Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 62: Quái dị

Dưới sự bảo hộ của Kinh Lôi, Hoa Thiên Cốt được hộ tống tới núi Thái Bạch, vì đệ tử Thái Bạch không ai biết nàng, thành ra bọn họ nhốn nháo vây quanh Hoa Thiên Cốt, có người còn rút kiếm ra, lớn tiếng quát, “Kẻ nào đến đây?”

Hoa Thiên Cốt vội vàng giải thích, “Ta là Hoa Thiên Cốt, tới từ phái Trường Lưu, phụng lệnh sư tôn tiếp viện cho núi Thái Bạch.”

Đệ tử kia thấy quả thực nàng đang mặc đạo phục phái Trường Lưu bèn thu kiếm lại, “Xin chờ một lát, để ta đi bẩm báo lại với Chưởng môn.”

“Được.” Hoa Thiên Cốt gật đầu.

Trong đại điện, Lạc Thập Nhất và Chưởng môn Phi Nhan đang cùng thương lượng phương hướng tấn công của Thất Sát thì một đệ tử bước vào, “Báo cáo Chưởng môn, ngoài điện có một đồ đệ Trường Lưu tự xưng Hoa Thiên Cốt, nói là phụng lệnh tới tiếp viện núi Thái Bạch.”

“Thiên Cốt ư?” Lạc Thập Nhất kinh ngạc, “Chưởng môn Phi Nhan à…”

Phi Nhan duỗi tay ngăn anh chàng, y đã biết về Hoa Thiên Cốt, đó chính là cô bé được Thiều Nguyệt thu nhận làm đệ tử mà, y từng trông thấy tại đại điển bái sư rồi, “Ta đã biết, mau lên, mau đưa Hoa Thiên Cốt vào.”

“Dạ vâng!” Đệ tử kia nhanh chóng hành lễ xong chạy ra ngoài.

Hoa Thiên Cốt vừa vào, Lạc Thập Nhất đã lo lắng hỏi han, “Thiên Cốt, rốt cuộc muội đã đi đâu, đến nước Thục rồi sao?”

“Hoàng thất nước Thục gặp biến, kiếm Mẫn Sinh xuất hiện, nhưng sư tôn đã bảo quản tốt kiếm Mẫn Sinh rồi, song dọc đường…”

Nghê Mạn Thiên thấy chỉ có mình Hoa Thiên Cốt mà chẳng có bóng dáng Thiều Nguyệt, không những vậy Hoa Thiên Cốt còn ấp a ấp úng, trong lòng nàng tránh không khỏi phiền não, nàng tiến lên phía trước, “Thiên Cốt, cô nói nhanh lên, rốt cuộc thì Kiếm tôn làm sao rồi?”

“Sư tôn, sư tôn, người giúp ta chạy thoát, nhưng giờ người lại bị kẹt ở pháp trận của Khoáng Dã Thiên, bây giờ… bây giờ ta cũng không biết phải làm sao đây?” Nói tới đây, Hoa Thiên Cốt cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ.

“Hoa Thiên Cốt! Cô dám bỏ Kiếm tôn ở lại sao?” Nghê Mạn Thiên lớn tiếng chất vấn.

“Ta…” Hoa Thiên Cốt không thể phản kháng, song những lời sư tôn đã bảo với nàng, nàng sẽ không quên, “Ta tin sư tôn sẽ quay về, sư tôn nói, người nhất định sẽ tìm Tiểu Cốt.”

Nghê Mạn Thiên tức giận chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, Lạc Thập Nhất vội chạy đến, “Mạn Thiên, cả ta và con đều rõ tu vi của Kiếm tôn, trận pháp của Khoáng Dã Thiên sao có thể vây khốn nổi người, chắc chắn Kiếm tôn sẽ tề tụ đông đủ với chúng ta sau thôi.”

“Không sai, Kiếm tôn Thiều Nguyệt là Thượng tiên sở hữu tu vi Cửu trọng thiên, thậm chí còn sánh vai với Tôn Thượng Bạch Tử Họa, sao có thể bị vướng mắc ở trong một trận pháp tầm thường chứ?” Phi Nhan hỏi ngược lại.

Lúc này Nghê Mạn Thiên mới bình tĩnh trở lại, “Thiên Cốt, Kiếm tôn còn bảo gì nữa không?”

“Sư tôn còn bảo, người muốn ta bảo vệ núi Thái Bạch cho thật tốt.” Hoa Thiên Cốt hồi tưởng.

“Bảo vệ cho thật tốt? Ý Kiếm tôn là sao?” Nghê Mạn Thiên luôn cảm nhận được trong lời của Kiếm tôn ẩn chứa rất nhiều hàm ý.

Hoa Thiên Cốt cũng trầm tư, “Ta không biết, sư tôn đặc biệt dặn ta phải bảo vệ núi Thái Bạch.”

“Xem ra chỉ còn nước chờ Kiếm tôn đến mới có thể rõ ràng được.” Lạc Thập Nhất kết luận.

“À, đúng rồi, Thập Nhất sư huynh, Khinh Thủy ở lại nước Thục để trợ giúp Lãng ca ca, chính sư tôn cũng đã đồng ý rồi ạ.” Hoa Thiên Cốt nhớ ra chuyện Khinh Thủy vẫn còn ở nước Thục.

“Được rồi.” Lạc Thập Nhất gật đầu, “Chúng ta hãy cứ ở lại núi Thái Bạch trước đã, chờ đợi Kiếm tôn.”

Toàn thân Thiều Nguyệt bị chôn vùi trong trận pháp của Khoáng Dã Thiên, bên trong đen đặc, cô thả tiên lực ra thăm dò, song lại phát hiện ra đây là một khoảng không gian vô tận. Thiều Nguyệt đành tĩnh tọa, phóng thần thức đi kiểm tra xung quanh, không chút sơ hở, cô còn định tái sử dụng cách thức cưỡng ép đột phát mà mình đã từng dùng để đập nát trận pháp của Khoáng Dã Thiên, nhưng lời dặn dò của Tiểu Cốt vẫn còn văng vẳng bên tai, Thiều Nguyệt tạm thời từ bỏ ý định này.

“Trận pháp này chẳng có gì, có có màn đêm, nhưng bóng tối này từ đâu mà tới nhỉ?” Thiều Nguyệt lẩm bẩm, sau đó cô đứng dậy, đi loanh quanh tìm điểm mấu chốt.

Không biết đã đi được bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa, nói tóm lại, Thiều Nguyệt cảm thấy đã đi được rất lâu, mà cũng đi được rất xa rồi, song cô vẫn chẳng trông thấy bất kì một thứ gì. Thiều Nguyệt dừng chân, cố gắng suy nghĩ, cô triệu hồi thanh kiếm Mẫn Sinh, rót tiên lực vào trong kiếm, thanh kiếm thay cô vọt vào bóng tối, vừa phóng vừa phát động công kích, nhưng cũng chẳng ăn thua. Ở những chỗ mà Thiều Nguyệt không để ý, ví dụ như vạt áo trắng nõn sau lưng cô, thì lại đang bị bào mòn, ấy vậy mà tốc độ còn đang theo chiều hướng tăng lên.

Tại điện Tuyệt Tình, Sênh Tiêu Mặc cùng Ma Nghiêm vội vã đi vào, vừa vào phòng Bạch Tử Họa, Sênh Tiêu Mặc đã thốt lên, “Chưởng môn sư huynh ơi, không xong rồi, phái Thất Sát hôm nay đã tấn công Thiên Sơn.”

Bạch Tử Họa khẽ cau mày, chàng đi tới bên chiếc vạc, sau đó làm phép, nước trong vạc lập tức xuất hiện hình ảnh, Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm tiến lại gần, quan sát tình huống từ xa.

Ma Nghiêm thắc mắc, “Bọn chúng muốn làm gì vậy? Tại sao chỉ bao vậy chứ chưa động thủ?”

“Sư huynh ơi, chúng ta có cần phái thêm người tiếp viện Thiên Sơn hay không?” Sênh Tiêu Mặc hỏi.

“Trước tiên hãy cứ án binh bất động.” Bạch Tử Họa dường như đang có điều suy nghĩ, “Ta sợ rằng chúng đã ấp ủ một âm mưu khác.” Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm gật đầu đồng tình.

Tiếp theo đó, Bạch Tử Họa kiểm tra những tình huống ở các môn phái khác, cũng không phát hiện ra tung tích nào của đồ đệ Thất Sát, thời điểm tới núi Thái Bạch, chàng liên tục thay đổi cảnh tượng, Sênh Tiêu Mặc không hiểu nên hỏi, “Chưởng môn sư huynh à, huynh đang tìm ai vậy?”

“Tiểu Nguyệt…” Bạch Tử Họa lo lắng, “Tiểu Nguyệt không có ở núi Thái Bạch sao?”

Sênh Tiêu Mặc bật cười, “Chưởng môn sư huynh ơi, chẳng phải huynh đã bảo tiểu sư muội tới nước Thục tìm kiếm Mẫn Sinh ư, sao con bé có thể ở núi Thái Bạch được chứ?”

“Đúng đấy, tới tận bây giờ sư muội vẫn chưa gửi thư hồi âm về Trường Lưu, thật không biết con bé có tiến hành thuận lợi hay không nữa.” Ma Nghiêm bất an.

Bạch Tử Họa cau mày suy nghĩ, chàng luôn cảm thấy có gì đó sai sai, hẳn là Tiêu Nguyệt nên ở núi Thái Bạch mới đúng, bởi vì… Bạch Tử Họa đột nhiên nghĩ đến một trường hợp.

Trên núi Thái Bạch, Lạc Thập Nhất nhắc nhở đám đệ tử, “Thất Sát xảo trá, đây là lần đầu tiên thực chiến của mọi người, thế nên nhất định phải vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần không được hấp tấp nóng nảy, hết thảy phải nghe theo sự chỉ huy của ta, rõ chưa?”

“Đã biết ạ!” Đám đệ tử hô lên.

Nghê Mạn Thiên đứng ra, “Yên tâm đi, sư phụ, chỉ cần bè lũ Thất Sát dám ló mặt thì nhất định bọn con sẽ đánh cho răng chúng rơi vãi đầy đất, có phải không Sóc Phong?” Sóc Phong nhìn nàng, lẳng lặng gật đầu.

Lạc Thập Nhất vui vẻ gật gù, Hoa Thiên Cốt cũng bảo, “Vân Ẩn sẽ phái đệ tử Thục Sơn tới tiếp viện Thái Bạch, có điều không biết bao giờ bọn họ mới đến nơi, với cả… sư tôn… đã qua mấy ngày rồi, sao sư tôn còn chưa tới?”

“Nhất định là do Kiếm tôn có việc nên mới đến trễ, Thiên Cốt à, cô thân là đệ tử của người, hẳn là phải hiểu rõ về sự lợi hại của Kiếm tôn hơn chúng ta.” Nghê Mạn Thiên an ủi.

Hoa Thiên Cốt gượng cười, “Cũng phải, sư tôn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, sư tôn đã hứa với ta rồi.” Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Nghê Mạn Thiên, “Mạn Thiên, cảm ơn!”

“Cảm ơn cái gì chứ, chỉ là ta tin vào năng lực của Kiếm tôn thôi.” Nghê Mạn Thiên kiêu ngạo đáp, Hoa Thiên Cốt bật cười sảng khoái, coi như nàng và Nghê Mạn Thiên đã hòa giải, song tất cả đều là công của sư tôn, sư tôn ơi, người nhanh tới đây đi, nếu không Tiểu Cốt sẽ lo lắng chết mất, Hoa Thiên Cốt nắm chặt lấy Kinh Lôi trong tay.

Bấy giờ Phi Nhan bước nhanh vào, Lạc Thập Nhất vội hỏi, “Chưởng môn Phi Nhan, bên Thất Sát có động tĩnh gì chưa?”

Phi Nhan trông nghiêm trọng vô cùng, “Mới vừa rồi Thiên Sơn truyền tin tới, báo rằng giờ mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) ngày hôm nay, đại quân Thất Sát sẽ bắt đầu công chiến, bọn họ kêu gọi chúng tiên ở Thái Bạch mau chóng tiếp viện khẩn cấp!”

Lạc Thập Nhất thắc mắc, “Hôm nay mới là mười ba tháng tám, sao bọn chúng lại hành động trước thời hạn hai ngày cơ chứ?”

“Bản thân bè lũ Thất Sát vốn đã xảo quyệt, tác oai tác quái muôn nơi, làm sao chúng có thể giữ chữ tín được, hẳn là muốn tranh thủ lúc tiếp viện các phái chưa tới để chúng ta trở tay không kịp.” Nghê Mạn Thiên nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhưng mà…” Hoa Thiên Cốt không hiểu, “Tại sao chúng lại tự dưng đường hoàng gửi chiến thư nhỉ? Đánh lén từ trong bóng tối không phải là dễ dàng, thuận lợi hơn sao?”

Nghê Mạn Thiên nghe xong cũng cảm thấy có lý, “Chẳng lẽ chúng muốn gây nhiễu chúng ta?”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Ta cũng cảm thấy rằng bọn chúng muốn giữ chân lực lưỡng của chúng ta, để cho chúng ta lầm tưởng đối tượng tấn công là Thiên Sơn, gửi hết tiên hữu tới đó tiếp viện, quãng đường này khó đi, cần tối thiểu là hai ngày, tranh thủ dịp ấy chúng sẽ quay đầu lại tiến công hoặc núi Thái Bạch, hoặc Trường Lưu, hoặc cũng có thể là đỉnh Ngọc Trọc, thế là chúng ta trúng mưu của địch rồi.”

Phi Nhan tán thành, “Rất có thể,” sau đó y phân tích, “Chỉ là nhân lực Thất Sát có hạn, lần này chúng đã huy động hết tất cả, còn có Thiện Xuân Thu và đồ môn Thất Sát, dốc hết toàn bộ tiến về phía Thiên Sơn, cũng chẳng có lực lượng mai phục núi Thái Bạch, cho dù muốn quay đầu trở lại thì chặng đường cũng dài ít nhất hai ngày, tới lúc ấy, các phái quay lại khẳng định cũng kịp chứ.”

“Nếu đã vậy thì chúng ta lập tức lên đường tới Thiên Sơn.” Lạc Thập Nhất quyết định.

“Gượm đã,” Phi Nhan vội nói, “Sư chất à, Kiếm tôn muốn các người ở lại đây lúc này, hãy cứ để ta phái các đệ tử khác tới Thiên Sơn đi, đệ tử Trường Lưu hãy ở lại canh giữ núi Thái Bạch, chờ đợi Kiếm tôn.”

Lạc Thập Nhất gật đầu, “Vậy cũng được.”

Hoa Thiên Cốt luôn thấy bất an trong lòng, nàng không biết vì sao tới giờ sư tôn vẫn chưa quay trở lại, và cả âm mưu lẫn nguyên do của đám môn đồ Thất Sát.

Tại điện Tuyệt Tình, Bạch Tử Họa chợt chuyển sang cảnh núi Thái Bạch, đệ tử Trường Lưu đang ở hết đây, Lạc Thập Nhất với Phi Nhanh hình như đang bàn bạc với nhau, Bạch Tử Họa chỉ Hoa Thiên Cốt, bảo, “Hai người nhìn này,” Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm cúi xuống, sau đó lại ngẩng lên, mắt đầu dấu hỏi, Bạch Tử Họa giải thích, “Nhìn thanh kiếm trên tay Thiên Cốt.”

Sênh Tiêu Mặc cả kinh, “Thanh Kinh Lôi!”

“Không sai, thanh Kinh Lôi đang ở trong tay Thiên Cốt, điều đó chứng minh đáng lẽ ra Tiểu Nguyệt cũng phải ở chỗ này, song Tiểu Nguyệt hiện tại không có mặt trên núi Thái Bạch.” Bất an dâng trào trong lòng Bạch Tử Họa.

“Sư đệ, ý đệ là, sư muội đang gặp nguy hiểm sao?” Ma Nghiêm lo lắng hỏi.

“Thanh Kinh Lôi là bảo kiếm hộ thân của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt sẽ không để nó rời xa mình, trừ phi…” Bạch Tử Họa càng nghĩ càng lo sợ.

“Trừ phi tiểu sư muội gặp phải tình huống đặc biệt khẩn cấp, cho nên mới phải giao kiếm lại cho Hoa Thiên Cốt?” Sênh Tiêu Mặc suy đoán.

“Không sai,” Bạch Tử Họa gật đầu, “Sư đệ, đệ tử đi nước Thục thăm dò đã quay trở lại chưa?”

Sênh Tiêu Mặc lấy quạt xếp giữ cằm, “Hình như mới vừa về xong.”

Bấy giờ, một đệ tử đi vào, quỳ xuống hành lễ, “Bái kiến Tôn Thượng, Thế tôn, Nho tôn!”

Sênh Tiêu Mặc thúc giục, “Được lắm, mau dậy đi, khái quát cho bọn ta nghe về tình hình nước Thục.”

“Dạ vâng,” Đệ tử kia chắp tay lại, “Kiếm tôn dẫn theo Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy tới nước Thục, vừa vặn lúc thanh kiếm Mẫn Sinh xuất hiện, Kiếm tôn cùng Thiện Xuân Thu của Thất Sát tranh giành Mẫn Sinh, chỉ có điều, không biết vì sao Mẫn Sinh với Kinh Lôi lại song song hỗ minh, sau đó đồng loạt nhập vào cơ thể của Kiếm tôn.”

“Cái gì? Con bảo kiếm Mẫn Sinh tự động thu vào trong cơ thể của tiểu sư muội sao?” Sênh Tiêu Mặc hỏi.

Đệ tử kia gật đầu, Bạch Tử Họa cũng cau mày thắc mắc, thanh Mẫn Sinh là một trong Thần Khí Mười Phương, sao có thể… Đột nhiên Bạch Tử Họa nói, “Cả Mẫn Sinh và Kinh Lôi ư?”

“Vâng, thưa Tôn thượng.”

Quả nhiên thanh Kinh Lôi không phải thanh kiếm bình thường, chả trách sư phụ bảo ngay cả người cũng chưa từng nghe qua về nó, hóa ra Kinh Lôi lại có quan hệ với cả Mười Thần Khí Tối Cổ, Bạch Tử Họa thầm nghĩ.

“Mau lên, sau đó thì sao?” Ma Nghiêm lo lắng.

“Kiếm tôn lấy được kiếm Mẫn Sinh, rời đi cùng với Hoa Thiên Cốt, còn Minh Vương nước Thục mưu quyền soán vị, đại học sĩ Đông Phương giả vờ đầu hàng, âm thầm liên hiệp với đại tướng quân Liệt Hành Vân, chuẩn bị đoạt lại ngôi vị, song bọn họ đang bị mắc kẹt bởi binh lực thiếu thốn. Lúc ấy, Khinh Thủy thú nhận về thân phận của bản thân, nàng ta là Quận chúa nước Chu, vì muốn hỗ trợ Mạnh Huyền Lãng nên đã mượn binh của phụ vương, Mạnh Huyền Lãng có nước Chu trợ giúp, thành công đoạt lại ngôi vị hoàng đế, Minh Vương trở thành tù nhân.”

“Thế còn sư muội?” Ma Nghiêm hỏi tiếp.

“À…” Đệ tử kia khó đáp, “Nghe theo lời của đại học sĩ Đông Phương và Khinh Thủy thì hẳn là Kiếm tôn với Hoa Thiên Cốt đã tới núi Thái Bạch, đệ tử điều tra, song hành tung của Kiếm tôn đột nhiên mất dọc đường, đệ tử còn thấy có cả dấu vết của Thất Sát, không biết liệu có liên hệ gì hay không.”

“Nói như vậy thì quả nhiên là tiểu sư muội đang gặp nguy hiểm?” Sênh Tiêu Mặc kinh ngạc, “Song với tu vi của tiểu sư muội, Thất Sát hẳn không phải là đối thủ của con bé, chẳng lẽ là Sát Thiên Mạch?”

“Không, Sát Thiên Mạch coi Tiểu Nguyệt là bạn, chắc chắn không phải hắn.” Bạch Tử Họa phủ định, “Huống chi Sát Thiên Mạch làm gì cũng phải khiến cho người người nhà nhà đều biết, không có chuyện hắn im hơi lặng tiếng ra tay đâu.”

“Sát Thiên Mạch là Thánh quân của Thất Sát, dù sao hắn cũng là ma đầu, sao có thể bỏ qua cho sư muội.” Từ đầu chí cuối, Ma Nghiêm chưa từng tin tưởng Sát Thiên Mạch.

“Tiểu Nguyệt biến mất từ đâu?” Bạch Tử Họa hỏi đệ tử kia.

“Chưởng môn sư huynh à, chẳng lẽ huynh định….” Sênh Tiêu Mặc đoán được ý của Bạch Tử Họa.

“Không sai, ta đi tìm Tiểu Nguyệt, Trường Lưu giao cho hai người,” Bạch Tử Họa nhận được vị trí bèn gật đầu cho đệ tử kia lui xuống, quay lại dặn dò, “Đúng rồi, Tiểu Nguyệt từng nói qua về công dụng của nghiễn Bất Quy, ta cảm thấy hẳn là Tiểu Nguyệt đã biết chuyện gì đó, nhưng đến cả con bé vẫn chưa chắc chắn được, cho nên mới không nói rõ, hẳn là nó sẽ liên quan tới hành vi của Thất Sát lần này, các người hãy tiếp tục nghĩ xem.”

“Được, Chưởng môn sư huynh, nhất định huynh phải tìm được tiểu sư muội đấy.” Sênh Tiêu Mặc nói.

Ma Nghiêm cũng lo lắng, “Tử Họa, đệ và sư muội tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, biết chưa?”

Bạch Tử Họa gật đầu, xoay lưng rời khỏi điện Tuyệt Tình, Sênh Tiêu Mặc nhìn lên trời, lẩm bẩm, “Hy vọng tiểu sư muội sẽ bình an.”

Ma Nghiêm đi tới bên cạnh, “Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, đệ quên rằng sư phụ từng bảo sư muội thế nào ư?”

Sênh Tiêu Mặc bật cười, “Ừ nhỉ, tiểu sư muội là biến số lớn nhất thế giới này, cho nên bất kể con bé có gặp phải hoàn cảnh gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ biến dữ thành lành.”

Ma Nghiêm gật đầu tán thành, “Được lắm, chúng ta đi suy tính mục đích của đám Thất Sát thôi.”

“Được.” Sênh Tiêu Mặc và Ma nghiêm vây quanh chiếc vạc, tiếp tục quan sát hành tung của các môn đồ Thất Sát. +