Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 22: Rắn hổ mang chúa

Hàn Kỳ Âm mở được cánh cửa đá rồi, nhưng trước mắt bọn họ là một mê cung khác, lần này nó không còn dễ dàng như mê cung lúc trước nữa, các bức tường đá không liên kết với nhau mà tách ra nên không thể lần theo gờ tường mà đi được, hơn nữa càng đi vào càng sâu xuống, không khí bí bách, cũng không hề có một cơn gió hay âm thanh nào, cô quay sang hỏi Mộ Dung Nham

“Anh đã đi qua đây hay chưa?”

Anh ta bám vào người Hàn Thước, từ nãy đến giờ hình như vết thương trên tay anh ta đã trở nên nghiêm trọng hơn, vì thế mà gương mặt hơi tái đi

“Có…đúng là mê cung này…”

Mộ Dung Nham trả lời.

Nhưng chưa kịp để anh ta nói ra chính là ở đây có một loài sinh vật vô cùng đáng sợ đã tấn công mình thì một âm thanh “khè…khè…” vang lên, bọn họ bèn nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy có rất nhiều rắn, nhưng không phải là một mà là cả ổ rắn độc đang ở trước mặt không xa…

“Fuck!” Tư Duệ chửi, nếu có vài trái bom mini ở đây, thì xử lí đám rắn này chỉ là điều cỏn con, nhưng hiện tại bọn họ không có vũ khí, đạn thì không còn bao nhiêu.

Chúng bò ra từ các ngã rẽ với số lượng vô cùng nhiều, chẳng mấy chốc đã bao vây năm người Hàn Kỳ Âm, đây còn là loài rắn hổ mang chúa nguy hiểm nhất. Tư Duệ nhanh chóng rút súng ra bắn chết chúng, Hàn Thước thì tay không bóp chết, anh ta là người duy nhất kháng được nọc độc ở đây. Cố Thâm cũng tự tay xử lí đám rắn xung quanh, còn cô thì vừa mải cầm dao găm gϊếŧ chết chúng vừa phải lo lắng bảo vệ cho Mộ Dung Nham đang tựa người vào bờ tường thở dốc.

Anh ta đang gắng gượng hết sức, hơi thở nặng nề cùng gương mặt càng tái nhợt đi.

Hàn Kỳ Âm thấy có một con rắn đang chuẩn bị tấn công Mộ Dung Nham, cô nhanh như chớp phóng con dao găm xuyên qua miệng nó, cắm phập vào bức tường đá phía sau. Sau đó rút con dao ra, máu từ nó bắn ra dây một chút vào mặt cô, Hàn Kỳ Âm quệt vết máu trên mặt rồi đỡ lấy anh ta

“Anh có sao không?”

Mộ Dung Nham nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đáy mắt lóe lên một tia khó đoán, đôi môi tái nhợt cười

“Không sao…”

“Mau lên…đi hướng này…”

Anh ta kéo tay cô, Hàn Kỳ Âm không quên đám Cố Thâm còn đang vật lộn với đám rắn độc, cô gọi hắn

“Lão đại! Đi hướng này!”

Cô chỉ vào hướng mà Mộ Dung Nham vừa nói, Cố Thâm, Tư Duệ và Hàn Thước vừa lui về phía cô vừa cản lại đám rắn, cây đuốc trên tay Cố Thâm đã bị hắn quăng vào đám rắn từ lúc nào, Mộ Dung Nham lúc này mới nhớ ra có đem theo đèn pin trong ba lo, cô bật đèn pin lên, năm người chạy được một đoạn khá xa, khi không còn thấy rắn hổ mang nữa thì mới dừng lại.

Hàn Thước đã cõng Mộ Dung Nham trên lưng vì anh ta không còn sức để chạy. Bấy giờ dừng lại cô mới nhìn qua Cố Thâm thì thấy gương mặt hắn dính máu, cô tưởng là hắn bị thương, lo lắng hỏi

“Lão đại. Anh bị thương rồi sao?”

Đôi mắt màu hổ phách của hắn liếc qua cô rồi lạnh lùng lấy tay quệt vết máu trên mặt đi, bá đạo nói

“Tôi có thể bị thương sao?”

Hàn Kỳ Âm câm nín, được rồi, là do cô đã tốn công lo rằng hắn sẽ bị thương, nhưng đúng là bọn họ đã gặp nhiều nguy hiểm từ đầu đến giờ, hắn đều có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhanh gọn và quyết đoán. Hắn biết cách giải mã mê cung, cũng biết cách dùng mưu đánh bại kẻ thù, còn cứu cô hết lần này đến lần khác, sự tự cao tự đại của hắn hoàn toàn không phải là ngộ nhận, mà là xứng đáng.

Cô bỗng chốc nghĩ, có một lão đại như hắn, cũng không hẳn là không tốt.

Mộ Dung Nham tuy không còn sức để chạy nhưng anh ta vẫn ý thức được, chỉ đường cho đám người Cố Thâm, dựa vào trí nhớ của mình, nhưng trong lòng anh ta thầm lo lắng, cầu mong tất cả bọn họ sẽ không chạm mặt với sinh vật đó.

Sinh vật mà Mộ Dung Nham cả đời này không thể nào quên, cũng là lần đầu tiên mà anh ta chạm trán với nó ở đây, chính nó đã gây nên vết thương ở tay của Mộ Dung Nham.

Nhưng bất cứ ai xâm phạm vào lãnh địa của người Ai Cập cổ đều phải hứng chịu sự trừng phạt vì dám quấy rối giấc ngủ của Pharaoh, không có ai là ngoại lệ…

Những kẻ dám đặt chân bước vào thì đều phải đối mặt với cơn thịnh nộ của các vị thần, điều mà Mộ Dung Nham đang lo sợ cuối cùng cũng tới, một thứ chất lỏng nhầy nhầy màu vàng bốc mùi tanh hôi dính đầy trên các bức tường và ở dưới đất, cùng với đó là một sinh vật dần xuất hiện trước mặt bọn họ, dưới ánh đèn pin, Hàn Kỳ Âm kinh hãi khi nhìn rõ nó, lần này, thứ mà bọn họ đối mặt không phải là sinh vật bình thường…