Cố Thâm nằm ôm cô một lúc, hắn nhắm mắt rồi mơ màng ngủ lúc nào không biết. Lúc nào cũng thế, chỉ cần ôm Hàn Kỳ Âm trong vòng tay, là mí mắt hắn lại díp lại.
Tựa như cô là thuốc ngủ của hắn vậy.
Nhưng tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé cùng thân người bỗng dưng nóng hầm hập đã đánh thức hắn. Hàn Kỳ Âm lên cơn sốt, bên ngoài thì nóng bừng nhưng bên trong người cô lại lạnh toát, bàn tay ôm chặt lấy eo hắn dựa sát vào để tìm kiếm hơi ấm, vậy mà vẫn chỉ ấm hơn có một chút. Đó là do cơn đau khiến cô lên cơn sốt, Cố Thâm ôm thân thể mềm mại nóng rực như cục than, hắn vỗ nhẹ vào gương mặt cô gọi
"Hàn Kỳ Âm."
Cô không mở mắt ra nổi nữa, trong cơn mê man, chỉ biết lắp bắp gọi tên ba mẹ rồi khóc nức nở. Cố Thâm rút tay ra định đi gọi bác sĩ, nhưng Hàn Kỳ Âm kiên quyết nắm chặt lấy.
"Đừng mà.."
Hàn Kỳ Âm không thể biết được người mà cô nắm lấy bàn tay, người mà cô đang dựa dẫm lại chính là người vừa đẩy cô vào chỗ chết, cô chỉ biết nắm chặt lấy tay hắn, còn Cố Thâm thần sắc phức tạp, bàn tay giơ lên vỗ nhè nhẹ vào lưng cô trấn an, mãi một lúc hắn mới rút được tay mình ra.
Vị bác sĩ lúc nãy một lần nữa quay lại, tiếp tục phải chịu áp lực từ ánh mắt của Cố Thâm, hắn còn "an ủi" ông ta bằng một câu nói
"Đừng lo lắng. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì ông sẽ phải đi theo cô ấy."
Bàn tay đang cầm kim tiêm của ông ta tức thì run rẩy, đó là một sự uy hϊếp! Uy hϊếp trắng trợn!
Chỉ là một mũi tiêm mà bình thường ông ta làm rất nhiều, hôm nay không hiểu tại sao mà mới ổn định được bàn tay để tiêm cho cô. Xong xuôi, ông ta lại cắm kim truyền nước vào tay cho cô, trong cả quá trình, Cố Thâm đều ở bên cạnh nắm lấy tay Hàn Kỳ Âm, cô vẫn còn nức nở khe khẽ, nhưng hắn đã vỗ nhẹ vào lưng cô, có lẽ vì thế cô cảm nhận được, gò má mềm mại nóng rực áp vào bàn tay của hắn, thứ lành lạnh này khiến cô cảm thấy thật dễ chịu thế là bất giác lại nắm chặt hơn.
Cố Thâm nhìn bộ dáng như con mèo nũng nịu hắn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, bộ dạng ngoan ngoãn nép vào hắn như thế này khiến hắn rất hài lòng, hắn rất không thích bộ dạng lúc cô cứng đầu cãi lại hắn, lúc đó hắn lại không kiềm chế được mà trừng phạt cô.
Hàn Kỳ Âm truyền nước một lúc thì thấy đỡ hơn, người đã không còn nóng nữa, hơi thở đã dần ổn định. Cố Thâm lại nằm xuống ôm lấy cô vào lòng, cẩn thận tránh vết thương và bàn tay cắm kim truyền nước, ngày hôm nay, chưa bao giờ hắn lại tức giận như thế, thái độ cứng đầu không sợ chết đó của cô càng khiến hắn tức giận hơn. Khi nhìn thấy cô chiến đấu với con hổ, dù có chết vẫn không chịu nói ra, Cố Thâm đã dùng đến biện pháp cuối cùng, đó là ép cô phải gϊếŧ con hổ đó, vậy mà Hàn Kỳ Âm lại một lần nữa chống đối hắn, cô giống như một con ngựa bất kham, dù có chết vẫn không chịu khuất phục. Chính thái độ này đã khiến hắn nghĩ để cô sống rồi hắn sẽ bắt cô từ từ khuất phục sẽ thú vị hơn, ít nhất Hàn Kỳ Âm không sợ chết giống bọn người vô dụng kia.
"Để tôi xem...em chống đối tôi được bao lâu..."
Cố Thâm nhếch môi cười lạnh lùng, cái mà hắn muốn biết thì cô giấu cũng vô ích, hắn chỉ muốn thử xem thái độ của cô như thế nào mà thôi.
Trong ánh mắt Cố Thâm lóe lên một tia khó đoán, đồng tử màu vàng rơi trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, hai bóng người nằm ôm ấp nhau, Hàn Kỳ Âm không biết rằng Cố Thâm đang toan tính điều gì, cô giống như một con cừu non ngây thơ rơi vào miệng sói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn làm thịt.
Trở lại chuyện Hàn Kỳ Âm dám đột nhập vào hệ thống thông tin của Cố gia, còn tìm cách liên lạc với Mộ Dung Nham, hệ thống này Cố Thâm cố tình gỡ một lớp bảo mật ra, nhưng cả kể thế thì Hàn Kỳ Âm phá giải được cũng không tồi, hôm trước cô còn lái chiếc xe bay qua tòa nhà chung cư đối diện, chứng tỏ tài lái xe của cô không hề kém tí nào. Còn cả lần lạc trong rừng lẫn kim tự tháp, cô đều thể hiện sự hiểu biết xuất chúng. Cố Thâm đã âm thầm quan sát và suy đoán mục đích cô cố tình tiếp cận hắn, dựa vào việc cô phải ở lại Cố gia cho bằng được, lại còn muốn nhờ Mộ Dung Nham điều tra đám người trong sòng bạc, và cả lúc nãy khi cô liên tục khóc và gọi tên ba mẹ của mình. Chỉ bằng một cái chớp mắt Cố Thâm đã có thể đoán ra rằng Hàn Kỳ Âm nhất quyết muốn ở lại Cố gia là vì muốn tìm ra kẻ có liên quan đến gia đình cô.
Biểu cảm đau thương nhường này, có lẽ ba mẹ cô đã bị hại chết.
Cả về hồ sơ mà hắn điều tra được về cô, thông tin ba mẹ cũng trống không. Cố Thâm càng khẳng định suy đoán của mình, Hàn Kỳ Âm dùng thông tin giả để tiếp cận hắn, thân phận thật sự của cô có lẽ hắn phải điều tra thêm.
Hắn vuốt tóc cô, nhếch môi một cái. Dám dùng cách đỡ đạn thay để tiếp cận hắn, lá gan cũng không nhỏ. Còn biết mạng lưới thông tin của Cố gia rộng lớn cỡ nào mà muốn lợi dụng để tìm hiểu, tội này.... Hắn nên xử lí cô thế nào đây?
Chương này anh Cố đã đổi cách xưng hô r nha🤭🤭