương mà tất cả y sĩ đều được triệu tập lại. Riêng cô và hai nữ y sĩ khác là Giản Lệ- tổ đội 1 và Đồng Á Hi- tổ đội 3 phải ở lại đây.
Tư Tản Nguyệt khẽ than thở, ông trời đúng là trêu ngươi, sao họ lại được đi mà bắt cô ở lại cái nơi quái quỷ đầy mùi thuốc súng thế này cơ chứ.
Cũng may, chỉ cần xong vòng này nữa là cô có thể về phòng. Trận đấu này sẽ tìm ra người có số điểm cao nhất, tất nhiên độ khó sẽ nâng cao.
Đang thẫn thờ thì một có một cô gái chạy qua nói với cô và Giản Lệ: "Tổng chỉ huy muốn gặp hai cô?"
"Gặp chúng tôi?" Giản Lệ ngạc nhiên.
"Đúng."
[...]
"Tổng chỉ huy tìm chúng tôi là có chuyện gì?" Tư Tản Nguyệt đứng đó, nhướn mày hướng về Tổng chỉ huy mà hỏi.
"Mặc trang bị vào. Sẽ có người hướng dẫn cho các cô phải làm gì." Tổng chỉ huy lên tiếng, gương mặt không chút biểu cảm.
Cô và Giản Lệ nghe theo sắp xếp, nhưng khi biết mục đích thì suýt chút nữa hộc máu.
Cả quân khu này thiếu người hay sao mà lại bắt hai cô gái bé nhỏ yếu đuối như cô và Giản Lệ đi làm chướng ngại vật cơ chứ! Cô phi, chẳng lẽ mình lại không cẩn thận đắc tội ai đó rồi?
Dẫu vậy nhưng Tư Tản Nguyệt cũng chỉ có thể oán thán trong lòng. Đây là lệnh của cấp trên, cũng không thể cãi.
Cô và Giản Lệ đi vào trong sân bắn súng, được hướng dẫn tỉ mỉ, hai người họ đứng hai bên hồng tâm. Nếu như bắn không cẩn thận, cô và Giản Lệ có thể đi chầu Tây Thiên bất cứ lúc nào a~
Ông trời đúng là trêu ngươi mà.
Lượt bắn đầu tiên chính là của Lâm Mặc, hắn cầm súng lên, gương hơi nghi hoặc nhìn về hai thiếu nữa đang đứng cạnh hồng tâm, đôi mắt hơi nhíu lại.
Phát đầu tiên: "Bùm" Tiếng súng nổ vang cả trường bắn. Giản Lệ bên này đã tối tăm mặt mũi, sợ đến xanh mặt.
"10 điểm." Tiếng trọng tài vang lên khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Níu lấy tay áo Giản Lệ, cô nói nhỏ: " Lát nữa tôi nói gì cô cũng phải làm theo, biết chưa? Nếu không cả hai chúng ta đều không giữ được mạng."
Giản Lệ nhìn về phía cô, dù nghi ngờ nhưng vẫn cảm khái gật đầu.
Phát thứ hai: "Bùm"
Tư Tản Nguyệt nhìn viên đạn đang dần dần tiến sát lại mình, nhếch mi, đầu khẽ nghiêng sang một chút. Vì khoảng cách cô nghiêng khá nhỏ nên không ai có thể nhìn thấy được.
"9 điểm." Đúng! 9 điểm, viên đạn nằm ngay bên cạnh đầu cô.
Phát thứ 3: "Bùm"
"10 điểm."
Lượt bắn của Lâm Mặc kết thúc, Giản Lệ ỉu xìu nhìn cô.
"Đừng lo." Tư Tản Nguyệt nhẹ giọng an ủi.