Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 63: Thái Bạch gặp nguy

Thiều Nguyệt bỗng cảm giác sai sai, tại sao cô luôn thấy lành lạnh sau lưng nhỉ, cô ngoảnh mặt lại, đằng sau chỉ một màu đen đặc, chẳng có gì, cô nghĩ có lẽ mình đã quá đa tâm, trong giây phút quay đầu lại, từ khóe mắt, cô trông thấy cảnh bàn chân của mình đang bị bóng tối ăn mòn, cô mải mốt vận công, sử dụng pháp lực đánh tan chúng đi, song thứ bóng tối kia như có ý thức tự chủ, nó cứ dần dà kéo tới, Thiều Nguyệt đành lấy tiên lực làm bình phong che chở cho bản thân. Song cứ thế mãi cũng không phải biện pháp, không biết đã bao lâu trôi qua, Tiểu Cốt liệu có gặp nguy hiểm ở núi Thái Bạch hay không, cô nhớ trong nguyên tác, Tiểu Cốt thực sự đã bị thương.

Nghĩ đến đây, Thiều Nguyệt không thể tiếp tục truy tìm điểm đột phá một cách vô vọng nữa, cô lẩm bẩm, “Tiểu Cốt, vi sư đành nuốt lời vậy.”

Thiều Nguyệt phi thân lên, xuất toàn bộ tiên lực hòng phá pháp trận, cuối cùng cô cũng cảm nhận được mình đã chạm tới đỉnh điểm của bóng tối, Thiều Nguyệt mới dùng sức mở ra một lỗ hở, bóng tối kia thật sự đã nứt ra, cô khẽ nhếch mép, xem chừng khá là hữu dụng. Thiều Nguyệt làm phép liên hồi, khe hở kia ngày càng lớn, cô đột nhiên cảm thấy ngực mình nhói đau, đau đến nỗi giằng xé cô ra thành nhiều mảnh, Thiều Nguyệt cố gắng chịu đựng, đây chỉ là trận pháp cắn lại mà thôi, thoát ra là xong, cô thầm nhủ. Ngay thời điểm rốt cuộc thì Thiều Nguyệt cũng mở được một lỗ hở đủ lớn, cô che ngực chuẩn bị xông ra ngoài thì bỗng dưng bốn phương tám hướng xuất hiện những cơn lốc tối tăm, đắp kín lên lỗ hổng vừa được tạp, pháp lực trong cơ thể Thiều Nguyệt giờ rất ít ỏi, cô lại còn phải hứng chịu thêm nội thương, không thể chống lại đòn đánh của thứ bóng tối này, cô dần bị nuốt sống, mà khi đã hoàn toàn chìm đắm, nơi gần Thiều Nguyệt chợt phát ra tia sáng hồng, trong chớp mắt lại lập tức biến mất.

Khoáng Dã Thiên chờ ở bên ngoài trận pháp, y thấy bóng tối dần tản đi bèn quan sát chăm chú không thèm chớp mắt, y sợ Thiều Nguyệt tiên khí dồi dào hùng dũng thoát ra được, đợi đến lúc bóng tối đã hoàn toàn tản đi, không còn bóng người, y mới cẩn thận dò thám xung quanh, không còn tiên khí nữa. Khoáng Dã Thiên ngửa mặt cười vang, “Ha ha ha ha… Thiều Nguyệt à, cuối cùng ta cũng đã có thể báo thù! Đạn hộ pháp ơi, thuộc hạ thành công rồi!” Dứt lời, y vội vàng chạy về phía núi Thái Bạch, y muốn thông báo tin tốt lành này cho Thiện Xuân Thu.

Tại điện Tuyệt Tình, Ma Nghiêm thấy Thất Sát chỉ bao vây quanh Thiên Sơn, còn Thiện Xuân Thu lại nhàn nhã ngồi uống rượu, y nổi cơn thịnh nộ, “Tên Thiện Xuân Thu này thật sự không đặt chúng ta vào trong mắt, gã lại còn có tâm trạng để uống rượu cơ đấy?”

Sênh Tiêu Mặc cũng vô cùng khó hiểu, “Sư huynh à, Chưởng môn sư huynh đã bảo tiểu sư muội từng nói qua về công dụng của nghiên Bất Quy đúng không?”

Ma Nghiêm gật đầu, “Ừ, nghiên Bất Quy có thể tái tạo vạn vật, dịch chuyển con người đến nơi họ muốn đến.”

“Không sai, nhưng…” Đột nhiên Sênh Tiêu Mặc lóe lên một ý nghĩ, “Sư huynh, Thiện Xuân Thu đang dùng tiểu xảo che mắt, mục tiêu thực sự của hắn là núi Thái Bạch!”

Dưới chân núi Thiên Sơn, Thiện Xuân Thu an nhiên ngồi một chỗ, trước mắt chất đầy rượu ngon canh ngọt, gã uống từng ly một, Vân Ế tiến tới, khom người hành lễ, “Hộ pháp, chúng ta đã gom xong người ở Thiên Sơn rồi.”

“Được.” Thiện Xuân Thu đặt ly rượu xuống, “Quả nhiên Khoáng Dã Thiên đã nghĩ ra diệu kế! Chúng ta cứ tàn sát Thái Bạch trước, móc hết tim phổi của Phi Nhan xong thì lấy chuông Huyễn Tư trấn thủ núi Thái Bạch. Sau đó thừa dịp mọi người tới cứu viện núi Thái Bạch, chúng ta lại quay về Thiên Sơn, lập tức công chiến đỉnh Ngọc Trọc, và cả núi Trường Lưu nữa.” Thiện Xuân Thu uống thêm một hớp rượu, cười vang, gã đứng dậy lấy ra nghiên Bất Quy, đám môn đồ Thất Sát đột nhiên biến mất khỏi Thiên Sơn.

“Cái gì? Sư đệ, đệ nói rõ hơn đi.” Ma Nghiêm thắc mắc.

“Bây giờ Thất Sát chỉ bao vây chứ chưa tấn công là muốn tranh thủ đợi những phái khác gửi quân chi viện tới, chúng sẽ dùng nghiên Bất Quy lập tức chuyển rời, tiến công nơi có lực phòng thủ yếu kém nhất, chờ đến khi quân ta quay về thì chẳng còn kịp nữa rồi.” Sênh Tiêu Mặc suy đoán.

“Vậy sao lại là núi Thái Bạch?”

“Đệ không xác định có căn cứ đâu, bởi tiểu sư muội gấp rút tới núi Thái Bạch, để rồi giữa đường lại gặp phải tập kích, cho nên hẳn là Thất Sát đang muốn ngăn cản con bé tới đó.”

“Nói có lý, bây giờ ta lập tức thông báo cho những môn phái khác nhé.” Ma Nghiêm nói xong cũng định xoay người rời đi.

Sênh Tiêu Mặc nhìn hình ảnh trong vạc, thở dài, “Sư huynh, muộn rồi.”

Ma Nghiêm cả kinh, y mải mốt quay lại nhìn, đám Thất Sát đã xuất hiện trên núi Thái Bạch, “Ôi…”

Cả đám Thất Sát đột nhiên có mặt tại núi Thái Bạch, đệ tử trong môn sợ hãi, nhốn nháo tiến tới tạo thế thủ, Phi Nhan cũng dẫn đệ tử Trường Lưu từ đại điện đi ra.

“Trên núi lẫn dưới núi đều tầng tầng lớp lớp kết giới và pháp trận, sao Thất Sát vẫn xuất hiện trên điện Thái Bạch được vậy?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc.

Thiện Xuân Thu khinh bỉ đáp, “Phi Nhan bé xinh à, nếu hôm nay ngươi chịu giao chuông Tư Huyễn ra thì ta có thể tha cho ngươi tội chết.”

“Hừ, đệ tử Thái Bạch đâu, mau kết trận Trừ Ma!” Phi Nhan ra lệnh, một hàng ngũ đệ tử Thái Bạch bày bố trận pháp, Phi Nhan phi thân, đứng đằng sau trận pháp Trừ Ma.

Thiện Xuân Thu nhìn đệ tử Thái Bạch một cách khinh thường, “Tấn công!” Môn đồ Thất Sát tiến tới, mỗi một nhóm Thất Sát tiến lên lại bị trận Trừ Ma đánh bay, Thiện Xuân Thu nói, “Chỉ là một trò lừa bịp vặt của đám đạo sĩ be bé mà cũng hù dọa người sao,” Gã quay sang hỏi Vấn Ế, “Ngươi nói xem nên thế nào giờ?”

Vân Ế vẫn đeo mặt nạ, hắn bước lên phía trước, “Muốn đánh giặc thì phải bắt vua trước!”

Thiện Xuân Thu mỉm cười gian xảo, “Triệu Bàn, Nhược, Hoa!” Một tên môn đồ sau lưng gã tuân lệnh.

Chỉ một chốc sau, một đường cong lưu động tập kích đệ tử Thái Bạch, bọn họ ngã nháo nhào, còn luồng sáng kia lại nhắm thẳng Phi Nhan, Phi Nhan vung kiếm xuống, luồng sáng biến thành một cô gái áo xanh, song phương giao chiến, Phi Nhan vừa mới đánh Bàn Nhược Hoa lùi lại một khoảng thì chợt cảm thấy khó chịu, Bàn Nhược Hoa tranh thủ trực tiếp phi tới khư đỉnh của Phi Nhan hòng trấn cướp chuông Huyễn Tư.

Thấy tình cảnh này, Hoa Thiên Cốt vội tiến tới, đánh một chưởng về phía Bàn Nhược Hoa, Bàn Nhược Hoa đặt hết sự chú ý lên người Phi Nhan nên nhất thời bị đánh bay, Lạc Thập Nhất chạy lại đỡ Phi Nhan, “Chưởng môn à, ngài không sao chứ?”

Khóe miệng Phi Nhan rỉ máu, y thở hổn hển, “Ta không sao.”

Lạc Thập Nhất đỡ Phi Nhan dậy, “Mạn Thiên, Sóc Phong, bảo về Chưởng môn hồi điện.”

“Dạ vâng, thưa sư phụ.” Mạn Thiên và Sóc Phong cùng nhận lấy Phi Nhan.

Bàn Nhược Hoa quỳ xuống trước mặt Thiện Xuân Thu, “Hộ pháp, ta đã thử dò xét rồi, chuông Huyễn Tư không có trong khư đỉnh của Phi Nhan.”

“Xem ra chúng đã sớm phòng bị, nếu không phải ta ép gϊếŧ Thái Bạch thì liệu chúng có ngoan ngoãn giao ra chuông Huyễn Tư hay không?” Thiện Xuân Thu nói một cách ác độc, “Mau đi!”

Đám môn đồ bên cạnh nhân lúc trận thế Thái Bạch đang loạn để điên cuồng tiến công, Lạc Thập Nhất mải mốt phân phó, “Đệ tử Trường Lưu mau lui lại!”

Hoa Thiên Cốt nhìn đám môn đồ Thất Sát dần dà ép sát, nàng nắm chặt Kinh Lôi trong tay, lẩm bẩm, “Sư tôn ơi, hãy cho con mượn sức mạnh của người!” Sau đó nàng phi thân lên giữa không trung, chém xuống một kiếm, uy lực Kinh Lôi mạnh kinh hồn, một đám đệ tử Thất Sát lăn lốc trên bậc thang.

Thiện Xuân Thu không thể quen cái uy lực này hơn được nữa, “Thanh Kinh Lôi ư?”

Vân Ế chỉ về phía Hoa Thiên Cốt, bảo với Thiện Xuân Thu, “Hộ pháp, lại là Hoa Thiên Cốt.”

Hoa Thiên Cốt cầm kiếm Kinh Lối, đứng đầu hàng lớn tiếng nói, “Thiện Xuân Thu, cánh tay của ông đã từng bị Kinh Lôi chém đứt, chẳng lẽ ông vẫn còn nhớ nhung muốn thử lại cái cảm giác ấy sao?”

Thiện Xuân Thu lùi lại một bước theo bản năng, song gã dừng chân, “Hừ! Thiều Nguyệt không có ở đây, chỉ bằng ngươi sao?”

“Nếu Kinh Lôi ở đây thì sao sư tôn lại không có ở đây chứ?” Hoa Thiên Cốt tự tin đáp, nhưng cũng chỉ có mình nàng biết nàng đang khẩn trương cỡ nào.

“Không thể, Thiều Nguyệt sao có thể có mặt tại Thái Bạch?” Thiện Xuân Thu hét lớn, bấy giờ Khoáng Dã Thiên chạy tới, y rỉ tai Thiện Xuân Thu, nghe xong, Thiện Xuân Thu bật cười vang, “Hoa Thiên Cốt, sư tôn của ngươi không đến được đâu.”

Hoa Thiên Cốt kinh hãi, “Ông có ý gì?”

Thiện Xuân Thu nghiêng đầu liếc nhìn Khoáng Dã Thiên, Khoáng Dã Thiên hiểu ý bèn tiến tới đắc ý trả lời, “Thiều Nguyệt đã bị pháp trận của ta ăn mòn đến nỗi không còn gì nữa rồi, ả ta đã sớm tan thành mây khói.”

“Cái gì?” Hoa Thiên Cốt khó tin nhìn Khoáng Dã Thiên, Nghê Mạn Thiên vừa rời khỏi đại điện đã nghe thấy lời như vậy, nàng hét lên, “Ngươi nói gì?”

Khoáng Dã Thiên tiến thêm hai bước, “Ta nói, Thiều Nguyệt không thể trở về được nữa đâu, ả đã bị ăn mòn bởi pháp trận của ta rồi, mãi mãi cũng không thể thoát được, đây còn là trận pháp ta chuẩn bị đặc biệt dành cho ả ta, tên nó là Đêm, Nuốt, Trăng!”

“Đêm Nuốt Trăng?” Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, nàng hồi tưởng lại lúc trước khi Thiều Nguyệt rơi vào trong trận pháp, người đã đưa nàng kiếm bảo hộ, chẳng lẽ sư tôn biết sẽ gặp họa, cho nên mới…. Hoa Thiên Cốt rơi vào trạng thái tự trách bản thân.

“Hừ!” Nghê Mạn Thiên hất cằm đầy kiêu ngạo, “Còn lâu ta mới tin lời ngươi, Kiếm tôn nhất định sẽ đến, ngươi căn bản không phải đối thủ của ngươi, bớt xàm xí ở đây đi.” Nghê Mạn Thiên từ đầu chí cuối luôn tin vào Thiều Nguyệt, nàng tới bên Hoa Thiên Cốt, nhỏ giọng bảo, “Thiên Cốt, cô ngàn vạn lần chớ bị bọn họ lừa gạt, Kiếm tôn chắc chắn không có chuyện gì đâu.”

“Không, là ta hại sư tôn, sư tôn vì muốn bảo vệ ta nên mới rơi vào trận pháp….” Bây giờ Hoa Thiên Cốt  đã không còn nghe vào đầu thứ gì nữa, Nghê Mạn Thiên thốt lên, “Thiên Cốt, Thiên Cốt…”

“A…” Hoa Thiên Cốt đột nhiên hét to khiến Nghê Mạn Thiên sợ hết hồn, ánh mắt nàng tràn ngập lòng căm hận khi nàng nhìn Khoáng Dã Thiên, chẳng chờ Nghê Mạn Thiên ngăn cản, Hoa Thiên Cốt đã nắm chặt thanh Kinh Lôi, nhắm thẳng tới mục tiêu là Khoáng Dã Thiên.

Thiện Xuân Thu thấy Hoa Thiên Cốt xông đến bèn bật cười khinh thường, gã nghiêng đầu gật đầu với Khoáng Dã Thiên, Khoáng Dã Thiên hiểu ý bèn phi thân, đánh nhau với Hoa Thiên Cốt giữa không trung. Thanh Kinh Lôi là bảo vật Trường Lưu, hiện tại Hoa Thiên Cốt còn vô cùng thịnh nộ, nàng liều mạng dồn hết toàn lực, thanh Kinh Lôi cũng hết sức phối hợp xuất đại chiêu, từ đó khiến cho Khoáng Dã Thiên nhất thời khó ngăn cản.

Thiện Xuân Thu nhíu mày, thanh Kinh Lôi kia thật khó giải quyết, bấy giờ Bàn Nhược Hoa mới góp ý, “Hộ pháp, chi bằng để độc của ta….”

Thiện Xuân Thu giãn chân mày, nhìn ả gian xảo, “Được!” Sau đấy lại phân phó môn đồ Thất Sát dọn ra nỏ lớn, y vung tay, một trận mưa tên đổ tới, Lạc Thập Nhất vừa chống đỡ vừa ra lệnh, “Đệ tử Trường Lưu nghe đây, hãy che chở cho đệ tử núi Thái Bạch, quay về đại điện!”

Bàn Nhược Hoa thấy đề xuất được chấp nhận bèn mỉm cười nhìn Hoa Thiên Cốt ở phía trên, ả thè lưỡi ra, đầu lưỡi từ từ tiến tới sau lưng nàng. Nghê Mạn Thiên thấy thế bèn xông tới chém một mũi tên rồi định vung kiếm chặt đứt chiếc lưỡi quái dị, song đột nhiên một bóng người chợt xuất hiện trước mặt nàng, đó là Vân Ế trước nay ở bên Thiện Xuân Thu, Vân Ế và Nghê Mạn Thiên khó phân cao thấp trước cửa đại điện. Chiếc lưỡi dài của Bàn Nhược Hoa đã tới bên gáy Hoa Thiên Cốt, sau đó đầu lưỡi đâm một phát, Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy tê dại, khí lực trên tay cũng dần tan biến, Khoáng Dã Thiên tranh thủ tụ pháp lực ở hai tay rồi công kích, bùa hộ mạng trước ngực Hoa Thiên tạo thành tấm bình phong che chở cho nàng, chặn lại phân nửa đòn đánh, song Hoa Thiên Cốt vẫn bị rớt xuống, đồng thời Khoáng Dã Thiên cũng bị pháp lực của miếng bùa đánh bật đi.

Nghê Mạn Thiên thấy Hoa Thiên Cốt rơi xuống từ không trung bèn lo lắng gọi, “Thiên Cốt!” Nàng nhất thời phân tâm, để Vân Ế thừa cơ đánh một chưởng, Nghê Mạn Thiên lùi lại, Vân Ế định bổ thêm một nhát kiếm thì Sóc Phong vội vàng phi thân tới, đứng chắn trước Nghê Mạn Thiên, một kiếm ngăn trở đòn công của Vân Ế, hắn ngoảnh mặt lại bảo, “Mau đi cứu Thiên Cốt đi!”

Nghê Mạn Thiên gật đầu, nàng còn đang chuẩn bị bay lên đón lấy Hoa Thiên Cốt thì bấy giờ một ánh sáng hồng vụt tới, tiếp lấy thân hình Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt thân quen nọ, cuối cùng thì nàng cũng có thể yên lòng, gọi, “Sư tôn ơi, rốt cuộc thì người cũng chịu tới rồi, Tiểu Cốt còn cho rằng….”

Thiều Nguyệt bật cười, dịu dàng đáp, “Tiểu Cốt, đã có vi sư ở đây rồi.”

“Vâng!” Hoa Thiên Cốt gật đầu, an tâm dựa vào l*иg ngực Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt cứ thế ôm lấy Hoa Thiên Cốt.

Thời điểm Hoa Thiên Cốt rơi xuống, luồng sáng hồng vô cùng mạnh mẽ, mọi người ai cũng phải nhắm mắt lại, Thiện Xuân Thu không hiểu chuyện quái quỉ gì đang xảy ra, môn đồ Thất Sát cũng ngừng lại đợt mưa tên, đệ tử Trường Lưu và Thái Bạch mắt không chớp nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, Vân Ế tranh thủ lẻn sang bên cạnh Thiện Xuân Thu, Khoáng Dã Thiên rơi xuống cũng kinh ngạc dõi theo.

Ánh sáng hồng dần tan biến, bóng người Thiều Nguyệt từ từ hiển hiện, Nghê Mạn Thiên mừng rỡ gọi, “Kiếm tôn!” Thiều Nguyệt quay sang gật nhẹ với nàng, đệ tử Trường Lưu thấy Thiều Nguyệt đã tới cũng thở phào nhẹ nhõm, có Kiếm tôn ở đây, bọn họ còn sợ không đánh lui được Thất Sát hay sao? Đệ tử Trường Lưu lập tức trở nên căng tràn hy vọng. +

— —— ——