Hắn vốn dĩ không muốn tạo cho cô thêm nhiều vết thương nữa nhưng lực đạo ở tay lại không khống chế được mà bóp mạnh, khiến cho cô phải nhăn mày đau đớn.
" Đừng có chống đối tôi."
Hắn thông báo cho cô biết. Hàn Kỳ Âm nhếch môi cười, bỗng nhiên không thấy sợ hắn như mọi khi nữa
"Nếu anh không tin tôi, muốn hành hạ tôi, thì hãy gϊếŧ tôi đi."
Hắn chậm rãi lên tiếng
"Tôi đã nói rồi, tôi chưa muốn em phải chết bây giờ."
Thấy cô nín lặng, hắn lại nói tiếp
"Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên...cho em biết thông tin về ba mẹ em..."
Cố Thâm vừa nhắc đến ba mẹ cô, Hàn Kỳ Âm đã kích động mở to mắt. Nhìn biểu cảm đó, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình. Nhưng cô không vội vàng hỏi hắn ngay mà suy nghĩ, một người như Cố Thâm sẽ dễ dàng trao đổi mà không có cái giá của nó hay sao?
"Lão đại. Cái giá mà anh đưa ra là gì?"
Cố Thâm vừa nghe xong khóe môi đã hơi nhếch
"Em rất thông minh. Tôi đã nói rồi. Ở bên cạnh tôi. Nghe lời tôi và không được chống đối."
Hàn Kỳ Âm đúng là không thể nào đoán được suy nghĩ của người đàn ông này, cô nói
"Tôi vẫn luôn ở Cố gia, ở bên cạnh lão đại, nhưng từ trước đến nay tôi lại không nhận được bất cứ sự tôn trọng nào từ anh. Hơn nữa anh còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, bây giờ anh lại một lần nữa muốn hành hạ tôi sao? Hay là anh có mục đích gì khác?"
Ánh mắt Cố Thâm lạnh lùng, Hàn Kỳ Âm lại dám chấn vấn hắn sao? Đúng là sau khi cận kề cái chết, con người thường sẽ thay đổi.
"Cố Thâm này không phải là kẻ hai lời. Tôi không muốn em chết, nhưng em sẽ phải chịu sự trừng phạt vì những gì mà em gây ra. Hàn Kỳ Âm. Em cần biết rằng giao dịch với tôi, thì phải trả một cái giá đắt."
Hắn ghé sát vào tai cô, nói rõ từng từ một "Bây giờ. Tôi muốn ngủ thêm."
Cố Thâm ôm cô nằm trở lại giường, Hàn Kỳ Âm cau mày nhìn hắn, câu trả lời của hắn nghĩa là sao? Có nghĩa là hắn sẽ không gϊếŧ cô Nhưng bất cứ lúc nào cô không nghe lời thì hắn sẽ trừng phạt sao? Rốt cuộc là hắn đang có toan tính gì?
Mặc cho cô suy nghĩ, thì Cố Thâm ôm chặt lấy người Hàn Kỳ Âm trong lòng. Hắn không thích phải nói nhiều, cô hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi, còn hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, không làm loạn là được.
"Lão đại. Tôi không buồn ngủ..."
Hàn Kỳ Âm thử giãy giụa thì cánh tay Cố Thâm đặt ở eo lại bóp mạnh một cái, hàm ý rằng cô đừng nên làm loạn thêm nữa. Cô nghĩ lại tất cả những lời hắn nói lúc nãy một lượt, Cố Thâm có nhắc đến ba mẹ cô, vậy thì có thể hắn thật sự biết điều gì đó
" Lão đaị...anh biết tin tức về bố mẹ tôi sao?"
Cố Thâm im lặng không trả lời, hắn không biết bố mẹ cô là ai, thân phận của cô còn chưa tra ra, nhưng hắn cố tình nói thế để nắm được điểm yếu của cô, khiến cô ngoan ngoãn nghe lời. Bình thường Hàn Kỳ Âm sẽ không hỏi thêm, bởi vì thời gian qua hắn ôm cô ngủ, sẽ không thích có ồn ào làm phiền, nhưng hôm nay lá gan của cô đã to hơn, Cố Thâm còn đảm bảo sẽ không gϊếŧ cô, nên Hàn Kỳ Âm mới dám hỏi tiếp. Mà chuyện liên quan đến ba mẹ, cô lại càng sốt sắng hơn.
"Lão đại... Anh có thể nói cho tôi biết có được không?"
Giọng cô nhỏ nhẹ thủ thỉ. Nhưng Cố Thâm vẫn lặng im như thóc, lông mi còn không động đậy, nhưng cô biết hắn chưa ngủ, bởi vì hơi thở của hắn không sâu và đều như khi ngủ say.
"Lão đại...anh muốn tôi làm gì mới có thể nói cho tôi biết?"
Hàn Kỳ Âm thử đổi câu hỏi, phải đổi vai vế cho hắn ở thế đằng trên, còn cô là người cầu xin ở thế dưới. Bấy giờ Cố Thâm mới lên tiếng
"Ngủ đi."
Cô nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc mà lạnh lùng của hắn, không dám hỏi thêm nữa, hắn có lẽ chưa muốn nói cho cô biết bây giờ, Hàn Kỳ Âm ở trong lòng hắn, cảm nhận cả nhiệt độ và hơi thở ấm áp của hắn bao quanh, mặt cô âp vào ngực hắn, vết sẹo lại hiện ra trước mắt cô. Nếu có thể thì cô rất muốn hỏi rằng vết sẹo trên người hắn là từ đâu mà có, quá khứ của hắn như thế nào mà có thể biến hắn trở thành một con người máu lạnh, tàn nhẫn như bây giờ. Còn có rất nhiều câu hỏi mà cô muốn biết, nhưng chắc chắn một điều rằng Cố Thâm sẽ không trả lời, hắn đã nắm chặt cô trong lòng bàn tay, còn biết được chuyện về gia đình của cô, vậy mà Hàn Kỳ Âm lại chẳng biết chút nào về hắn.
Cố Thâm...trái tim này của hắn...đã từng cảm nhận được đau thương hay mất mát hay chưa?
Ở bên cạnh hắn, Cố Thâm chỉ thể hiện ra bản tính máu lạnh, tàn nhẫn của mình, chưa bao giờ cô thấy hắn thể hiện ra cảm xúc đau khổ hay buồn bã. Hắn tựa như một con robot, làm việc cả ngày, không có tình cảm, cũng không được ai yêu thương.
Hắn làm mọi thứ bất chấp vì mục đích của mình, không cần quan tâm đúng sai. Bởi vì quy tắc của hắn là duy nhất. Một người không để ai vào trong mắt, cũng như sẵn sàng gϊếŧ chết bất cứ ai cản đường hắn.
Đến bao giờ, cô mới có thể hiểu thấu người đàn ông này đây?