Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 71

Thiều Nguyệt ngồi trong phòng, đối diện với cái gương soi trước mắt, đối với ba cái trò vấn tóc của cổ đại quả thực quá phức tạp, Tử Trúc tiến lại gần, mỉm cười giật lấy cái lược gỗ trên tay cô, “Hay là để ta làm cho.”

Thiều Nguyệt gật đầu, nở nụ cười với hình ảnh phản chiếu của Tử Trúc trong gương, Tử Trúc trêu cô, “Nếu để cho người ngoài biết Kiếm tôn người người tôn kính lại chẳng thể tự chải đầu thì không phải sẽ khiến tất cả kinh ngạc sao?”

Thiều Nguyệt đánh nhẹ Tử Trúc một cái, “Chỉ tại phương thức ở thế giới của các người quá phức tạp và đa dạng thôi.”

Tử Trúc hồi tưởng lại thời Thiều Nguyệt mới tới Trường Lưu, lúc đó tóc cô cũng để dài, vậy mà cô lại chỉ buộc lên một cách đơn giản, nàng chợt phì cười, Thiều Nguyệt thắc mắc, “Tử Trúc, cô cười cái gì?”

Tử Trúc lắc đầu, “Không có gì hết, ha ha…”

Thiều Nguyệt không nhìn Tử Trúc, “Lại còn không có gì, thế mà cô vẫn cười….”

Tử Mạch bưng trà bước vào, trông thấy Thiều Nguyệt và Tử Trúc đang trò chuyện vui vẻ, bước chân của nàng dừng hẳn lại, nụ cười của Tử Trúc, giá như nàng cũng có thể mỉm cười với mình như vậy thì thật tốt.

Tử Trúc chải đầu xong xuôi cho Thiều Nguyệt rồi ngồi xuống bên bàn, Tử Mạch rót trà cho Thiều Nguyệt, rồi lại rót cho Tử Trúc, Tử Trúc vội vã ngăn nàng lại, “Không cần đâu, để ta tự làm đi.”

Tử Mạch đứng yên bất động, sau đó nàng ngoan ngoãn đặt tách trà tới trước mặt Tử Trúc xong nhẹ nhàng lùi lại ngồi bên cạnh Thiều Nguyệt. Tử Trúc không hiểu vì sao Tử Mạch lại lạnh nhạt với mình như thế, nàng nâng  tách trà lên thầm nhủ.

Thiều Nguyệt uống một hớp, “Không phải Tiểu Cốt đi khảo sát tại ao Tam Sinh à? Sao đến giờ mà vẫn chưa thấy về nhỉ?”

Tử Mạch nhớ lại cảnh tượng mới vừa nãy, “Thưa chủ nhân, Thiên Cốt đã về rồi, có điều… em trông thấy Tôn thượng bước vào phòng Tiểu Cốt, cũng không biết là có chuyện gì nữa?”

“Sư huynh?” Thiều Nguyệt trầm mặc chốc lát, cô đang gắng nhớ lại kịch bản, sau khi Tiểu Cốt tham gia khảo nghiệm tại ao Tuyệt Tình, nàng phát hiện ra mình đã rung động, vậy thì chắc chắn Bạch Tử Họa tới để kiểm chứng lời Tử Huân, cô mải mốt đứng dậy, rời khỏi phòng.

“Thiều Nguyệt ơi, Thiều Nguyệt…” Tử Trúc lòng đầy thắc mắc dõi theo hướng Thiều Nguyệt bỏ đi.

Tử Mạch giải thích, “Chủ nhân đi thăm Thiên Cốt đấy.”

“Ồ…” Tử Trúc lúng túng không thôi, mỗi lần ở riêng với Tử Mạch, nàng đều có cảm giác chẳng biết phải nói gì. Thật ra thì Tử Mạch luôn muốn tiếp xúc với Tử Trúc, cho nên lần nào hai người gặp nhau như thế này, nàng cũng đều vô cùng trân trọng, không nỡ lòng nào phá vỡ khoảng khắc ấy, nàng sợ mình vừa lên tiếng, thì quãng thời gian ngắn ngủi hiện tại sẽ lập tức vỡ vụn. Nàng không hiểu sao mình lại không dám cất lời với Tử Trúc nữa, rõ ràng nàng không muốn như vậy, song hết lần này tới lần khác, nàng không thu nổi dũng khí để có thể nói chuyện cùng Tử Trúc.

Bạch Tử Họa cố gắng khuyên can Hoa Thiên Cốt, dù sao tình cảm của Tiểu Nguyệt dành cho Hoa Thiên Cốt cũng vô cùng sâu đậm, cô luôn chăm sóc nàng như chăm sóc người thân, chàng không thể bất thình lình đuổi nàng rời đi được, “Thiên Cốt à, ta biết con còn nhỏ tuổi, vẫn còn nhiều điều chưa hiểu chưa biết, cho nên trong lòng xuất hiện một số suy nghĩ sai lầm, không đúng đắn là chuyện đương nhiên, nhưng con phải nghĩ cách để gạt bỏ nó đi, thay vì trốn tránh, huống chi Tiểu Nguyệt…”

Hoa Thiên Cốt vội nói, “Tôn thượng thứ tội, đệ tử biết không thể qua mặt được Tôn thượng và sư tôn, đệ tử chỉ không muốn sư tôn tức giận, cho nên xin Tôn thượng hãy tha thứ.”

Bạch Tử Họa nhắm mắt lại, “Con thật sự đã rung động sao? Con biết rõ là Tiểu Nguyệt không thể…”

“Tôn thượng ơi, đệ tử đã biết sai, đệ tử không nên, tuyệt đối không nên thích Đông Phương, đệ tử hẳn là còn quá trẻ con, đáng lẽ ra đệ tử nên chuyên tâm tu luyện mới phải, xin Tôn thượng trách phạt.” Hoa Thiên Cốt tạm thời nhờ vả Đông Phương Úc Khanh, lấy anh chàng làm bia đỡ đạn.

“Đông Phương Úc Khanh ư?” Bạch Tử Họa thắc mắc, lại là hắn, như vậy kiếp sinh tử của Tiểu Nguyệt….

“Sư huynh ơi,” Thiều Nguyệt bước vào phòng Hoa Thiên Cốt, trông thấy Hoa Thiên Cốt đang quỳ gối trước mặt Bạch Tử Họa, còn Đường Bảo thì luống cuống đứng ở bên cạnh hai người, cô tiến lại gần, hỏi, “Tiểu Cốt, con làm sao thế?” Cô quay sang nói với Bạch Tử Họa, “Sư huynh, Tiểu Cốt mắc lỗi sao?”

“Không có vấn đề gì.” Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, chàng không muốn làm khổ Tiểu Nguyệt, vì vậy chàng đáp, “Thiên Cốt, ta phạt con phải mặc niệm bùa chú thanh tâm một trăm lần mỗi ngày.”

“Dạ vâng, thưa Tôn thượng…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, Bạch Tử Họa thấy vậy bèn bỏ đi.

Thiều Nguyệt đỡ Hoa Thiên Cốt dậy, “Tiểu Cốt, con có sao không?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, “Sư tôn, người yên tâm, Tiểu Cốt không sao hết.”

Đường Bảo cũng vội phụ họa, “Đúng đấy, Kiếm tôn à, Cốt Đầu không sao đâu, chỉ là mẹ vô tình chọc Tôn thượng giận cho nên mới bị phạt thôi.”

THiều Nguyệt gật đầu, mới vừa rồi cô còn lo Tiểu Cốt gặp riêng sư huynh sẽ không thể giấu nổi tâm tư, thế nên cô mới ghé qua ngay lập tức, song tình cảnh ban nãy có vẻ như cũng không có gì khác thường.

Mấy ngày sau, Bạch Tử Họa thường xuyên tới viện của Thiều Nguyệt, chàng vẫn không dám bỏ qua mối bận tâm nghi ngờ của mình, chàng chưa kể cho Thiều Nguyệt nghe chuyện về viên đá Nghiệm Sinh của cô, bởi vì chàng không muốn cô lo lắng, chàng chờ khi mình đã chắc chắn mới dám bảo. Thiều Nguyệt lại thắc mắc không biết vì sao dạo này sư huynh hay ghé chơi, chẳng lẽ huynh ấy phát giác tình cảm của Tiểu Cốt dành cho mình rồi? Cho nên mới nói… thật sự khó hiểu, với tính cách của sư huynh thì hẳn là huynh ấy sẽ bắt Tiểu Cốt mau xóa bỏ ý nghĩ kia đi, đúng không nhỉ? Cả Tiểu Cốt nữa, vừa trông thấy sư huynh đến là lập tức lấy cớ tu luyện để tránh mặt huynh ấy. Xem ra cô phải nghĩ cách thôi, trước cứ tạm thời để Tiểu Cốt tránh xa sư huynh đã, bọn họ cần một thời gian để bình tâm.

Chính lúc bấy giờ, Đông Phương Úc Khanh đi đến trường lưu, dưới sự chỉ dẫn của đệ tử Trường Lưu, anh chàng đứng đợi Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt vừa nghe tin đã cao hứng chạy tới, “Đông Phương ơi!”

Đông Phương Úc Khanh đóng quạt lại, “Cốt Đầu!”

“Đông Phương, thật sự là huynh sao, sao huynh lại tới đây tìm ta thế?” Bởi vì Đông Phương Úc Khanh đã đến Trường Lưu nên Hoa Thiên Cốt có cớ để rời khỏi điện Tuyệt Tình, bây giờ chỉ cần nàng trông thấy Tôn thượng là sẽ có chút chột dạ, nàng sợ sẽ để lộ ra sơ hở trước mặt Tôn thượng, khiến ngài phát hiện ra mình rung động trước sư tôn.

“Ta sang nước láng giềng nên đi ngang qua Trường Lưu, tiện thể đặc biệt muốn ghé thăm nàng này, sao thế, không muốn tiếp ta sao?”

“Sao có thể như vậy chứ, sau đại chiến ở Thái Bạch, chúng ta chia tay vội vàng quá, lần này huynh ở chơi Trường Lưu vài ngày đi.”

“Ta cầu cũng không được ấy chứ.”

“Tốt quá, huynh vào phòng khách nghỉ ngơi trước nhé, ta quay về xin sư tôn cho ta xuống chơi với huynh mấy ngày.”

“Thế thì tốt thật.” Đông Phương Úc Khanh vui vẻ đáp.

Hoa Thiên Cốt trở về điện Tuyệt Tình, nàng không tìm thấy Thiều Nguyệt, kết quả lại đúng trúng Bạch Tử Họa, nàng hoảng hốt vội vã hành lễ, “Tôn thượng!”

“Con tìm Tiểu Nguyệt?” Bạch Tử Họa hỏi.

“Dạ vâng, chả là, Đông Phương tới đây, mấy ngày tiếp theo con muốn xuống chân núi với huynh ấy, cho nên con đang muốn xin sư tôn việc này.” Hoa Thiên Cốt thận trọng trả lời.

Bạch Tử Họa nhìn nàng hồi lâu, tới tận lúc Hoa Thiên Cốt bắt đầu toát cả mồ hôi lạnh, Bạch Tử Họa mới nhàn nhạt đáp, “Có thể, để ta báo với Tiểu Nguyệt.”

“À, đa tạ Tôn thượng!” Hoa Thiên Cốt hành lễ.

Lục Sao của lầu Dị Hủ ăn mặc trang phục của đệ tử Trường Lưu, ả len vào lớp học của Tử Huân, viết chữ Hoa Thiên Cốt và đá Nghiệm Sinh trên chiếc bàn dài, đợi đến khi Tử Huân lên lớp thì chữ cũng đã khô. Đệ tử bên dưới rối rít cả lên vì không biết tại sao Tử huân cứ nhìn chằm chằm cái bàn, các đệ tử còn đang ngồi chờ nàng giảng bài, ấy vậy mà nàng mãi chẳng có chút động tĩnh. Tử Huân nghe thấy tiếc xì xào bàn tán mới hoàn hồn, nàng nhớ ra mình vẫn còn đang trong lớp bèn lập tức chuyển đổi tâm tình, bắt đầu giờ học.

Tại điện Tuyệt Tình, Bạch Tử Họa ngồi bên bàn đọc sách, lúc này Lý Mông cầu kiến ngoài cửa, “Tôn thượng, đệ tử Lý Mông có chuyện muốn gặp ngài.”

“Vào đi.”

Lý Mông bước đến, chắp tay hành lễ, “Tôn thượng, Thế tôn phái đệ tử tới để lấy đá Nghiệm Sinh của Hoa sư muội.”

Bạch Tử Họa thắc mắc, “Thế tôn lấy đá Nghiệm sinh để làm gì?”

“Hình như ngài ấy đang muốn kiểm tra lại hết thảy đá Nghiệm sinh của các đệ tử.”

“Được rồi, ta đã biết, chờ chốc nữa đích thân ta sẽ mang nó sang.”

“Đệ tử xin được cáo lui.” Lý Mông rời khỏi một cách khá gấp gáp.

Ánh mắt Bạch Tử Họa đột nhiên lạnh toát, chàng đứng bật dậy, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Mông, đưa tay chỉ vào giữa lông mày của hắn, Lý Mông mất đi ý thức, chàng nghiêng đầu hỏi, “Tại sao phải thôi miên Lý Mông?”

Tử Huân từ ngoài cửa bước vào, “Ta chỉ muốn biết tại sao chàng phải giấu đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt kĩ như vậy? Lấy đá Nghiệm sinh của con bé ra cho ta xem một chút đi.”

“Nếu như ta nói không thể?”

“Vậy thì ta chỉ đành mời Ma Nghiêm tới hỏi chàng thôi.”

Bạch Tử Họa quay lại nhìn Tử Huân, “Hoa Thiên Cốt là đồ đệ của Tiểu Nguyệt, ta cũng coi con bé như một thành viên trong điện Tuyệt Tình, dù có là ai đi chăng nữa thì cũng phải được nhận sự đồng ý của Tiểu Nguyệt mới có thể chạm đến đá Nghiệm Sinh của con bé, nếu không thì ta không thể đưa nó cho bất kỳ ai.” Tử Huân giật mình nhìn Bạch Tử Họa, “Nếu như muội còn định đứng đây tranh cãi vô lý thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với muội, từ nay về sau không cho phép muội đặt chân lên Trường Lưu nữa.” Dứt lời, Bạch Tử Họa lạnh lùng quay vào phòng, Tử Huân dõi theo bóng lưng chàng, trong lòng càng thêm thắc mắc.

Tại đại điện Trường Lưu, Sênh Tiêu Mặc đứng dậy, nói, “Trận đại chiến Thái Bạch lần này, chẳng những Thất Sát không chiếm đoạt được chuông Huyễn Tư mà còn đánh mất nghiên Bất Quy, nhất định bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, đệ phỏng đoán, bọn họ sẽ nhanh chóng hành động thôi.”

Bạch Tử Họa ngồi giữa trầm mặc, Ma Nghiêm cũng nói, “Chúng ta vẫn luôn quá bị động, lần này không nên chờ bọn chúng ra tay trước, Thất Sát rất xảo trá, thật khó lòng phòng bị.”

“Hôm nay họ đã nắm giữ được tung tích của Thần Khí Mười Phương, chỉ riêng ngọc Viêm Thủy vẫn còn đang mất tích, mấy ngày nữa ta phải xuống núi đi tìm viên ngọc này.” Bạch Tử Họa quyết định.

Bấy giờ, Tử Huân thừa dịp Bạch Tử Họa không có mặt ở điện Tuyệt Tình để tới trước cửa phòng chàng, nàng nhìn điện Tuyệt Tình, nghi ngờ trong lòng lại càng khắc sâu, Tử Họa lại đi bày bố kết giới ở khắp toàn bộ điện Tuyệt Tình, vậy càng khẳng định viên đá Nghiệm Sinh kia nhất định có vấn đề, ta nhất định phải xem thử xem. Tử Huân thi triển pháp lực, xông vào điện Tuyệt Tình.

Bạch Tử Họa cả kinh, kết giới tại điện Tuyệt Tình có động tĩnh, Sênh Tiêu Mặc thắc mắc, “Chưởng môn sư huynh à, huynh làm sao thế?”

“Tử Họa…” Ma Nghiêm thốt lên.

Bạch Tử Họa không trả lời, chàng phi thân rời khỏi đại điện, bay về phía điện Tuyệt Tình. Tử Huân tiếp tục công kích kết giới, hôm nay dù cho có phải hao tổn hết công lực thì ta cũng phải phá tan cái kết giới này! Tử Huân xoay một vòng, vọt vào trong điện Tuyệt Tình, nàng đứng trong phòng Bạch Tử Họa, dùng tiên lực rà soát cả căn phòng, sau đó phất tay một cái, một chiếc hộp rơi vào tay nàng. Tử Huân nhận lấy chiếc hộp, Bạch Tử Họa chợt xông vào, ngăn nàng lại, “Dừng tay!”

Tử Huân càng nghi ngờ, nàng mải mốt mở chiếc hộp, nhìn thấy viên đá Nghiệm Sinh trong chiếc hộp phát ra ánh sáng màu vàng, nàng mới giật mình, “Kiếp sinh tử?”

Bạch Tử Họa vội đưa tay, đá Nghiệm Sinh bay tới tay chàng, “Ngươi điên rồi, lại dám dùng năm phần công lực để phá bỏ kết giới.”

“Là chàng điên mới đúng,” Tử Huân vứt chiếc hộp trên tay xuống. “Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của chàng, chàng lại không ngăn cản Thiều Nguyệt thu con nhóc đó làm đồ đệ sao?”

Bạch Tử Họa nghiêng đầu đáp, “Chuyện ta không mượn ngươi xen vào.”

“Chàng đã quên lời giáo huấn của sư phụ chàng rồi ư?” Tử Huân đau lòng vô cùng, “Gặp kiếp sinh tử, gϊếŧ không tha!”

“Con người sẽ thắng cả ông Trời, ta tin rằng ta có thể thay đổi tất cả.”

“Chàng là Chưởng môn của Trường Lưu, là cây kim chỉ Nam cho toàn bộ chính đạo tiên giới, và chàng cũng là người quan trọng nhất đối với ta, sự an nguy của chàng quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Hốc mắt Tử Huân ửng đỏ.

“Hoa Thiên Cốt là đồ đệ của Thiều Nguyệt, ta không thể khiến cho Tiểu Nguyệt thương tâm.”

“Tiểu Nguyệt?” Tử Huân lùi lại một bước, “Chàng chỉ quan tâm tới sư muội của chàng, nhưng chàng nghĩ Thiều Nguyệt quan tâm tới chàng sao? Cô ta lại thu nhận kiếp sinh tử của chàng làm đồ đệ, cô ta đang hại chàng!”

“Tiểu Nguyệt biết.” Bạch Tử Họa đáp với vẻ lạnh nhạt.

“Cái gì?” Tử Huân giật mình, “Ý chàng là Thiều Nguyệt biết rõ Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của chàng mà vẫn thu nhận nó làm đệ tử?”

Bạch Tử Họa trầm mặc, Tử Huân nhìn phản ứng của chàng là đủ hiểu, “Cô ta lại….”

“Tử Huân à, Tiểu Nguyệt và ta sẽ cùng nhau tìm ra cách hóa giải kiếp sinh tử.”

“A, một khi đã gặp phải kiếp sinh tử thì vạn kiếp bất phục, tự cổ chí kim, chưa từng có ai có thể thoát khỏi kiếp này, thế mà chàng lại muốn cùng cô ta tìm cách hóa giải,” Tử Huân rơi lệ, “Được, các người không muốn hạ thủ, vậy thì để ta!”

“Đứng lại!” Bạch Tử Họa gọi nàng, “Tử Huân, ta và ngươi đều là người tu đạo, chúng ta đều biết mệnh trời khó xét, nhân quả tuần hoàn, nếu như đây là những gì ông trời đã định, không muốn cho ta thoát khỏi kiếp này, vậy thì ta việc gì phải cực khổ tránh né chứ? Huống chi…” Bạch Tử Họa nhớ tới sự thay đổi trên đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt.

“Kiếp sinh tử, không chết thì cũng điên, riêng việc đuổi con nhóc đấy đi thật xa cho khuất mắt đã là lòng dạ từ bi lắm rồi, gϊếŧ con nhóc để diệt trừ hậu họa, cũng là chuyện đương nhiên, chàng…” Tử Huân không đồng ý, “Chàng lại giữ nó bên mình, ta không thể để chàng tiếp tục mạo hiểm nữa.”

“Tử Huân, ngươi đã tu luyện cực nhọc trong bao nhiêu năm như vậy, tại sao vẫn không chịu sáng suốt hơn, không sai, Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của ta, con bé từ thôn quê hẻo lánh lên tới Trường Lưu, lên tới điện Tuyệt Tình, ngươi liệu có biết? Ta không thể tránh, mà cũng chưa chắc việc ngươi cố gắng đuổi tận gϊếŧ tuyệt cũng có thể kết thúc hết thảy.” Bạch Tử Họa kiên trì khuyên nhủ.

“Ta không quan tâm, ta có thể nghe chàng tất cả mọi chuyện, ngoại trừ chuyện này!” Tử Huân dứt lời bèn rời khỏi điện Tuyệt Tình.

“Tử Huân!” Bạch Tử Họa kêu lên, Tử Huân bịt tai lại, bay khỏi nơi đây.

Thiều Nguyệt phát hiện có một bóng người khả nghi ở Trường Lưu, cô hơi kỳ quái, chẳng lẽ lại là gián điệp của Thất Sát sao? Thiều Nguyệt lắc đầu, Sát Thiên Mạch thật là, vẫn không thể quản nổi thuộc hạ của mình. Khi tiến vào khu rừng, bóng đen kia cởi bỏ đạo bào của đệ tử Trường Lưu, lộ ra khuôn mặt.

“Lục Sao?!” Thiều Nguyệt nghi hoặc, “Cô ta tới điện Tuyệt Tình làm gì?”

Thiều Nguyệt thấy Lục Sao sắp sửa rời đi bèn phóng tới trước mặt ả, Lục Sao giơ tay phòng vệ, vừa trông thấy Thiều Nguyệt, ả mải mốt bỏ chạy, Thiều Nguyệt vung tay, giữ ả đứng im tại chỗ. Thiều Nguyệt tiến lại gần, “Cô đến Trường Lưu có mục đích gì?”

Lục Sao không nói lời nào, Thiều Nguyệt uy hϊếp, “Đừng quên, ta chưa nói qua không chỉ có mình Dị Hủ Quân của cô là có thể thu thập được thông tin từ người chết phải không, ta cũng có thể, có điều ta còn có thể moi móc được từ người đang sống, đến lúc đó mọi bí mật của cô sẽ bị phơi bày.” Thiều Nguyệt duỗi tay giả bộ muốn chạm vào Lục Sao.

Lục Sao giật mình, Thiều Nguyệt từng nói như vậy ở lầu Hủ Các, đương nhiên ả còn nhớ, bây giờ thân phận Dị Hủ Quân vẫn chưa bị bại lộ, ả cũng không thể để Thiều Nguyệt phát hiện ra thân phận thật của Dị Hủ Quân, vậy nên ả đáp, “Ta chỉ muốn nhắc nhở Thượng tiên Tử Huân một chút.”

“Thượng tiên Tử Huân?” Thiều Nguyệt cau mày, “Nhắc nhở cái gì?”

“ĐÁ NGHIỆM SINH!”

“Cái gì?” Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Lục Sao, sau đó cô trở nên giận dữ, “Đây là chủ ý của Dị Hủ Quân ư?”

Lục Sao im re quay mặt đi, nhưng cũng coi như ả đã ngấm ngầm khẳng định, Thiều Nguyệt nổi cơn thịnh nộ, Đông Phương Úc Khanh, tôi đã cảnh báo anh bao nhiều lần rồi, vậy mà cuối cùng anh vẫn lợi dụng Tiểu Cốt, Thiều Nguyệt vội vàng phi thân bỏ đi, bay đến điện Tuyệt Tình.