"Lão đại... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý lừa dối anh..."
Hàn Kỳ Âm biết cô nói những lời này chỉ là vô nghĩa, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô, nhưng bây giờ ngoài nói lời xin lỗi, cô không thể giải thích thêm được gì.
"Hàn Kỳ Âm. Nếu cô muốn làm thuộc hạ của tôi, thì cô không được lừa dối tôi, càng không được có mục đích riêng của mình."
Cố Thâm lạnh lùng nói, câu nói này giống như sét đánh ngang tai cô. Đúng vậy, cô muốn hắn tin tưởng cô nên mới liều chết vì hắn, nhưng lại không thể buông bỏ mối thù hận trong lòng. Còn hắn thì sẽ không bao giờ chấp nhận một người có mục đích cá nhân như cô ở bên cạnh.
Hàn Kỳ Âm siết chặt lấy mép váy đến mức bàn tay nổi gân xanh, Cố Thâm bấy giờ mới tiếp tục nói.
"Cơ hội để cô nói ra không chỉ có một. Nhưng đó là do cô lựa chọn. Ngay bây giờ, rời khỏi Cố gia."
Hắn quyết định tha cho cô vì cô đã cứu mạng hắn, chứ không phải là tha thứ cho lỗi lầm của cô.
"Không! Lão đại!"
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu tha thiết, nhưng đôi mắt màu hổ phách của hắn chỉ có độc sự lạnh lùng, hắn nhìn cô như nhìn một kẻ phản bội, một kẻ lừa gạt...
Cố Thâm đứng dậy, Hàn Kỳ Âm vội vàng nắm lấy tay áo của hắn, rơi nước mắt nói
"Cầu xin anh...anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được...chỉ xin anh đừng đuổi tôi ra khỏi đây..."
Cô nắm chặt lấy tay áo của hắn bằng cả hai tay, ánh mắt khẩn cầu tha thiết, Cố Thâm xoay người cất giọng
"Nói."
Hàn Kỳ Âm lắc đầu nguầy nguậy
"Không thể...lão đại... Xin anh... Tôi không thể nói, riêng chuyện này là không thể...chỉ có một điều tôi cam đoan rằng, tôi sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa...và sẽ không bao giờ làm tổn hại đến anh."
Cố Thâm nhếch đôi môi lạnh lùng, bàn tay hắn bóp chặt miệng cô đến phát đau, ánh mắt hắn ghim chặt lấy người cô
"Cô nghĩ lời hứa của cô tôi sẽ tin sao?"
Trong mắt Cố Thâm là sự tức giận đến rõ ràng. Hàn Kỳ Âm nhìn hắn bằng ánh mắt kiên quyết
"Nếu tôi lừa dối anh. Cái mạng này tùy lão đại xử lý."
Hắn khinh bỉ nói "Cái mạng của cô đáng giá bao nhiêu?"
L*иg ngực cô phập phồng trong sợ hãi, nước mắt liên tục rơi. Đúng như Cố Thâm nói, cái mạng nhỏ bé của cô đối với hắn chẳng là gì, sau tất cả lời hứa của cô cũng chẳng có ý nghĩa, nếu cô là hắn, cô cũng không tin. Nhưng ngoài việc nói với hắn những lời này ra, Hàn Kỳ Âm còn có thể làm gì để khiến hắn thay đổi không đuổi cô ra khỏi Cố gia?
"Lão đại...làm ơn... Anh bảo tôi làm gì cũng được, miễn là không đuổi tôi ra khỏi đây..."
Hàn Kỳ Âm cầu xin hắn hết nước hết cái, nhưng chỉ bằng một cái gạt tay lạnh lùng, hắn đã đẩy cô ra loạng choạng suýt ngã. Cố Thâm nói với cô bằng giọng lạnh hết sức có thể
" Được. "
Hắn đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, Hàn Kỳ Âm bị lôi đi, vừa đi nước mắt cô vừa tuôn rơi, đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt trước mặt hắn. Đáng lẽ cô không nên khóc, nhưng khi nghe thấy hắn muốn đuổi cô đi, Hàn Kỳ Âm đã không khống chế được...
Bản tính Cố Thâm tàn nhẫn và máu lạnh. Tại sao cô có thể quên đi điều đó cơ chứ?
Hai tên thuộc hạ lôi cô đi xuống một căn hầm, Cố Thâm đi phía trước. Càng đến gần cô càng nghe rõ ràng tiếng gầm gừ của con vật nào đó, tiếng gầm của nó vang vọng khiến cô sởn tóc gáy, còn cả một mùi đặc trưng tanh nồng mà cả đời này Hàn Kỳ Âm không thể nào quên.
Đó là mùi máu!
"Nếu muốn tôi tha thứ cho cô. Thì gϊếŧ chết nó đi."
Hắn lôi Hàn Kỳ Âm đối mặt với một chiếc l*иg sắt khổng lồ, còn bóp cằm cô bắt cô phải nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Hàn Kỳ Âm sợ đến nỗi đôi chân đã đứng không vững, trong l*иg sắt là một con hổ vô cùng lớn, xung quanh vương vãi máu tươi, máu từ trên sàn, máu ở khóe miệng nó tong tỏng từng giọt...còn có cả một cánh tay người vắt vẻo từ trong mồm lòi ra.
Cô chỉ thiếu nước hét lên rồi né tránh muốn chạy đi, nhưng Cố Thâm đã bóp chặt miệng không cho cô cựa quậy, một tay hắn ghì chặt eo cô. Hơi thở băng lãnh của hắn vang lên bên tai
"Sợ rồi à?"
Thân người cô đã sớm không kìm chế được mà run rẩy, con hổ nhìn thấy Hàn Kỳ Âm và Cố Thâm thì bèn lao đến gầm một tiếng, cánh tay trong miệng nó rơi ra, máu tươi nhuộm đỏ cả mồm nó, còn cả hàm răng sắc nhọn, đôi mắt nó trợn trừng lên long sòng sọc tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Hàn Kỳ Âm giãy ra khỏi hắn, lần này hắn đã buông tay ra, cô lập tức mất điểm tựa ngồi thụp xuống, còn thụt lùi về phía sau tránh khỏi con vật tàn bạo trước mắt...
Cố Thâm lạnh lùng đứng một bên, nhìn bộ dạng sợ hãi của cô mà hắn không chút thương xót, bây giờ chỉ cần hắn đẩy cô vào đó, thì cô sẽ chết dưới móng vuốt của con hổ kia.
Đầu óc Hàn Kỳ Âm trống rỗng, chỉ có độc nỗi sợ hãi bao trùm, hắn muốn cô phải chiến đấu với con hổ đó hay sao?
"Gϊếŧ chết nó hoặc rời khỏi Cố gia."
Hắn lạnh lùng nhắc lại, sau đó ném cho cô chiếc chìa khóa cái l*иg, xoay người ra khỏi đó.