Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 32

Quả nhiên ánh mắt Chu Cương thay đổi hẳn, gã nhìn từ đầu đến chân Ngải Đông Đông: “Cái này mày kể cho chú rồi, quên à… cơ mà mười sáu mà thế này thì bé quá.”

Nghe gã nói thế Ngải Đông Đông vội vàng chồm dậy, cãi: “Ba đợi con hai năm, hai năm con lớn cho coi!”

Chu Cương mỉm cười, mắt gã lấp lánh tia nguy hiểm: “Đợi chú mày làm gì?”

Ngải Đông Đông chọp chẹp rồi nín thinh, nó lẳng lặng cúi mặt ngồi lại ghế, Chu Cương bảo: “Say rồi đấy, về ngủ đi.”

Ngải Đông Đông bật dậy ngay tức khắc, bỏ chạy.

Nó về đến buồng giam nhưng tim còn để ở nơi Chu Cương.

Nó nghĩ… cuối cùng Chu Cương cũng để mắt đến nó.

Chu Cương là thứ già đời, gã trải tình trường lọc lõi, gã biết cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ để người ta mơ màng rạo rực nhưng chính gã lại vẫn dửng dưng như không vướng bận chút gì. Cái bản lĩnh ấy của gã người khác muốn bắt chước cũng không được, mà dù có bắt chước được cũng phải xem điều kiện cá nhân mình có sánh bằng gã hay không. Nhờ gã mà hôm nay Ngải Đông Đông cứ thoắt vui thoắt buồn, lòng nó rầu rĩ.

Mãi đến giờ đi ngủ nó mới nhớ đến chuyện bị quấy rối hôm qua, bấy giờ nó bắt đầu chú tâm lại. Nó cố tình tỏ ra hoạt bát nhí nhảnh tán dóc mấy câu với ông chú này, thăm hỏi vài lời ông anh nọ, vừa nói vừa cố ý đưa mắt quan sát mọi người trong phòng xem có ai khả nghi hay không.

Nhìn nữa nhìn nữa rồi nó đau khổ nhận ra một điều… hình như cả lũ đực rựa trong phòng ai cũng có ý với nó, tán dóc dăm câu đã bắt đầu kể chuyện bậy bạ, có người còn định mó máy nó luôn mới sợ.

Thằng oắt Ngải Đông Đông thay da đổi thịt giờ là của ngon vật lạ trong nhà lao, Hầu Tử bảo như này, “Coi thằng nhỏ này da dẻ mịn màng chưa, mông căng đét thế kia là biết lẳng lắm rồi.”

Ngải Đông Đông không hề thấy mình lẳиɠ ɭơ, trái lại nó còn cho rằng mình quá là đứng đắn, nhưng cái sự đứng đắn của nó chỉ khiến trong mắt người khác nó càng trở nên “đĩ thõa” hơn, nó làm cho lũ sói đói xung quanh sục sôi hừng hực, ai cũng chỉ muốn nhào vô đớp nó một miếng.

Thế là đêm hôm đó Ngải Đông Đông lại bị quấy rối.

Lần này Ngải Đông Đông cảnh giác hơn nên đối phương chỉ mới tiếp cận là nó đã tỉnh, buồng giam tối đen, rõ ràng người nọ cố tình đợi đèn tắt mới hành động. Nó mở to hai mắt, nín thở nghĩ mình nên làm gì đây, có nên gào lên không?

Trong lúc nó tự hỏi đối phương đã mò một tay vào chăn nó, đầu tiên là chạm vào vai nó, rồi rờ rẫm xuống ngực nó.

Ngực là chỗ nhạy cảm nhất của Ngải Đông Đông, lập tức nó giả bộ ngủ mê vật mình sang bên, tay người nọ sượt xuống lưng nó. Người Ngải Đông Đông bắt đầu nóng lên, nó thấy muốn ói lắm rồi, không ngờ đối phương không mò được ngực nó thì lại tiện đường trượt tay xuống định sờ cái mông nó.

Ngải Đông Đông nghiến răng, nó ngồi bật dậy chửi toáng lên: “Đ.m thằng già dê khốn nạn, dám sờ tao à, đe’o biết xấu hổ à?!”

Nó làm đối phương giật bắn mình, thấy kẻ đó định bỏ chạy Ngải Đông Đông vội vàng quờ quạng túm được chân hắn rồi tiếp tục gào lên: “Bắt trộm, bắt trộm!!!”

Lập tức có người khác thức dậy, trong bóng tối Ngải Đông Đông cảm giác được đối phương vùng vẫy cố đạp nó ra, cái chân nó đang túm bất thần vung lên không, lúc nhận ra không ổn thì nó đã bị lẳng xuống sàn nhà. Lần này nó ngã đau, đầu suýt đập vào chân giường, vừa đau vừa tức nên nó bật khóc luôn.

Đèn trong phòng bật sáng làm chói mắt Ngải Đông Đông, nó bưng trán bò dậy, mồm vẫn la hét chửi bới, Khải Tử để chân trần chạy lại đỡ nó dậy: “Sao thế, làm sao mà hét lên thế?”

Ngải Đông Đông chùi mắt chồm dậy, nó tức tối nhìn quanh khắp phòng, tất cả mọi người đều đang quấn chăn nhìn lại nó, không thể nhận ra kẻ nào đáng nghi, hay nói đúng hơn là ai nó cũng thấy đáng nghi cả.

“Thằng nào vừa xong mò sang sờ mó tao nhé, mày đừng tưởng Ngải Đông Đông này dễ bắt nạt. Hôm qua tao không kêu chẳng qua tao sợ làm to chuyện thiên hạ nó cười cho thôi. Muốn ** bố mày thì nói con mẹ ra, đàn ông lén lút như chó thế à. Có giỏi ra đây bảo tao, biết đâu vừa mắt tao cho mà **. Lén lén lút lút cái thứ hèn hạ.”

Nó chưa chửi hết bài thì một dòng máu tươi đã chảy xuống sống mũi.

Khải Tử hoảng quá rú lên: “Ối trời ơi, sao lại chảy cả máu thế?!”

Vừa nói Khải Tử vừa vén tóc nó lên để kiểm tra, thì ra nó bị thương vì mới nãy cụng đầu xuống sàn. Ngải Đông Đông thì bất chấp luôn, nó quẹt máu trên mũi rồi hùng hổ nói tiếp: “Thằng nào lúc nãy sờ tao, có giỏi thì ra đây!”

“Thôi thôi được rồi, đi lên trạm xá đã.”

Khải Tử nắm tay Ngải Đông Đông muốn kéo nó ra ngoài nhưng Ngải Đông Đông còn chưa chịu thôi, nó vẫn banh họng gào lên: “Lần này không dám nhận lần sau còn dám nửa đêm mò sang chỗ tao tao thiến mày!”

“Rồi, thôi thôi.” Khải Tử lôi nó ra đến hành lang mới nói: “Mày nhịn đi, làm to chuyện chẳng hay hớm gì đâu.”

“Em không nhịn được.” bấy giờ Ngải Đông Đông mới thở phì phì, đưa tay rờ trán: “Đ.m đau chết đi được.”

Khải Tử bảo: “Chuyện này cũng không thể chỉ trách người ta được, mày bảo mấy thằng đực rựa ở tù thằng nào chẳng nhịn muốn điên, lại được mày trông thế này nữa.”

“Em trông làm sao?”

“Như đàn bà chứ sao.” Khải Tử cười cười: “Chẳng lẽ mày không tự biết à?”

“Anh thì không đàn bà chắc, sao chúng nó không mò sang anh?”

Khải Tử cười lạnh: “Muốn mò được tao cũng phải đánh lại tao đã. Mày trông mày xem, đã non tơ mọng nước lại còn tay chân lẻo khoẻo, nhìn là biết mày yếu rồi, không bắt nạt mày thì bắt nạt ai. Với lại tao vừa vào tù đã có ô dù là anh Chu rồi đấy thôi?”

Nghe thế Ngải Đông Đông liền kéo tay Khải Tử: “Thế hay là em cũng xin ổng che chở em nhỉ.”

Khải Tử sững người, Ngải Đông Đông nhanh nhảu nói tiếp: “Nếu ổng nhận em làm con nuôi thật thì tốt, ổng mà nhận thì cả cái trại này không ai dám bắt nạt em nữa!”

Bấy giờ mặt Khải Tử mới giãn ra, gã híp mắt bảo: “Anh Chu tốt thật đấy, có khi mày nghĩ thế lại hay. Nhưng chuyện ấy để sau, đi trạm xá đã, mày cũng thật là… ở tù dăm hôm thì bảy hôm lên trạm xá.”

Đêm hôm lục đυ.c làm nhiều quản giáo phải mất ngủ, ai cũng khó chịu nhưng đều chỉ nạt Ngải Đông Đông mấy câu rồi thôi. Xét cho cùng có cái mặt đẹp đúng là trăm cái lợi, thử như hồi trước xem, đám quản giáo chẳng gắt um lên rồi. Giờ thì Ngải Đông Đông chỉ cần làm bộ đáng thương, run run đứng dưới bóng đèn thì ai nỡ lòng từ chối nó? Đẹp bao giờ cũng tốt, có những ngôi sao ra vẻ ta đây lên báo chí bảo mình đẹp quá lắm khi cũng khổ, láo toét, láo toét hết. Không có cái mặt đẹp ở đấy mà thành được ngôi sao. Yêu cái đẹp là bản năng của con người, đẹp – là giấy thông hành đến toàn thế giới!

Bác sĩ ở trạm xá nhận ra Ngải Đông Đông nên đối xử với nó rất tốt, bà bôi thuốc rồi dán băng y tế cho nó: “Đấy bác nói có sai đâu, nhỏ đẹp trai thế này mà hôm trước để kiểu đầu chẳng giống ai. Thế này gọn gàng sạch sẽ biết bao nhiêu, băng đầu mà vẫn dễ coi lắm, nét nào ra nét đấy chứ lị.”

Khải Tử ngồi bên cạnh bảo: “Cô cho nó thêm mấy cái băng đi, không thì ngày nào nó cũng phải lên đây.”

Bác sĩ cười bảo: “Băng rồi vẫn phải để ý đấy nhé, có cái mặt làm hàng mà sứt sẹo thì hối không kịp đâu đấy.”

“Xong chưa?” quản giáo đứng chờ, giục: “Về ngủ đi sáng mai còn dậy sớm đấy.”

Bác sĩ khoác áo vào, xoa xoa tay đáp: “Được rồi, Tiểu Lý sốt ruột rồi đấy, thôi mọi người về đi, không vấn đề gì đâu.”

Khải Tử và Ngải Đông Đông cảm ơn bác sĩ rồi rồng rắn đi ra khỏi trạm xá, Khải Tử bảo: “Bác sĩ Tống tốt bụng thật, đúng là lương y như từ mẫu.”

“Ở đây chỉ có bác sĩ là tốt.” Ngải Đông Đông cố tình hạ giọng sợ quản giáo đi trước nghe được: “Mấy người khác thì không chấp nhận được, dữ dằn quá.”

“Cũng không trách người ta được, ở đâu quen đấy mà. Mày nghĩ xem làm trong trại thì tử tế với ai? Mấy ổng mà hiền như bụt thì phạm nó đâu có sợ, phạm không sợ thì quản làm sao được. Thế nên dần dần ông nào cũng ra vẻ hung dữ hết. Mày phải biết nhìn xem ông nào dữ thật, ông nào giả bộ.”

Ngải Đông Đông hăng hái hỏi: “Làm sao thấy được hả anh?”

“Đấy là kinh nghiệm phải học mới được, từ từ rồi anh sẽ chỉ cho mày.” đang nói thì Khải Tử đột nhiên đi chậm lại, Ngải Đông Đông nhìn theo hướng gã nhìn hóa ra là đi qua khu giam giữ Chu Cương.

Nó chẹp chẹp miệng rồi nói: “Anh Khải này, sao bình thường anh thông minh thế mà hễ gặp ba nuôi em anh lại ngớ ngẩn vậy? Ba nuôi em không thích anh đâu, anh cứ như thế chỉ tự làm khổ mình thôi. Mà ổng có ra cái gì đâu chỉ lăng nhăng là giỏi. Không đời nào ổng nghiêm túc với mấy đứa trong tù đâu.”

Khải Tử sửng sốt rồi ủ rũ cúi đầu: “Mày miệng còn hôi sữa biết gì mà nói.”