Chu Cương lại trêu ngươi nó: “Thôi muộn rồi, ngủ đi.”
Nói xong gã nằm trở lại, không nhìn nó mà cũng không quay lưng lại với nó. Ngải Đông Đông lại thẹn, chẳng biết phải làm sao nó ngắc ngứ một hồi rồi cũng nằm ngửa lại, mắt nhìn trần nhà. Cái quạt cũ rích trên trần lâu ngày không bật nên cánh lấm chấm như dính phân ruồi, góc tường có một vệt loang như bị ngấm nước. Nó nhìn hồi lâu rồi quay sang hỏi: “Sao ba không tắt đèn đi?”
Nó vừa dứt lời thì đèn tắt, buồng giam lại tối om. Những đường nét của Ngải Đông Đông ẩn hiện trong đêm tối, nó lại nằm nghiêng, lén lút hít mùi hương trên người Chu Cương.
Không hiểu người khác có thấy thơm hay không mà với nó cái mùi này quyến rũ một cách quái đản, thậm chí có thể khêu gợi du͙© vọиɠ trong nó. Nó lại rạo rực, mà cơn rạo rực lần này chẳng hiểu vì sao lại man mác buồn thương như là lòng yêu đơn phương thầm kín, cảm thấy mình thích người ta nhiều như thế mà người ta chẳng hay, mà dù có hay cũng làm sao đong đếm được tình riêng của mình dào dạt tới mức nào.
Nhưng mà chút thương cảm thoáng qua rất nhanh hóa thành một dòng nước ấm áp chảy khắp châu thân nó.
“… Ba nuôi này, con hỏi ba cái này nhé.”
“Hỏi đi.”
Ngải Đông Đông vò gối, ngập ngừng lấy dũng khí một hồi rồi mới thì thào hỏi: “Ba bảo đàn ông làm với nhau thì làm kiểu gì, làm vào đâu mới được?”
Chu Cương cạn lời, trong chốc lát không gian lại tĩnh lặng chỉ có tiếng lao xao vọng lại như từ xa xôi lắm. Ngải Đông Đông thì phấp pha phấp phỏng, nằm im nhìn Chu Cương.
“Không biết thật hay giả vờ?”
Ngải Đông Đông mím môi rồi tự nhiên nó bật cười, mặt nó nóng bừng, chính nó cũng biết mình ngựa bà thật.
“Chú mày muốn chết đúng không??” giọng Chu Cương thình lình dội lên cùng cả du͙© vọиɠ và hung ác, lời gã tỏa ra khói mờ như bị rang khô trên chảo nóng: “Mày mơi nữa thì thánh xuống cũng không cứu được mày đâu.”
“Mơi đâu mà mơi?” Ngải Đông Đông ngoảnh mặt vào tường, vùng vằng đáp: “Con chẳng thấy con mơi gì cả, với ba con mới thế chứ bộ.”
Chu Cương cảm thấy cổ họng như bị sít lại, gã nghiêng đầu sang nhìn cái lưng Ngải Đông Đông. Ngải Đông Đông nằm im không động đậy, cũng không nói năng gì, trong đêm tối mùi hương thoang thoảng từ cơ thể nó chui vào mũi gã, mùi hương không thuộc về chốn lao tù.
Gã thực sự bảo nó chuyển sang đây vì lòng tốt ư? Chỉ mình gã hiểu rằng thứ gã coi trọng chẳng qua là gương mặt xinh đẹp làm trăm kẻ thèm thuồng của Ngải Đông Đông và cái lòng si mê lộ liễu mà nó dành cho gã.
Một miếng mồi thơm ngon tươi rói thập thò cám dỗ dâng đến tận miệng, gã để ý, thế là gã làm đẹp lòng nó, cũng làm đẹp lòng chính mình. Việc này chẳng liên quan gì đến chính Ngải Đông Đông, đổi lại là một thằng bé ngon lành khác có lẽ gã vẫn sẽ làm như vậy. Lòng tốt nhập nhèm với lòng riêng, ấy vốn là cảm giác của gã với Ngải Đông Đông.
Nhưng hôm nay gã phát hiện ra Ngải Đông Đông không giống như gã tưởng tượng, nó hấp dẫn hơn nhiều. Nó sở hữu cái nhiệt huyết hồn nhiên trần trụi khiến vẻ rụt rè mà lả lơi của nó làm đàn ông yếu lòng. Giống đực luôn có bản năng muốn chiếm hữu những tạo vật nguyên sơ thuần khiết. Nếu Ngải Đông Đông chỉ là một đứa con trai bình thường không đời nào gã rung động với nó, nhưng lòng ái mộ gần như mất kiểm soát của Ngải Đông Đông với gã đã thay đổi tất cả. Trong mắt gã thằng bé Ngải Đông Đông thích con trai ấy không khác gì một đứa con gái, gã bắt đầu đối xử với nó như với con gái, thế nên gã có du͙© vọиɠ, và những xúc cảm khác cũng tuần tự đến theo.
Gã đặt tay lên vai Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông thuận theo đưa tay nắm tay gã, bàn tay thiếu niên mềm mại chứ không thô ráp như tay gã, không để ý có khi lại nhầm thành tay con gái. Tự dưng Chu Cương thấy thương thương, gã xích lại gần, vòng tay nhẹ nhàng ôm Ngải Đông Đông.
Động tác rất đơn giản mà làm tim Ngải Đông Đông loạn nhịp, mối tình đầu của tuổi thiếu niên nồng nàn bốc đồng vậy đấy, trong giây lát tình có thể vĩ đại hơn trời đất, tình là lớn lao nhất không gì sánh bằng. Ngải Đông Đông khát khao hưởng thụ l*иg ngực rắn chắc của Chu Cương, nhiệt độ nóng hổi miên man thấm vào cơ thể nó, nó lại cương nữa, nhưng nó chỉ dám nằm yên không cựa quậy, sợ mình phá hỏng giờ phút này.
Nó muốn Chu Cương ôm nó thật chặt, hôn nó, vuốt ve nó, thậm chí tiến vào bên trong nó, nó sẽ cố hết sức rộng mở cơ thể mình cho Chu Cương xâm chiếm, để Chu Cương nếm trải niềm vui sướиɠ không ai khác có thể tặng cho gã.
Sức hấp dẫn vô độ của Chu Cương đang nhấn chìm nó, khiến nó đâm đầu dấn thân vào con đường một đi không trở lại.
Không thể trở lại, nên chỉ có thể liều mạng mà đi.
“Ba nuôi à, thật ra gặp được ba con vui lắm.” vẫn xây lưng vào Chu Cương, Ngải Đông Đông nói: “Con cảm thấy với đứa lang thang như con thì ở tù cũng tốt, ít nhất là được ăn no mặc ấm, thời buổi này mấy nơi cho ăn cho ngủ được như ở tù, với lại con được ở với ba nuôi nữa. Thế này mãi con cũng chịu.”
Chu Cương bật cười sau lưng nó: “Mày muốn ở tù mãi chứ chú thì không đâu, ít nữa chú ra mày còn thích ở nữa không?”
Ngải Đông Đông sửng sốt, nó chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nó chỉ nghĩ lại vào tù là được ở cùng Chu Cương chứ đâu tính đến việc sớm muộn gì Chu Cương cũng phải ra ngoài, mà có khi gã còn ra sớm hơn nó nữa. Chưa một lần nó nghĩ như vậy, trong đầu nó hình như Chu Cương thuộc về trại giam, chỉ cần nó vào là được gặp Chu Cương.
Ngải Đông Đông vội quay lại, hỏi: “Thế… ba sắp ra à?”
“Nghe cái giọng kìa, sao chú ra tù mày không thích à?”
“Ý con không phải thế…” Ngải Đông Đông ngơ ngác hỏi: “Bao giờ ba ra?”
“Chắc mấy hôm nữa thôi, Triệu Đắc Ý vẫn đang chạy cho chú mà, gần như chắc chắn rồi.”
Nỗi lòng rạo rực của Ngải Đông Đông như bị giội một gáo nước lạnh, bây giờ nó chỉ thấy sốt ruột, không còn Chu Cương thì nó sống sót thế nào được trong tù? Không bị hành chết cũng phải thân tàn ma dại, đâu phải mỗi Trịnh Dung mà còn một lũ đàn ông hổ báo đói khát nữa. Không còn Chu Cương để bấu víu thì nó rồi đời, thân nó sẽ thành của chùa cho cả làng cùng chấm mυ'ŧ.
“Thế… thế ba ơi bao giờ ba đi ba cho con ra cùng được không?”
“Mày nghĩ chú là siêu nhân à.” Chu Cương bật cười: “Tù mà mày làm như cái chợ thích cho ai ra thì ra vậy.”
Ngải Đông Đông tái mặt, nó mím môi, đầu óc trống rỗng.
“Ai bảo mày tí tuổi đã đổ đốn, vừa ra hai bữa lại bị bắt vào. Lần trước chú nhờ vả người ta cho mày ra, đã nhờ là phải trả đấy mày hiểu không. Thế mà mày có biết quý trọng đâu, thôi ở đây cải tạo là phải rồi.”
Buồng giam lại lặng phắc, Ngải Đông Đông nằm ngửa ngơ ngác nhìn trần nhà.
“Thế thì con đi đời rồi, ba đi một cái cán bộ Trịnh nó gϊếŧ con…”
“Biết ở đây có đứa thù mày gần chết mà vẫn không biết điều, mới ra vài hôm đã ngứa nghề rồi. Mày không ăn trộm thì không chịu được đúng không?”
“Có phải vì ăn trộm mà con bị bắt đâu!” hình như thấy Chu Cương không chịu giúp nên Ngải Đông Đông càng đau khổ, nó tức khí tuôn cả một tràng dài lộn xộn: “Con nói thật với ba nhé, con bị bắt không phải vì ăn trộm… à mà không, đúng là con ăn trộm nhưng không phải ăn trộm nên bị bắt… nghề của con làm gì có chuyện thó ba cái đồ vặt mà bị tóm?! Con cố ý để người ta bắt mà, ông chủ hàng lúc đầu thấy con ít tuổi còn thương, lần sau ổng đánh con một trận, mà con lại trộm tiếp rồi con bảo ổng chỉ có ổng tống con vào tù thì con mới không trộm nữa…”
Nghe đến đó Chu Cương lập tức ngồi dậy, quay sang Ngải Đông Đông: “Mày làm thế…”
“Vì con nhớ ba nuôi, con muốn ở với ba nuôi.” Ngải Đông Đông như là nóng lòng muốn thể hiện tấm lòng mình, nó không ngượng ngùng chút nào mà chỉ cảm thấy hết sức kích động và đắc ý.
“Ở tù cả đời cũng được hả?”
Ngải Đông Đông trịnh trọng gật đầu: “Ở cả đời cũng được.”
Chu Cương nhìn chăm chú Ngải Đông Đông, bấy giờ Ngải Đông Đông mới thấy hơi ngượng, nó khoát tay lên trán chắn ánh mắt của Chu Cương, lẳng lặng chờ gã phản ứng. Nhưng Chu Cương không nói gì, một hồi sau gã lại nằm xuống, tắt đèn.
Câu nói ấy chưa hẳn đã là thật, có khi chỉ là lời nói trong phút bốc đồng của Ngải Đông Đông, nhưng nó lại chạm đến trái tim Chu Cương. Có câu tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, nhưng vì nghĩ ít nên hành động thường lại xuất phát từ thật tâm. Cuộc đời này mấy ai sẵn sàng đi tù vì một người khác? Chu Cương thấy hơi rung động, đương nhiên không đến mức làm gã bồi hồi khϊếp hãi nhưng bấy nhiêu là đủ, đủ để gã dành cho Ngải Đông Đông thêm một phần thương yêu trân trọng khác biệt với bất cứ ai.