Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 17: Nền văn minh bị quên lãng

Bốn người cùng nhau tìm lối vào, Hàn Kỳ Âm phát hiện ra có hai tảng đá được đặt dạt sang hai bên tạo thành một lối đi. Hai bên còn có hai cột đá rất lớn được điêu khắc giống như hai vị thần là thần Nun – cha của các vị thần, đấng tạo hóa của người Ai cập cổ từ thở sơ khai, và bên trái là vợ của ngài – thần Naunet. Thần Nun được người Ai Cập miêu tả là một người đàn ông có râu với làn da xanh nước biển, tay cầm một cây gậy.

Hàn Kỳ Âm ngạc nhiên, bởi vì trong văn hóa Ai Cập cổ đại vị thần được biết đến nhiều nhất là thần mặt trời Amun Ra, được họ tôn thờ như một vị thần tối cao của người Ai Cập cổ.

Nhưng ở đây họ lại xây dựng bức tượng của thần Nun, cô còn thấy hai tượng nhân sư ở bên cạnh bức tượng. Các hoa văn, kí tự của người Ai Cập cũng được khắc họa, tất cả đều mang dấu ấn của nền văn minh Ai Cập cổ, vậy có khi nào đây là tổ tiên của người Ai Cập từ xa xưa? Thậm chí là từ rất lâu rồi, họ định cư và xây dựng lên kim tự tháp này.

Bốn người chầm chậm đi vào bên trong kim tự tháp, ở bên ngoài rất sáng nhưng càng vào sâu bên trong thì càng tối, cô thấy trên tường khắc rất nhiều chữ Ai Cập cổ và cả hình vẽ con người. Họ có mái tóc dài, làn da màu đỏ, mặc quần áo Ai Cập, trong đó có một bức tranh đã thu hút sự chú ý của cô, bức tranh đó khắc họa một cung điện nguy nga rộng lớn được xây ở trên cao với cây cối hoa lá bao bọc tạo thành một dải xoắn ốc, một bên là suối nước chảy vắt qua, khung cảnh đẹp đẽ lộng lẫy giống như nơi ở của thần tiên.

Một bức tranh khác miêu tả về một nghi lễ nào đó, hai người đàn ông dâng lễ vật bằng hai tay lên thần Nut.

Có vô số bức tranh khác nhau, Hàn Kỳ Âm sờ tay lên một dòng chữ được khắc trên tường

“*Hỡi Sông Nil*, *xin hãy che chở* *cho ta*

*Cho đất Ai Cập ngày càng màu mỡ*

*Hỡi thần Nut, xin người hãy phù hộ*

*Cho những kẻ xâm lấn bị nhấn chìm trong đau khổ*

*Để cho Ai Cập mãi mãi phồn vinh, trường tồn*...”

Thấy cô đọc lên thứ tiếng Ai Cập cổ, Tư Duệ bèn hỏi

“Cô đọc gì vậy?”

“Đó là tiếng Ai Cập cổ, dường như là một bài thơ.”

“Trước đây cô từng học những gì vậy?” Anh ta thấy kì lạ bởi vì Hàn Kỳ Âm còn biết thứ tiếng đầy hình vẽ và kí tự khó hiểu này.

“Tôi học…” Cô đang định nói kiếp trước do sở thích nên tìm hiểu, và cô còn học về lĩnh vực hóa học và sinh học ở trường đại học nổi tiếng bên Mỹ. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Cố Thâm nhìn mình thì lời nói bỗng chốc lại nghẹn lại trong cổ.

“Do sở thích thôi.” Hàn Kỳ Âm cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, cô không quên rằng mình đã trọng sinh, những thứ này hắn đâu có biết, nếu nói ra thì cô phải giải thích như thế nào? Mình đã sống lại hay sao?

Đến quỷ còn không tin.

Cố Thâm cũng không hỏi, hắn không điều tra được thân phận của cô, thì hắn sẽ có cách bắt cô phải nói.

Nhưng không phải là bây giờ.

Đến lúc này thì cô đã chắc chắn nơi đây là một phần của Ai Cập từ xa xưa, tất cả bằng chứng đều cho thấy họ liên quan mật thiết đến Ai Cập, trong bài thơ của họ còn nhắc đến sông Nil, thậm chí đời sống của họ còn cực kì thịnh vượng, không ai biết tại sao một nền văn minh như vậy lại thất lạc ở đây, bí mật đó đã bị thời gian mãi mãi chôn giấu…

Hàn Kỳ Âm tất nhiên muốn tìm hiểu kĩ càng hơn, nhưng cô cảm nhận bầu không khí bên cạnh càng ngày càng lạnh lẽo, Tư Duệ không biết đã kiếm được ở đâu một khúc gỗ, châm lửa lên. Trong ánh sáng lập lòe, gương mặt của Cố Thâm lạnh lùng đến đáng sợ, hóa ra là khí lạnh tỏa ra từ hắn, cô đã nhất thời mải mê nên quên mất nhiệm vụ chính của bọn họ, đó là tìm ra lối thoát.

“Lão đại…”

Bọn họ đã đi qua mấy căn phòng nhưng đều không phát hiện ra được gì, mà kim tự tháp thường là nơi chôn cất thi thể của Pharaoh cùng kho báu, nhưng căn phòng nào cũng trống trơn, mà càng đi sâu vào trong lại càng lạnh và tối, gió thổi từ trên đỉnh kim tự tháp xuống, ở dưới giống như một giếng trời hút gió, ánh sáng xa xa từ viên kim cương tỏa ra lấp lánh trong mắt cô.

Bây giờ chỉ còn cách bay lên trời thì có lẽ mới thoát ra được.

Bốn người cứ đi mãi, không biết là đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên gặp một căn phòng rộng gấp nhiều lần so với các căn phòng khác, thậm chí còn có cửa, trên cửa khắc hoa văn và được chạm trổ tinh xảo.

Trực giác nói cho cô biết căn phòng này có thể là phòng của Pharaoh.

Lần này Hàn Thước là người mở cửa bước vào, cánh cửa bao nhiêu năm kẹt cứng, còn được làm bằng đá nên càng khó mở, anh ta dùng sức, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, đôi môi mím chặt, cánh cửa cuối cùng cũng động đậy rồi mở ra.