Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 64: Đánh lùi kẻ địch

Bạch Tử Họa truy tìm dấu vết dọc theo quãng đường đến núi Thái Bạch, nửa chặng, chàng phát hiện ra yêu khí, mà luồng yêu khí này lại hoàn toàn không hề bình thường, hẳn là bắt nguồn từ một trận pháp nào đó, hơn nữa còn là trận pháp đặc biệt dùng để đối phó với thần tiên, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt đang bị nhốt trong đấy? Thế vì sao mà chàng lại không hề cảm nhận được chút gì về Thiều Nguyệt? Bạch Tử Họa vô cùng bất an, xem ra chỉ còn nước đích thân tới núi Thái Bạch để hỏi Thiên Cốt, lúc ấy rốt cuộc thì Tiểu Nguyệt đã gặp phải tình huống nào? Nghĩ xong, Bạch Tử Họa vội vàng ngự kiếm phi hành về phía núi Thái Bạch.

“Không thể nào, làm sao có thể…” Khoáng Dã Thiên không tin nổi vào mắt mình nữa, tại sao chứ? Rõ ràng y đã thấy Thiều Nguyệt bị bóng tối nuốt trọn, thế vì lí do gì mà ả ta lại đứng ở đây, thân thể vẹn nguyên không chút hao tổn?

Thiện Xuân Thu nhìn Thiều Nguyệt, cắn răng nghiến lợi gọi, “THIỀU NGUYỆT!”

Tay Thiều Nguyệt giữ thanh Mẫn Sinh, cô lấy nó chỉ về phía Thiện Xuân Thu, “Giao ra thuốc giải thì ta sẽ tha ngươi tội chết.”

“Thanh Mẫn Sinh ư?” Thiện Xuân Thu sợ hãi, gã mải mốt móc ra nghiên Bất Quy hòng chạy trốn. Thiều Nguyệt nhanh mắt, đánh một kiếm tới, Thiện Xuân Thu cố gắng ngăn cản song uy lực Thần Khí không phải chuyện đùa, Thiện Xuân Thu lập tức bị đánh bay, nghiên Bất Quy cũng rớt xuống, Thiều Nguyệt phất tay, thanh Mẫn Sinh trôi lơ lửng trên không trung, sau đó cô dùng pháp lực để hút nghiên Bất Quy vào tay mình.

“Nghiên Bất Quy!” Thiện Xuân Thu che ngực, không cam tâm hét lên.

“Hộ pháp, hộ pháp ơi…” Khoáng Dã Thiên vội vàng đến đỡ Thiện Xuân Thu, lần đầu tiên Bàn Nhược Hoa trông thấy ai đó mạnh dường ấy, ngay cả hộ pháp cũng không phải đối thủ của cô ta, ả không dám liều mạng, mải mốt chạy núp đằng sau Thiện Xuân Thu.

Thiều Nguyệt hơi cau mày, “Thuốc giải của Tiểu Cốt!”

Thiện Xuân Thu nhìn Hoa Thiên Cốt đang nằm trong ngực Thiều Nguyệt, môi nàng đã tím bầm hết lại, gã đột nhiên cười vang, “Ha ha ha, Thiều Nguyệt à, mạng của đồ đệ ngươi hiện nằm trong tay bọn ta, nếu ngươi ngoan ngoãn giao nghiên Bất Quy và kiếm Mẫn Sinh cho ta, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”

Thiều Nguyệt nhìn nghiên Bất Quy trên tay, làm phép khiến cho nó đột ngột biến mất, Thiện Xuân Thu chỉ tay về phía Thiều Nguyệt, cả kinh vô cùng, “Ngươi… chẳng lẽ ngươi không thèm quan tâm tới sự sống chết của đồ đệ mình hay sao?”

“Ngươi không đủ tư cách để ra yêu cầu với ta, không chịu nộp thuốc giải phải không, thế thì ta tự đến lấy.” Thiều Nguyệt rót tiên lực vào thanh Mẫn Sinh, sau đó vung tay lên, thanh Mẫn Sinh lao thẳng nhắm Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu mải mốt né tránh, thanh Mẫn Sinh lập tức phi tới đám môn đồ Thất Sát, nó đi qua đâu thì đệ tử Thất Sát ngã gục đến đó, thậm chí có kẻ còn tan thành khói mây.

Thiều Nguyệt xoay cổ tay, cô nhìn chằm chằm Khoáng Dã Thiên, “Ngươi khiến Tiểu Cốt bị thương, hôm nay không thể giữ mạng cho ngươi nữa rồi!” Thanh Mẫn Sinh chuyển hướng, đâm về phía Khoáng Dã Thiên, Khoáng Dã Thiên hoảng hốt lắc mình biến mất, mặc kệ y trốn chỗ nào, Mẫn Sinh cũng có thể bám theo đuổi gϊếŧ, Thiều Nguyệt không nhịn nổi mà hô, “Mẫn Sinh!” Ngay lập tức thanh Mẫn Sinh phân thân hóa thành vô số, một phần truy đuổi Khoáng Dã Thiên, phần còn lại trải rộng khắp đại điện núi Thái Bạch. Khoáng Dã Thiên kinh hoàng, y lại chuyển mình để tan thành khói đen, ai ngờ vừa xuất hiện tại một địa điểm khác thì đã có thanh Mẫn Sinh ở sẵn đó đợi, Khoáng Dã Thiên vừa hiện thân thì Thiều Nguyệt niệm cho toàn bộ Mẫn Sinh hợp nhất, trong lúc Khoáng Dã Thiên còn chưa kịp phản ứng, thanh Mẫn Sinh đã mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể của y rồi.

Khoáng Dã Thiên bàng hoàng nhìn về phía trước mặt, thời điểm thanh Mẫn Sinh đâm y, miệng y phun ra một bọc máu, máu tươi bắn tung tóe trên nền đất, y không cam tâm ngước lên nhìn Thiều Nguyệt xong lại nhìn xuống thanh kiếm cắm trên ngực mình, y muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào, cứ thế ngã xuống.

“Khoáng Dã Thiên!” Thiện Xuân Thu gọi, gã nhìn Thiều Nguyệt đầy hung tợn, “THIỀU NGUYỆT!” Vân Ế thấy thế thì lòng nổi sợ hãi, thừa dịp bọn họ không để ý tới mình, hắn vội vã bỏ chạy.

“Còn không mau giao thuốc giải ra sao?” Thiều Nguyệt lấy kiếm chỉ Thiện Xuân Thu, thanh Mẫn Sinh cũng phóng tới trước mặt gã, “Ta đã bảo, chỉ cần giao thuốc giải ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi, không thì cùng lắm là ngươi mất thêm cánh tay nữa mà thôi.”

Tay trái Thiện Xuân Thu che đi cánh tay phải đã đánh mất, “Dù ta có đánh không lại ngươi, cũng không gϊếŧ được ngươi, nhưng có đồ đệ của ngươi cùng ta xuống mồ thì cũng đáng lắm! Ha ha ha…”

“Ngươi….” Thiều Nguyệt nhíu mày, cô cúi xuống nhìn Hoa Thiên Cốt, môi nàng đã tím bầm lại, không thể chậm trễ hơn được nữa, trước tiên cô truyền tiên lực của bản thân vào cơ thể Hoa Thiên Cốt, kéo dài chút thời gian cho nàng.

Bấy giờ Sát Thiên Mạch hạ phàm, Thiện Xuân Thu giật mình nhìn hắn, mải mốt quỳ gối, hành lễ, “Tham kiến Thánh quân!” Bàn Nhược Hoa cũng làm theo, “Tham kiến Thánh quân!”

Sát Thiên Mạch tức giận, trợn mắt nhìn Bàn Nhược Hoa, “Ngươi quả là to gan, lại dám khiến cho bé con của ta bị thương sao?!”

Bàn Nhược Hoa sợ hãi cúi đầu, không biết nên giải thích thế nào đây, “Thánh quân ơi…”

Sát Thiên Mạch tiến lại gần, “Thiều Nguyệt à…”

Thiều Nguyệt quay sang nhìn Sát Thiên Mạch, “Sát Thiên Mạch, Tiểu Cốt trúng phải loại độc rất mạnh…”

Sát Thiên Mạch cũng nhận ra Hoa Thiên Cốt khác thường, hắn nghiêng đầu ra lệnh cho Bàn Nhược Hoa đang quỳ gối dưới đất, “Mau giao thuốc giải ra đây.”

Bàn Nhược Hoa đang thấy vô cùng nhẹ nhõm vì sự xuất hiện của Sát Thiên Mạch, ả nghĩ, dù cho Thiều Nguyệt kia có lợi hại tới đâu chăng nữa thì cũng không phải đối thủ của Thánh quân, ả đứng dậy, tiến lên phía trước, “Thánh quân, trong tay bọn chúng đang nắm giữ ba Thần khí, chỉ cần ta móc hết phổi của chúng thôi….” Ả cho rằng Hoa Thiên Cốt giữ xích Thuyên Liên cho nên muốn nhân dịp này đòi lại, song không đợi ả dứt lời, Sát Thiên Mạch đã nổi cơn thịnh nộ, phất ống tay áo đánh ngã Bàn Nhược Hoa đến nỗi thổ cả huyết.

Sát Thiên Mạch ngoảnh mặt lại, tức giận nhìn ả, “Đó là việc của ta, thuốc giải đâu!”

Bàn Nhược Hoa che ngực, không cam tâm đứng lên, lấy ra một chai thuốc, Thiều Nguyệt lạnh lùng nhìn Bàn Nhược Hoa, “Ngươi ăn trước một viên đi.”

Bàn Nhược Hoa tức tối nhìn Thiều Nguyệt, quay lại hỏi ý Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch bình tĩnh nói, “Làm theo lời nàng đi.”

“Dạ vâng, thưa Thánh quân…” Bàn Nhược Hoa mở chai thuốc, uống một viên rồi ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt đầy bất mãn.

THiều Nguyệt thấy Bàn Nhược Hoa không hề hấn mới an tâm, cô duỗi tay, chai thuốc bay về phía cô, Thiều Nguyệt vội vàng đút thuốc giải cho Hoa Thiên Cốt, nhìn màu tím tái trên môi Hoa Thiên Cốt dần nhạt nhòa, cuối cùng cũng khôi phục lại sắc thái tự nhiên ban đầu, bấy giờ Thiều Nguyệt mới thực sự yên lòng.

Sát Thiên Mạch thấy bé con đã không sao thì xoay người nhìn Thiện Xuân Thu, “Thiện Xuân Thu! Ta đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, không được đi đánh chiếm Thần khí, không cho phép đi đánh chiếm Thần khí, ngươi coi lời ta như gió thổi qua tai sao?”

Thiện Xuân Thu cúi đầu đáp, “Thuộc hạ không tiếc công sức mệt nhoài, ngay cả Khoáng Dã Thiên cũng hy sinh, cũng chỉ vì muốn… dâng được đàn Lưu Quang lên cho Thánh quân.” Thiện Xuân Thu biết Sát Thiên Mạch vẫn luôn canh cánh trong lòng mơ ước về đàn Lưu Quang, Thiều Nguyệt hiện đang ở đây, vậy hẳn đàn Lưu Quang cũng đang ở chỗ này.

“Đàn Lưu Quang ư?” Sát Thiên Mạch hỏi, “Đàn Lưu Quang đang ở trên Thái Bạch?”

Thiện Xuân Thu thấy Sát Thiên Mạch có dấu hiệu bị thuyết phục bèn gật đầu lia lịa, “Đúng thế!”

Sát Thiên Mạch một chưởng đánh lên mặt Thiện Xuân Thu, “Ngươi còn dám gạt ta? Đàn Lưu Quang rõ ràng đang ở điện Tuyệt TÌnh, ngươi cho rằng ta không biết hay sao?”

“Thánh quân thứ tội, thánh quân thứ tội…” Thiện Xuân Thu tự biết kế hoạch thất bại, gã mải mốt quỳ xuống nhận lỗi.

Hoa Thiên Cốt ăn xong thuốc giải cũng dần dà tỉnh táo, nhìn thấy gương mặt Thiều Nguyệt, nàng không tin nổi mà phải dụi mắt, sau đó vui vẻ thốt lên, “Sư tôn ơi? Thực sự là người sao?”

Vốn dĩ Thiều Nguyệt đang chăm chú quan sát tình huống bên Sát Thiên Mạch, chợt nghe thấy thanh âm của Hoa Thiên Cốt, cô bèn quay đầu lại cười bảo, “Tất nhiên là ta rồi, nếu không thì con nghĩ là ai?” Dứt lời còn nhẹ gõ lên trán nàng.

Hoa Thiên Cốt cười ha ha, khóe mắt trông thấy Sát Thiên Mạch bên dưới, nàng kinh ngạc nói, “Sát tỷ tỷ?” Rồi thắc mắc, “Sư tôn ơi, sao môn đồ Thất Sát và Thiện Xuân Thu phải quỳ gối trước Sát tỷ tỷ vậy ạ?”

“Tiểu Cốt à, thực ra hắn ta là…” Thiều Nguyệt đang chuẩn bị giải thích cho Hoa Thiên Cốt thì chợt nghe thấy Thiện Xuân Thu lớn tiếng nhận tội, Thánh Quân tha lỗi.

Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt, nàng không thể tin nổi quay xuống nhìn Sát tỷ tỷ xong lại quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt thấy thế chỉ gật đầu, “Sát tỷ tỷ của con, tên đầy đủ là Sát Thiên Mạch, là Thánh quân Thất Sát.”

“Cái, cái gì, Sát tỷ tỷ là…” Hoa Thiên Cốt không thể tưởng tượng nổi.

Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt tạm thời chưa thể chấp nhận bèn xoa đầu nàng, “Tiểu Cốt à, Sát Thiên Mạch vẫn là Sát Thiên Mạch, dù cho hắn có là Thánh quân Thất Sát, thì sự tốt bụng hắn dành cho con vẫn là chân thật mà, không phải ư?”

Hoa Thiên Cốt nhất thời không phản ứng kịp, nghe xong lời của Thiều Nguyệt, nàng mới chợt thốt lên, “Vâng, sư tôn, Tiểu Cốt biết rồi.”

Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, xoay người bảo, “Trở về xem ta trừng trị ngươi như thế nào!” Hắn ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, thấy Hoa Thiên Cốt đã tỉnh, “Bé con, bé tỉnh rồi à?”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Sát tỷ tỷ ơi…”

“Bé con à, ta không cố ý muốn che giấu bé thân phận thật sự của ta đâu, ta chỉ sợ rằng bé sẽ không thèm để ý đến ta nữa…” Sát Thiên Mạch giải thích với Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, “Sát tỷ tỷ ơi, muội đã biết rồi, sư tôn không bận tâm thì muội sao có thể để ý chứ? Huống chi muội còn là đồ đệ của sư tôn, dĩ nhiên muội luôn phải tuân theo suy nghĩ của sư tôn rồi.”

“Ôi,” Sát Thiên Mạch cười đáp, “Thiều Nguyệt à, ngươi nói quả không sai, bé con thật không hổ danh là đồ đệ của ngươi nha.”

Thiều Nguyệt cũng cười, “Sát Thiên Mạch, độc của Tiểu Cốt đã giải xong, ta sẽ tuân thủ cam kết, không gϊếŧ Thiện Xuân Thu nữa, ngươi có thể dẫn Thất Sát của ngươi đi được rồi.”

Sát Thiên Mạch nhướng mày nhìn Thiều Nguyệt, “Thiều Nguyệt à, ta biết ngươi lại trách ta không quản lý tốt thuộc hạ của mình, chi bằng thế này, từ khi ngươi thành tiên đến nay, chúng ta cũng chưa từng giao đấu, lần này chúng ta tỷ thí một phen đi, nếu ngươi thắng, ta dẫn Thất Sát rời đi; nhưng nếu ngươi thua…”

“Thì sao?” Thiều Nguyệt bình tĩnh hỏi.

“Vậy thì ngươi rời khỏi Trường Lưu, tới giúp ta quản lý Thất Sát.” Sát Thiên Mạch nói một lời kinh hãi lòng người.

“Cái gì?” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, “Sát tỷ tỷ, sư tôn không thể rời khỏi Trường Lưu được.”

Đệ tử Trường Lưu và đệ tử Thái Bạch cũng ngạc nhiên bàn luận xôn xao, Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong với Lạc Thập Nhất lo lắng nhìn Thiều Nguyệt, pháp lực Sát Thiên Mạch cao thâm, còn có thể không phân thắng bại cùng Tôn thượng Bạch Tử Họa, liệu Kiếm tôn có phải là đối thủ của Sát Thiên Mạch hay không? Thiện Xuân Thu càng khó tin hơn, gã không muốn Thiều Nguyệt đến Thất Sát đâu, “Thánh quân ơi…”

Sát Thiên Mạch nghiêng đầu cảnh cáo gã, Thiện Xuân Thu đành cúi đầu im re.

Hoa Thiên Cốt gấp gáp nhìn Thiều Nguyệt, tay cũng giữ chặt lấy ống áo cô, Thiều Nguyệt thấy Sát Thiên Mạch không có vẻ gì là đùa giỡn bèn lắc đầu bật cười, “Sát Thiên Mạch, hóa ra ngươi vẫn chưa buông tha suy nghĩ này.”

“Đương nhiên rồi, không phải Thiều Nguyệt cũng đã nói, việc trở thành Thượng tiên Trường Lưu vốn dĩ không phải mong muốn của ngươi, mà mong muốn của ngươi là…” Sát Thiên Mạch vừa mới định nói ra giấc mơ Thiều Nguyệt từng tâm sự: cô muốn ngao du thiên địa, tiêu dao sơn thủy, thì lại bị Thiều Nguyệt cắt ngang.

“Vậy chắc ngươi cũng biết, câu trả lời của ta sẽ không thay đổi, dù ta không làm đệ tử Trường Lưu, thì ta cũng sẽ không gia nhập Thất Sát, huống chi ta cũng đã đáp ứng sư phụ, mãi mãi ta sẽ chỉ là đệ tử Trường Lưu.” Thiều Nguyệt thật sự muốn ngao du thiên hạ, song cô cũng phải chắc chắn rằng Hoa Thiên Cốt sẽ tai qua nạn khỏi, nếu không cô không thể an tâm buông bỏ tất cả để rời đi, huống chi cô đã dõi theo sự trưởng thành của Tiểu Cốt, tình cảm đã sớm vô cùng sâu đậm, sao cô có thể bỏ nàng mà đi chứ. 1

Sát Thiên Mạch che miệng cười, “Cho nên chúng ta thử tỷ thí đi.”

“Được!” Thiều Nguyệt thu hồi thanh Mẫn Sinh, Hoa Thiên Cốt bất an nắm lấy ống tay áo của cô, Thiều Nguyệt nhìn nàng, “Chờ ta quay lại nhé.”

Lúc này Hoa Thiên Cốt mới gật đầu, giao Kinh Lôi trong tay cho Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nhấc Kinh Lôi lên, chuyển cổ tay, roẹt một phát, Kinh Lôi phát sáng, Sát Thiên Mạch bật cười, phi thân lên không trung, Thiều Nguyệt cũng bay tới, hai người hâm nóng cả một bầu không khí.

Thoáng chốc, Sát Thiên Mạch và Thiều Nguyệt đã giao phong mấy chục hiệp, song phương không phân cao thấp, tất cả mọi người xem đến hoa cả mắt mũi. Thiều Nguyệt với Sát Thiên Mạch kéo giãn khoảng cách, cô đưa kinh Lôi quá đỉnh đầu, mây đen nhất thời giăng kín, sấm chớp đì đùng, Thiều Nguyệt hô, “Thiên Lôi Địa Thiểm!”

“Ồ?” Sát Thiên Mạch hứng  thú quan sát, “Đây chính là chiêu thức ngươi đã dùng vào thời điểm ngươi thành tiên mà.” Sát Thiên Mạch tụ khí, hai tay tạo ra một tấm bình phong màu đen che chở, ngăn cản đòn công kích tới từ Thiều Nguyệt. Rõ ràng uy lực lần này của Thiều Nguyệt đã mạnh hơn thuở xưa gấp mấy lần, Sát Thiên Mạch bắt đầu cảm giác bàn tay tê dại, hắn bật cười, quả nhiên Thiều Nguyệt lợi hại hơn xưa rồi, ngay sau đó hặn vận toàn bộ nội lực, giằng co cùng Thiều Nguyệt. Tuy chiêu thức này của Thiều Nguyệt sở hữu uy lực cực lớn, song chẳng kéo dài được bao lâu, cô biết Sát Thiên Mạch đang muốn hao phí nội lực của cô, thế nên cô chuyển mũi kiếm, gắng sức vung một nhát.

Một luồng kiếm khí khổng lồ đi đôi song hành với sấm sét phóng về phía Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch xoay một vòng, gắng đánh một chưởng, chống đỡ lấy kiếm khí của Thiều Nguyệt, kiếm khí đυ.ng độ ma khí, nhất thời nổ tung, dư âm trận đấu bùng nổ tản ra bốn phía tựa rung động trên mặt hồ yên ả.