Hàn Kỳ Âm vừa trở về phòng mình, Cố Thâm cũng vuốt tóc ngồi dậy. Áo sơ đen trên người hắn để mở đến tận cúc thứ ba, để lộ ra vòm ngực cùng cơ bụng thấp thoáng, cộng thêm với gương mặt hoàn mỹ, dáng vẻ này của hắn nếu để bất cứ cô gái nào nhìn thấy chắc chắn sẽ không kìm lòng được mà si mê lao đến.
Hắn sải từng bước dài vào nhà vệ sinh, đánh mắt thấy bình nước truyền bị Hàn Kỳ Âm quăng vô sọt rác, lửa giận vừa tắt lại bùng. Không nói câu nào cầm cả cái thùng rác quăng ra ngoài cửa, thanh âm hắn băng lãnh nói với hai tên thuộc hạ đứng bên ngoài
" Vứt đi."
Tên thuộc hạ mắt chữ o mồm chữ a nhìn cái thùng rác dát vàng ròng bị Cố Thâm không thương tiếc ném đi, trong lòng anh ta tiếc của không dứt.
Vừa nhìn thấy Hàn Kỳ Âm không che giấu được nét cười khi đi ra từ phòng lão đại, bây giờ đến lượt lão đại lại tức giận, hai sắc thái đối lập này khiến cho anh ta không tránh khỏi sự tò mò.
Nhưng Cố Thâm tiếc gì đống vàng cỏn con ấy, hắn không muốn nhìn thấy cái bình nước truyền kia, cô đã thản nhiên tự ý rút nó ra mà không có sự cho phép của hắn. Cứ nghĩ về lúc mình lau người rồi còn chăm sóc cho Hàn Kỳ Âm, sau đó thì cô lại không ngần ngại ném đi, là lửa giận trong hắn đã không kìm chế nổi.
Từ bao giờ mà hắn đã bộc lộ nhiều cảm xúc như thế khi ở bên cạnh người phụ nữ này?
Cố Thâm cởϊ qυầи áo, mở vòi nước xối vào người, dòng nước ấm chảy theo từng đường cong cơ thể rắn chắc, cơ bụng cường tráng, còn cả vết sẹo đầy trên người hắn không che lấp...
Cố Thâm nhìn bản thân mình trong gương, làn khói mờ ảo cùng đôi mắt màu vàng như tỏa sáng dưới ánh đèn vàng, trong đôi mắt ấy chất chứa rất nhiều điều mà người khác không thể hiểu.
*
*
*
Tư Duệ về phòng mình chờ đợi Cố Thâm, rồi lại đi ra vườn hoa cho khuây khỏa, ai ngờ bắt gặp một bóng dáng ngồi ở bậc thềm đá, anh ta tò mò tiến lại gần, thì ra là Hàn Thước.
"Hàn Thước. Tại sao cậu lại ngồi đây giờ này?"
Hàn Thước nghe thấy tiếng Tư Duệ, ngẩng mặt lên nhìn anh ta, sau đó lại bình thản cúi đầu xuống, ném hòn đá trong tay vào hồ nước. Hòn đá chạm mặt nước bèn rơi tõm xuống rồi chìm xuống mặt hồ.
"Không có gì."
Hàn Thước nhẹ giọng trả lời.
Tư Duệ biết mọi khi anh ta là người ít nói nhất trong bốn người, nhưng cùng nhau vào sinh ra tử bao nhiêu năm với Cố Thâm, Tư Duệ chí ít cũng hiểu người anh em chí cốt của mình.
Tư Duệ ngồi xuống bậc thềm đá cạnh Hàn Thước, cất giọng hỏi
"Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, nói ra cho nhẹ lòng. Anh em chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió với nhau rồi, cậu còn không tin tưởng tôi sao?"
Hàn Thước hơi nhếch khóe môi
" Tất nhiên là không phải rồi. Chỉ là chuyện này nói ra thì cậu cũng không giúp được."
"Cậu cứ thử nói đi xem nào."
Tư Duệ hùng hồn nói.
Hàn Thước quay đầu bỗng chăm chú nhìn Tư Duệ khiến cho anh ta phải lấy tay sờ lên mặt mình, thắc mắc
"Sao cậu nhìn tôi ghê thế? Mặt tôi dính gì à?"
Anh ta bấy giờ mới cười bộc bạch
"Không..."
"Tôi...giống như là một bóng ma...không có quá khứ, cũng không có tương lai. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rằng tôi là ai, nhưng chẳng thể nào nhớ ra được. Mỗi lần cố nhớ ra việc gì đó, là đầu lại nhói lên những cơn đau dữ dội, thỉnh thoảng có những hình ảnh rời rạc vụn vỡ và mờ ảo hiện lên. Nhưng sau đó tôi lại chẳng nhớ ra nổi điều gì..."
Hàn Thước ngẩng mặt quan sát bầu trời đêm, không một ánh sao. Chỉ có mặt trăng hình lưỡi liềm tỏa sáng phía xa xa.
Tư Duệ nhìn gương mặt nghiêng của Hàn Thước, không biết nên an ủi thế nào. Cả bốn người bọn họ lúc gặp Cố Thâm, anh ta, Khang Duật và Mạc Tư Huyền đều có thân phận, có quá khứ. Nhưng chỉ có một mình Hàn Thước lúc đó bị mất trí nhớ, Hàn Thước còn là một người cố chấp, bao nhiêu năm đều cố gắng tìm lại quá khứ của mình. Sau khi Cố Thâm gầy dựng Cố gia, hắn cũng giúp anh ta điều tra việc này, nhưng đều không có kết quả. Ai cũng biết sự việc này không đơn giản, bởi vì lúc gặp Hàn Thước, anh ta giống như một con thú khát máu, điên cuồng lao vào tấn công bọn họ, chỉ có một mình Cố Thâm chế ngự được anh ta. Đến khi Hàn Thước đồng ý gia nhập Cố gia và toàn tâm toàn ý đi theo Cố Thâm đến tận bây giờ, việc tìm lại kí ức cho anh ta vẫn không có tiến triển gì.
Người ngoài có thể sẽ thấy Cố Thâm là một con người máu lạnh, độc ác và tàn nhẫn, nhưng đối với bọn họ, thì hắn là người không thể thay thế, là lão đại mà bọn họ hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện. Thậm chí Cố Thâm còn cho mời bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng nhất thế giới, mà vẫn không tìm lại được kí ức cho Hàn Thước.
Quá khứ là mối bận tâm mà Hàn Thước không thể buông bỏ, mỗi khi bị đau đầu, anh ta lại phải uống thuốc giảm đau. Còn cả về sức khỏe vượt trội hơn người khác, anh ta cũng không biết tại sao mình lại như thế.
"Hàn Thước...cậu đừng lo lắng quá, rồi sau này nhất định sẽ tìm lại được thôi. Chỉ cần tin tưởng lão đại."
Tư Duệ đặt tay lên vai anh ta, an ủi.
Hàn Thước chỉ gật đầu không nói gì, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng cảm ơn Tư Duệ.
"Ôi trời có gì đâu chứ. Chúng ta còn cần phải khách sáo thế hay sao? Tôi chỉ mong rằng có điều gì cậu cũng đừng một mình chịu đựng, một mình để trong lòng..."
Tư Duệ vỗ vỗ vai Hàn Thước, cười nói.
Anh ta nghe xong chỉ cười không đáp, bình thường Tư Duệ nhìn có vẻ trẻ con nhất nhóm, nhưng được cái là nói chuyện với anh ta xong, sẽ cảm thấy rất thoải mái.
" Đúng rồi. Tôi phải đi gặp lão đại để báo cáo chuyện này ngay. Vừa lúc nãy lão đại nghỉ ngơi cho nên tôi không vào được."
Dứt lời, Tư Duệ bèn đứng lên. Nhìn theo bóng dáng xa dần của Tư Duệ, biểu cảm trên mặt Hàn Thước cũng hơi ngạc nhiên 'lão đại của bọn họ nghỉ ngơi á?'
Sau đó, anh ta ném viên đá còn lại trong tay xuống hồ, viên đá chìm xuống dưới nước. Còn Hàn Thước cũng chậm rãi đứng dậy rời đi.