Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 69

Mọi âm thanh đều nhường lại cho màn đêm thanh vắng, vầng trăng sáng chiều ngự trị bầu trời cao, con thuyền nhẹ nhàng nhấp nhô giữa mặt biển bình lặng, Thiều Nguyệt tĩnh tọa trên boong thuyền, cô yêu thích thứ cảm giác yên bình hiện tại. Hoa Thiên Cốt đi ra khỏi khoang thuyền, nàng trông thấy Thiều Nguyệt đang ngồi đằng kia, ánh trăng rải lên người cô tạo nên một loại xúc cảm mông lung khó tả, không khỏi khiến cho lòng nàng hoảng hốt, tựa hồ sư tôn sẽ phải rời khỏi đây, đi đến một thế giới mà nàng không hề hay biết, và dù cho có xoay sở thế nào đi chăng nữa, nàng mãi mãi cũng chẳng thể đuổi kịp sư tôn của nàng.

“Sư tôn ơi!” Nhịp tim Hoa Thiên Cốt trở nên nhộn nhạo.

Thiều Nguyệt mở mắt, quay sang nhìn nàng, “Sao thế, Tiểu Cốt?”

Khi nàng trông thấy nụ cười của Thiều Nguyệt hướng về phía mình, lòng Hoa Thiên Cốt lại dần bình ổn lại, nàng tiến tới ngồi bên cạnh Thiều Nguyệt, “Chỉ là muốn gọi sư tôn thôi, hì hì…”

“À,” Thiều Nguyệt lại qua đi, cô ngắm mặt biển trước mặt, nhẹ vuốt ve ống tay áo, “Sau bao lâu gọi sư tôn như vậy, con vẫn còn chưa thấy đủ sao?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, đáp một cách kiên định, “Chưa đủ, mãi mãi cũng chưa bao giờ là đủ!”

“Ha ha,” Thiều Nguyệt buồn cười, “Con thật là…”

Hoa Thiên Cốt vừa dứt lời thì lập tức ý thức mình mới nói gì, nàng vội vã che miệng lại, trợn mắt nhìn Thiều Nguyệt, nàng sợ Thiều Nguyệt phát hiện ra thứ gì đó, song khi thấy Thiều Nguyệt nuông chiều mình, nàng lại an tâm, may mà Thiều Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, thế nhưng điều ấy đồng thời lại khiến nàng buồn bã, tâm trạng muốn Thiều Nguyệt biết tình cảm của mình, lại cũng sợ Thiều Nguyệt sẽ biết thật sự làm cho nàng thấp thỏm bất an. 4

“Sư tôn à…” Hoa Thiên Cốt lẳng lặng lại gần Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt cười cười, lại gọi thêm lần nữa, “Sư tôn ơi!” Sau đó từng chút từng chút tiến lại gần cô.

“Ừ.” Thiều Nguyệt hiểu Hoa Thiên Cốt chỉ muốn gọi mình mà thôi, cô cũng chẳng đáp nữa, lúc trông thấy động tác nhỏ của Hoa Thiên Cốt, cô khẽ mỉm cười, giả bộ không phát hiện ra.

Đến khi Hoa Thiên Cốt không thể nhích thêm được nữa mới dừng lại, nàng ngẩng đầu đã trông thấy một ngôi sao băng vụt qua giữa bầu trời đêm, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, vui mừng chỉ lên trời, “Sư tôn ơi, người có nhìn thấy không, vừa có một ngôi sao băng đấy!”

Thiều Nguyệt ngửa cổ lên, song cô không còn thấy gì hết, Hoa Thiên Cốt tiếc nuối bảo, “Haizzzz, con quên không ước nguyện rồi.”

“Tiểu Cốt có điều ước gì sao?” Thiều Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

“Đương nhiên là cô, con ước là…” Đột nhiên Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt xong im bặt.

Thiều Nguyệt nhìn nàng vẻ kỳ quái, cô đợi Hoa Thiên Cốt nói tiếp, Hoa Thiên Cốt đảo mắt một vòng, vội giải thích, “Sư tôn à, không thể nói ra điều ước được, nói ra sẽ không linh đâu.”

“Được, vậy ta không hỏi nữa.” Thiều Nguyệt bất đắc dĩ trả lời, sau đó cô chợt nhớ vừa rồi lúc đang tu luyện thì thanh Kinh Lôi đột nhiên sản sinh ra hiện tượng cộng hưởng với cô, cả hai cùng hình thành nên một bộ kiếm pháp mới, nhưng cô vẫn chưa thử qua, cô nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Hoa Thiên Cốt bèn bảo, “Tiểu Cốt này, con rất muốn có thể thực hiện được điều ước này sao?”

Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, Thiều Nguyệt lại nhìn bên bầu trời, đứng dậy, “Được lắm.” Dứt lời, Thiều Nguyệt triệu hồi thanh Kinh Lối, sau đó biến mất.

“Sư tôn ơi..” Hoa Thiên Cốt bật dậy thốt lên, nàng không hiểu sao tự dưng lại không thấy Thiều Nguyệt đâu nữa.

Chẳng bao lâu sau, Thiều Nguyệt từ trên không trung hạ xuống, đứng ở trước mặt Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt sốt sắng giữ lấy cánh tay cô, “Sư tôn ơi, người vừa đi đâu vậy, con còn cho rằng người muốn bỏ lại Tiểu Cốt cơ.”

“Sao có thể chứ?” Thiều Nguyệt trấn an nàng, “Vi sư vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ lại Tiểu Cốt đâu.”

Hoa Thiên Cốt nghe xong nở nụ cười, nàng nắm chặt tay Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt xoay người phất ống tay áo còn lại, một luồng tiên lực phóng vào bầu trời đêm, lập tức hằng hà cơ số bao nhiêu là sao băng rơi trên nền trời, chẳng khác nào một cơn mưa sao băng, chiếu rọi sáng rực cả màn đêm.

Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên chiêm ngưỡng cảnh tượng này, nàng tiến lên phía trước, miệng há nhỏ, mặt đầy bất ngờ, “Sư tôn, kia là?”

“Tiểu Cốt không muốn cầu nguyện à?” Thiều Nguyệt dịu dàng nói.

Hoa Thiên Cốt càng giật mình hơn, “Sư tôn… vì Tiểu Cốt… nên mới tạo ra nó?”

Thiều Nguyệt gật đầu, “Mới vừa rồi trong lúc ta tĩnh tọa tu luyện thì chợt nghĩ ra một bộ kiếm pháp, có điều vẫn chưa kịp thử qua, không phải Tiểu Cốt muốn nhìn thấy sao băng ư? Cho nên ta dùng thanh Kinh Lôi để sửa lại bộ kiếm pháp này một chút.”

Hốc mắt Hoa Thiên Cốt ửng đỏ, sư tôn luôn đối tốt với nàng như vậy, nàng hung hăng nhấp nháy mắt mấy cái, ép cho nước mắt không được phép trào ra, ngẩng lên nhìn sao băng trên trời, nàng thở dài một hơi, “Thật giống một cơn mưa.”

“Đúng thế, cái này gọi là mưa sao băng đấy.” Thiều Nguyệt ngửa cổ nói.

“Mưa sao băng ạ?” Hoa Thiên Cốt quay sang thắc mắc, Thiều Nguyệt gật đầu, “Mau nguyện cầu đi, nhiều sao băng như thế cũng đủ cho con ướcđó.”

“Vâng!” Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, cầu nguyện một cách thành kính, hy vọng có thể mãi mãi ở bên sư tôn.

Thiều Nguyệt lẳng lặng đứng bên nàng, qua một lúc rồi mà Hoa Thiên Cốt vẫn còn đang cầu nguyện, Thiều Nguyệt không khỏi thấy lạ, rốt cuộc thì Hoa Thiên Cốt ước gì mà lâu thế vẫn chưa xong, chẳng lẽ không chỉ có một điều ước hay sao?

Cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng chịu mở mắt, mặt nàng đầy mãn nguyện, Thiều Nguyệt tránh không khỏi tò mò hỏi nàng, “Tiểu Cốt à, con ước mấy cái thế?”

“Một cái thôi ạ!” Hoa Thiên Cốt giơ ngón trỏ ra, vui vẻ đáp.

“Một thôi á?” Thiều Nguyệt thắc mắc, “Thế sao mất thời gian vậy?”

Hoa Thiên Cốt buồn cười nhìn về phía Thiều Nguyệt, “Đấy là bởi vì… con lặp đi lặp lại nó một trăm lần.”

“Một trăm lần?” Thiều Nguyệt kinh ngạc, “Xem ra Tiểu Cốt vô cùng kiên định với nguyện vọng này nhỉ.”

Hoa Thiên Cốt ngắm mưa sao băng, “Vâng, dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, con cũng sẵn sàng lặp lại, chỉ hy vọng nó có thể trở thành hiện thực mà thôi.”

“Nhất định sẽ trở thành hiện thực mà, Tiểu Cốt đã thành tâm như vậy.” Thiều Nguyệt chắc chắn như đinh đóng cột, mới vừa rồi tự dưng cô lại cảm nhận ánh mắt Hoa Thiên Cốt có chút thương tâm, chỉ là ảo giác sao?

Hoa Thiên Cốt thầm gượng cười, sư tôn à, nếu người mà biết con có ham muốn không an phận với người, liệu người có còn đối xử tốt với con như vậy nữa hay không?

Tựa như cảm nhận được tâm trạng của Hoa Thiên Cốt, cơn mưa sao băng trên nền trời dần tắt, khôi phục lại dáng vẻ tịch mịch lúc ban đầu, thanh Kinh Lôi chợt lóe lên giữa không trung, Thiều Nguyệt đưa tay thu hồi lại nó.

Hoa Thiên Cốt ngồi trên boong, nàng ngẩng đầu ngắm trời, cơn mưa sao băng ban nãy tựa như ảo giác của nàng vậy, vừa chạm tới đã lập tức tan vỡ, nàng nhẹ lắc đầu, gạt bỏ những ưu tư kia đi, nàng đặt lưng nằm xuống, lấy hai tay gối đầu, “Con thật muốn tối nào cũng có thể ở bên sư tôn để ngắm sao băng, được như vậy thì thật tốt đẹp biết bao!”

Thiều Nguyệt cũng ngồi xuống, “Tiểu Cốt muốn ngắm thì sau này ta lại biểu diễn cho con xem ở điện Tuyệt Tình.”

“Cảm giác sẽ không như thế này đâu, sau này nếu có thể ngao du thiên hạ cùng với sư tôn, nhìn núi ngắm biển, đi hết một lượt khắp thế gian này, thế thì thật tốt!” Hoa Thiên Cốt nói.

Thiều Nguyệt mỉm cười, hóa ra Hoa Thiên Cốt cũng có suy nghĩ giống cô, “Trời cao mặc chim bay, biển sâu tùy cá lội, Tiểu Cốt à, con không có cảm giác tự do ở Trường Lưu hay sao?”

Hoa Thiên Cốt mải mốt ngồi dậy, xua tay đáp, “Không có đâu ạ, Tiểu Cốt không nghĩ vậy, sư tôn ở đâu thì Tiểu Cốt ở đó, chỉ cần vậy thôi thì ở đâu cũng được.”

Thiều Nguyệt duỗi tay vén lại những sợi tóc rối bởi vì Hoa Thiên Cốt cuống cuồng ngồi dậy, “Được rồi, Tiểu Cốt nói thế nào thì chính là thế đó, trời sáng chúng ta ngự kiếm bay tới nước Thục nhé.”

“Hả?” Hoa Thiên Cốt hơi thất vọng, “Nhanh như vậy ư?”

“Sư huynh muốn chúng ta nhanh chóng quay về Trường Lưu, cho nên chúng ta không thể tiếp tục chậm rãi đi thuyền nữa đâu.” Thiều Nguyệt giải thích.

“Chỉ là con vẫn còn muốn ở bên sư tôn nhiều hơn.”

“Không phải chúng ta vẫn cùng sống trong điện Tuyệt Tình à?” Thiều Nguyệt hỏi.

“Nó… không giống…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn tay.

Thiều Nguyệt không hiểu tâm tư của Hoa Thiên Cốt, cô đánh lái sang chuyện khác, “Tiểu Cốt à, con chớ quên việc tu hành, để ta xem bây giờ kiếm pháp Lăng Tiêu của con như thế nào rồi.”

“Dạ vâng, thưa sư tôn.” Hoa Thiên Cốt đứng dậy, triệu hồi kiếm Thanh Tuyền, diễn luyện kiếm pháp Lăng Tiêu một lần, Thiều Nguyệt vừa nhìn vừa gật gù, Tiểu Cốt đã tiến bộ hơn.

Luyện xong, Hoa Thiên Cốt cao hứng chạy tới trước mặt Thiều Nguyệt, “Sư tôn ơi, con luyện thế nào ạ?”

Thiều Nguyệt gật một cái, “Tiểu Cốt luyện rất khá, có thể bắt đầu luyện bộ kiếm pháp tiếp theo được rồi.”

Hoa Thiên Cốt vòng vo, “Vậy, sư tôn ơi, con có thể luyện bộ kiếm pháp ban nãy của người không?”

“Con nói bộ kiếm pháp trong giống như mưa sao băng kia?”

“Vâng, tên nó là gì vậy ạ?” Hoa Thiên Cốt nâng cằm, nàng đang nhớ lại cảm giác ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ lúc ấy.

“Ta còn chưa đặt tên cho nó, chi bằng Tiểu Cốt đặt đi?” Thiều Nguyệt nhìn Hoa Thiên Cốt, hỏi.

“Con á?” Tiểu Cốt chỉ mình, nàng không dám tin.

“Ừ, đây là kiếm pháp sáng tạo ra vì Tiểu Cốt mà, dĩ nhiên phải do Tiểu Cốt đặt tên rồi.” Thiều Nguyệt đáp.

“Vâng, được rồi,” Hoa Thiên Cốt rung đùi đắc ý, “Tên gì thì hay nhỉ? Giống như mưa sao băng vậy… ồ…” Hoa Thiên Cốt chợt trở nên vui vẻ, vỗ tay một cái, “Thế thì gọi nó là Đêm Mưa Đêm Sao Băng được không ạ?”

“Đêm Mưa Sao Băng à?” Thiều Nguyệt cảm giác đây là một cái tên hay, cô gật gù, “Được, thế thì gọi là Đêm Mưa Sao Băng.”

“Quá tốt, sư tôn ơi, ha ha ha…” Hoa Thiên Cốt mừng rỡ huơ tay múa chân ở trên boong thuyền, ánh trăng chiếu rọi nụ cười của nàng, thật giống như một đứa bé hiếu động, Thiều Nguyệt ngắm thôi mà lòng cũng tràn đầy hạnh phúc, cô lấy ngọc tiêu đeo bên hông ra thổi, Hoa Thiên Cốt nghe thấy tiếng tiêu cũng nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm, sau đó nàng bắt đầu khiêu vũ.

Ngày kế tiếp, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt ngự kiếm phi hành, Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi, “Sư tôn ơi, chiếc thuyền kia thì phải làm sao giờ ạ?”

“Con yên tâm, nó sẽ tự đi về Trường lưu, sau đó sẽ được để tử Trường Lưu trông giữ.” Thiều Nguyệt đáp.

“Ồ,” Hoa Thiên Cốt gật đầu, sau đó nàng chợt nhớ ra hôm qua còn bảo muốn học kiếm pháp, thế mà quên béng mất, “Sư tôn ơi, con phải học Mưa Đêm Sao Băng!”

“Hả?” Thiều Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, “Mưa Đêm Sao Băng là kiếm pháp biến ảo một thanh kiếm thành mấy chục ngàn thanh, sau đó dùng ý niệm để điều khiến chúng cùng hoạt động, yêu cầu khả năng ngưng tụ lực và tinh thần cao, Tiểu Cốt à, bây giờ ngay cả việc hóa thêm một cây còn khó với con nữa là.”

“Không sao, sư tôn ơi, đây là kiếm pháp sư tôn sáng tạo vì Tiểu Cốt, nhất định Tiểu Cốt phải học được, đến lúc nào đấy Tiểu Cốt cũng muốn cho sư tôn ngắm mưa sao băng.” Hoa Thiên Cốt siết tay lại, vô cùng chắc chắn.

“Được, vậy vi sư đợi.” Thiều Nguyệt cười bảo.

Tới nước Thục, Thiều Nguyệt sử dụng tri vi để biết Mạnh Huyền Lãng và Khinh Thủy đang ở ngự hoa viên, cô cùng Hoa Thiên Cốt bay về phía đấy. Hoa Thiên Cốt vừa tiếp đất đã trông thấy hai người bọn họ, mừng rỡ gọi, “Khinh Thủy ơi, Lãng ca ca!”

“Thiên Cốt!” Khinh Thủy tiến tới, quan sát Hoa Thiên Cốt một lượt, “Sao cậu lại đến đây?”

“Ta bám theo sư tôn đấy.” Hoa Thiên Cốt quay đầu lại nhìn Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt lại gần, Khinh Thủy và Mạnh Huyền Lãng vội vàng hành lễ, “Bái kiến Kiếm tôn!”

“Không cần đa lễ,” Thiều Nguyệt tỏ ý cho bọn họ đứng dậy, sau đó nói với Mạnh Huyền Lãng, “Mạnh Huyền Lãng à, thanh Mẫn Sinh…”

Mạnh Huyền Lãng vội nói, “Kiếm tôn, con đã biết, sau mối họa lần này của nước Thục, con cũng biết mình không đủ sức để bảo vệ Mẫn Sinh, tốt nhất là nên để Kiếm tôn thay mặt giữ cho con.”

Thiều Nguyệt gật đầu, “Xem ra ngài cũng đã biết gia quốc thiên hạ rồi.”

“May mà có Đại học sĩ, và cả Khinh Thủy bỏ mạng để bảo vệ con, nếu con vẫn chưa tỉnh ngộ thì con thật không xứng đáng với vị trí này.” Mạnh Huyền Lãng quay đầu nhìn Khinh Thủy với vẻ thâm tình, Khinh Thủy cũng nhẹ mỉm cười với hắn.

Hoa Thiên Cốt phát hiện bèn chỉ tay về phía hai người bọn họ, “Ôi, hóa ra các người đang ở cùng một chỗ, có phải hay không?”

“Ai da, Thiên Cốt à…” Khinh Thủy ngượng ngùng.

Mạnh Huyền Lãng sảng khoái thừa nhận, “Đúng đấy, Khinh Thủy làm nhiều việc vì ta như vậy, lòng ta cũng đâu phải sắt thép.”

“Thế thì tốt, những người hữu tình cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành người một nhà.” Hoa Thiên Cốt thành tâm chúc phúc, xong nàng nhìn bóng lưng Thiều Nguyệt, mi mắt rũ xuống, bao giờ mình mới được như vậy đây?

Khinh Thủy nhìn Thiều Nguyệt, suy tư chốc lát mới tiến tới quỳ gối, Thiều Nguyệt trầm mặc, thắc mắc nhìn nàng, Khinh Thủy khẩn cầu, “Kiếm tôn, đệ tử có chuyện muốn nhờ người.”

“Con đứng lên rồi nói.” Thiều Nguyệt bảo.

Khinh Thủy vẫn chưa đứng dậy, “Đệ tử xin Kiếm tôn ân chuẩn, cho phép đệ tử được ở lại hoàng cung để chăm sóc Mạnh đại ca,” Mạnh Huyền Lãng giật mình nhìn Khinh Thủy, “E rằng con không thể trở về Trường Lưu được nữa rồi, mà cho dù có trở về, lòng con cũng sẽ mãi ở đây.”

“Con là Quận chúa nước Chu, tự con sẽ có con đường đi của chính mình, ban đầu ta để con lại cũng là vì biết con không còn thiết tha với việc tu tiên nữa, con yên tâm đi, ta sẽ nói chuyện với sư huynh thay con.” Thiều Nguyệt cũng không muốn chia rẽ một mối tình.

Mạnh Huyền Lãng kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, hắn quỳ xuống bên cạnh Khinh Thủy, chắp tay hành lễ với Thiều Nguyệt, “Huyền Lãng đa tạ Kiếm tôn đã tác thành!”

— —— ——-