Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 17: Sinh nhật

Hôm nay là sinh nhật Hoa Thiên Cốt tròn mười lăm tuổi, như bao ngày, nàng lên núi, luyện kiếm dưới tán cây, chiêu nào cũng lẫm liệt cắt gió, bắt đầu có phong thái của Thiều Nguyệt. Luyện xong, Hoa Thiên Cốt thu hồi mộc kiếm, ngắm nghía phong cảnh bên dưới, toàn bộ thôn Hoa Liên được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp núi cây xanh rậm, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh ngăn cách hoàn toàn với thế giới trần tục. Hoa Thiên Cốt nghĩ vậy, thoải mái hét to một tiếng trên đỉnh núi rồi lượn lờ trong sơn cốc thêm một lát, cảm giác vui sướиɠ mãi chưa tiêu tan.

Hoa Thiên Cốt thấy trời ngả về trưa, mải một hạ sơn về nhà, vừa đi vừa ai oán. “Nguyệt tỷ tỷ cũng thật tình, hôm nay là sinh nhật mình, nàng lại nói là bận việc, để mình phải lên núi luyện kiếm một mình, còn chẳng thèm lên ngó xem nữa chứ,” Nghĩ đến đây, Hoa Thiên Cốt dừng lại, “Có khi nào Nguyệt tỷ tỷ quên béng mất sinh nhật mình rồi không?! Không được, mình phải mau chóng trở về, kiểm tra xem Nguyệt tỷ tỷ đã quay lại chưa.” Dứt lời, Hoa Thiên Cốt chạy xuống núi.

Trên đường hạ sơn, đột nhiên có mấy viên đá bay về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nhận ra, uốn người rút mộc kiếm, bộp bộp, toàn bộ đá bị đánh rơi. Hoa Thiên Cốt quan sát rừng cây xung quanh, bất mãn nói. “Trốn trốn nấp nấp làm gì, có bản lĩnh thì tới đây.”

Bấy giờ, bốn năm chàng trai tuổi tác xấp xỉ Hoa Thiên Cốt đi ra, bọn họ đều là người sống trong thôn Hoa Liên, thấy Hoa Thiên Cốt xuống định đùa dai một phen, ai ngờ Hoa Thiên Cốt có thể ngăn chặn hết đống đá kia. Cả đám nhìn Hoa Thiên Cốt đầy khinh thường, “Hừ, đồ quái vật, vừa rồi nhất định ngươi đã dùng yêu pháp để chặn đá của bọn ta.” Mấy kẻ đứng bên hắn rối rít phụ họa. “Đúng vậy, nhất định là yêu pháp.” “Hoa Thiên Cốt chính là yêu quái!”

Tay Hoa Thiên Cốt nắm chặt mộc kiếm, nàng trời sinh dị hương, dễ dàng thu hút yêu ma, vốn rất ổn, cũng không rõ lắm. Nhưng mấy năm gần đây, hình như ngày càng nhiều yêu ma bị nàng hấp dẫn, cho nên các thôn dân cho rằng nàng là yêu quái. Nhớ tới lời dạy bảo của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt không đếm xỉa gì bọn họ, ngang nhiên đi về phía trước, hiện tại nàng chỉ muốn mau mau về nhà, muốn được nhìn thấy Thiều Nguyệt.

Những thôn dân kia thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau xong lôi lưới cá đã chuẩn bị sẵn ra, giăng lên người Hoa Thiên Cốt, bởi vì Hoa Thiên Cốt rất để ý chuyện người khác nói nàng là yêu quái cho nên chỉ mau mau mải mải rời khỏi nơi này, không hề phòng vệ, bị bọn họ dễ dàng bắt được.

Các thôn dân bắt được Hoa Thiên Cốt thì nhao nhao vây quanh nàng, cao hứng mắng chửi, Hoa Thiên Cốt mím môi thật chặt, nhìn mộc kiếm trong tay, lại nhớ về Thiều Nguyệt.

“Tiểu Cốt, muội phải nhớ kĩ, ta dạy kiếm pháp cho muội, không phải để muội tranh cường hiếu thắng, mà là để muội tự bảo vệ bản thân và người quan trọng với muội, có hiểu không?”

Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, “Ta nghe lời Nguyệt tỷ tỷ,” nàng giơ mộc kiếm trên tay lên. “Ta sẽ dùng nó để bảo vệ cha và Nguyệt tỷ tỷ!”

Thiều Nguyệt cười bảo. “Trước hết phải biết tự bảo vệ mình, hiểu không?”

“Được!” Hoa Thiên Cốt lanh lợi đáp.

Lúc này đây, khi phải đối diện với hành động gây khó dễ của các thôn dân, mặc dù Hoa Thiên Cốt vô cùng tức giận xen lẫn khổ sở, song nàng không đành lòng gây tổn hại cho bọn họ, dù sao cũng cùng sống trong một thôn. Cho nên Hoa Thiên Cốt chỉ đành nhẫn nhịn, chờ bọn họ rời đi, nàng có thể về nhà. Nhưng các thôn dân lại hạ nhục Nguyệt tỷ tỷ của nàng, nàng không thể tha thứ, mộc kiếm vừa buông thả nay lại nhấc lên.

Các thôn dân thấy Hoa Thiên Cốt không phản ứng gì bèn dừng lại, tên cầm đầu thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm mộc kiếm trong tay, nghĩ đến đó là đồ Thiều Nguyệt làm cho nàng, vì vậy cuồng ngôn nói. “Hoa Thiên Cốt, ngươi rõ ràng là yêu quái, vậy chắc hẳn Nguyệt y sư sống bên cạnh ngươi cũng là yêu quái phải không? Ngươi nói xem, khi chúng ta còn nhỏ, nàng ta vẫn là dáng vẻ kia, bây giờ cũng phải mười năm trôi qua rồi, nàng ta chưa từng thay đổi một chút nào, ngươi nói xem, nàng ta có phải cũng là yêu quái hay không?”

Rốt cuộc Hoa Thiên Cốt nhịn không nổi nữa, “Không cho phép mấy người nói xấu Nguyệt tỷ tỷ!”

Tên cầm đầu thấy Hoa Thiên Cốt bị chọc giận thì càng thêm hăng say. “Chúng ta cứ nói đấy, Nguyệt y sư là yêu quái, còn là một con yêu quái không bao giờ già đi….”

“Nguyệt tỷ tỷ là tiên nhân, là Thượng tiên, nàng không phải yêu quái!” Hoa Thiên Cốt lớn tiếng phản bác.

“Nếu như nàng ta là Thượng tiên, vậy sao cứ nhất mực sống ở trong cái thôn những mười mấy năm lận, mãi không chịu đi chứ? Thượng tiên phải đi trảm yêu trừ ma, rất bận rộn mà, sao lại cứ cố thủ trong cái nhà của yêu quái ngươi, ta lại thấy nàng cùng một giuộc với ngươi, cùng là yêu quái!”

“Ta sẽ không bỏ qua cho các người!” Hoa Thiên Cốt lửa giận phừng phừng, tay cầm kiếm có hơi run rẩy, nàng nâng kiếm lên, chém rách bươm cái lưới đánh cá.

Tên cầm đầu thấy vậy, thu hết can đảm mà đe dọa. “Hoa Thiên Cốt, cha ta là trưởng thôn, nếu ngươi dám động vào ta, ta sẽ méc cha ta, cha ta sẽ đuổi hết các ngươi ra khỏi thôn Hoa Liên!”

Hoa Thiên Cốt giả bộ như không nghe thấy, cầm kiếm gỗ lại gần tay cầm đầu, đám còn lại thấy Hoa Thiên Cốt hung hãn đi tới thì rối rít chạy tứ tung, nhưng Hoa Thiên Cốt không cho bọn họ cơ hội trốn thoát, nàng lách người đến trước mặt một tên, giơ kiếm chém một phát, đối phương ngã xuống đất, kêu đau, mấy kẻ còn lại không mấy ai may mắn tránh được. Hoa Thiên Cốt xoay người, dùng kiếm chỉ chỉ đám thôn dân nằm trên mặt đất, “Nếu các người còn dám nói xấu Nguyệt tỷ tỷ, Hoa Thiên Cốt ta sẽ không tha cho bất kì ai!”

***

Tại Hoa gia, Hoa tú tài nhìn Thiều Nguyệt bận rộn trong phòng Tiểu Cốt, khuyên nhủ. “Thượng tiên, đây cũng không phải sinh nhật đầu tiên của Tiểu Cốt, người không cần giúp nó dọn phòng đâu.”

“Hoa đại thúc, thúc không hiểu rồi, không phải ta đang thu dọn, mà ta đang bố trí lại căn phòng.” Thiều Nguyệt sửa lại.

Hoa tú tài thắc mắc. “Khác nhau chỗ nào ư?”

“Đến đúng thời điểm thì thúc sẽ biết, mau lên, mang hộ ta mấy bông hoa ta vừa hái trên núi tới đây.” Thiều Nguyệt chỉ cái giỏ trên bàn.

Tuy Hoa tú tài không biết Thiều Nguyệt tính toán gì, nhưng đó là vì sinh nhật của Tiểu Cốt, cho nên ông ta vui lòng hỗ trợ. Chỉ chốc lát sau, căn phòng của Tiểu Cốt đã được bố trí xong, nóc phòng được thay bằng cây mây xanh biếc, bốn góc cũng rủ xuống một giàn dây leo, mỗi cây đều treo một chậu hoa nho nhỏ, còn có vài bông hoa nở trên thân cây, thoạt trông cực kì dồi dào sức sống, khiến cho người ta tâm tình thoải mái, mà nơi trung tâm của tất cả những nhánh cây mây và dây leo là giữa ngôi nhà, trong đó treo một quả cầu, bên trong chính là cánh hoa Thiều Nguyệt vừa đi hái về. Thiều Nguyệt hài lòng gật đầu một cái, “Hoa đại thúc, đi thôi, đi xem xem đồ trong bếp làm xong chưa?”

Đến nhà bếp, Thiều Nguyệt mở l*иg hấp, Hoa tú tài tò mò hỏi. “Thượng tiên, đây là gì vậy? Điểm tâm sao? Hình như có hơi nhiều?”

“Nơi này không có bơ, chỉ có thể làm thế, Hoa đại thúc, chúng ta bưng thức ăn vào phòng Tiểu Cốt đi.” Hai người bận rộn một khắc đồng hồ, rốt cuộc cũng xong xuôi.

Thiều Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, “Giờ này Tiểu Cốt đáng lẽ phải luyện kiếm xong rồi chứ nhỉ.”

“Phải nha, thường Tiểu Cốt về rất sớm, sao nay lại trễ thế?” Hoa tú tài cũng thắc mắc.

Bấy giờ ngoài cửa vang lên tiếng động, Hoa tú tài nói, “Nhất định là Tiểu Cốt trở về, để ta đi xem xem.” Dứt lời bèn đi ra, khi nhìn thấy khắp người Hoa Thiên Cốt toàn bùn đất, ông cả kinh. “Tiểu Cốt, con sao thế, sao lại thành ra như vậy?”

Thiều Nguyệt nghe có chút sai sai, lập tức đi ra, thấy quần áo trên người Hoa Thiên Cốt hơi dơ, nàng còn cúi đầu, Thiều Nguyệt không nhìn được biểu cảm khuôn mặt nàng. “Tiểu Cốt….”

Hoa Thiên Cốt nghe thấy thanh âm của Thiều Nguyệt, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái một thân bạch y không nhiễm bụi trần, thế mà chỉ vì nàng mà bị thôn dân chửi là yêu quái, nàng rất không cam tâm, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Tiểu Cốt, muội sao thế?” Thiều Nguyệt nhận ra Hoa Thiên Cốt có vấn đề, tiến đến bên cạnh phủi bụi đất trên áo nàng, ôn nhu nói. “Có phải bị ai bắt nạt không?”

Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt quan tâm tới mình thì nhịn không nổi mà chôn trong ngực Thiều Nguyệt bật khóc, Thiều Nguyệt không hỏi nữa, chỉ không ngừng nhẹ nhàng xoa lưng nàng, giúp nàng dễ chịu hơn chút. Hoa tú tài thầm chắc chắn do thôn dân nói năng linh tinh, song ông ta không biết nên an ủi Tiểu Cốt thế nào, chỉ đành lẳng lặng phụng bồi nàng.

Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt không khóc nữa, “Tiểu Cốt, hôm nay là sinh nhật muội mà, đừng khóc.”

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, Thiều Nguyệt thấy mắt nàng hồng hồng bèn đưa tay lau lệ vương trên khóe mắt, Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, nói. “Nguyệt tỷ tỷ, ta là quái vật ư?”

Tay Thiều Nguyệt còn đang lau bỗng dừng lại một lát, nhìn Hoa Thiên Cốt, bảo. “Sao lại thế, Tiểu Cốt không phải quái vật.”

“Nhưng mà….” Hoa Thiên Cốt thấp giọng nói.

Thiều Nguyệt ngắt lời. “Tiểu Cốt, người nói muội điều ấy có phải bạn muội không?”

“Không phải….”

“Có phải người muội thích không?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa. “Tất nhiên là không!”

“Thế đó có phải người muội quan tâm không?”

“Càng không, sao Nguyệt tỷ tỷ lại hỏi vậy?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc.

“Thế thì Tiểu Cốt không cần để ý đến lời bọn họ nói.” Thiều Nguyệt đáp.

“Nhưng bọn họ nói Nguyệt tỷ tỷ….” Hoa Thiên Cốt nhớ lại thôi cũng thấy tức giận, song nàng không hy vọng Nguyệt tỷ tỷ biết, nàng sợ Nguyệt tỷ tỷ thương tâm.

“Nếu vậy thì càng không cần để tâm làm gì, bởi vì ta chỉ để ý ánh mắt của những người ta quan tâm.” Thiều Nguyệt nghiêm túc trả lời.

“Người tỷ quan tâm, thế…. Nguyệt tỷ tỷ…. Người tỷ quan tâm….” Hoa Thiên Cốt rất muốn hỏi, nhưng lại không dám, nàng sợ những gì nàng nhận được không như những gì nàng mong đợi.

Thiều Nguyệt hiểu ý, xoa đầu nàng, nói. “Đương nhiên là Tiểu Cốt rồi, Tiểu Cốt là người ta quan tâm.”

“Thật ư?” Hoa Thiên Cốt cao hứng. “Nguyệt tỷ tỷ cũng là người ta quan tâm nhất!”

Thiều Nguyệt bật cười, nhìn về phía Hoa tú tài đang đứng bên cạnh. “Nói thế sẽ làm Hoa đại thúc đau lòng đấy.”

Hoa Thiên Cốt vội vàng nói với Hoa tú tài. “Cha cũng là người ta quan tâm nhất!”

“Ha ha…. Tiểu Cốt, cha biết, cha biết mà.” Hoa tú tài cười.

Rốt cuộc Hoa Thiên Cốt cũng cười, Thiều Nguyệt yên tâm, “Được rồi, Tiểu Cốt, chúng ta vào ăn cơm thôi.”

Lúc bấy giờ Hoa tú tài mới nhớ ra Thiều Nguyệt đã vì sinh nhật con gái mình mà bận rộn nguyên một ngày, vội nói. “Tiểu Cốt, Thượng tiên bận rộn cả ngày vì con đấy, còn đích thân tự mình xuống bếp, nếu con không vào thì thức ăn sẽ lạnh hết.”

Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên nhìn Thiều Nguyệt, hóa ra Nguyệt tỷ tỷ không quên sinh nhật nàng, Thiều Nguyệt bị Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm sinh chút quẫn bách, xoay người bước vào trong. Hoa Thiên Cốt cười ha ha, kéo tay Thiều Nguyệt cùng đi, Thiều Nguyệt kệ nàng, khóe miệng không khỏi khẽ nâng lên.

Nhìn một bàn đầy thức ăn, Hoa Thiên Cốt thở dài. “Nguyệt tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại quá, thức ăn ngửi thôi cũng thấy thèm, cả cái vòng tròn to to ở giữa nữa, nó là gì vậy? Sao mặt trên còn có tên của ta?”

“Đây là bánh ngọt, ở quê hương của ta, nó dùng để chúc mừng sinh nhật, còn có thể nguyện cầu nữa nha.” Thiều Nguyệt giới thiệu.

“Cầu nguyện ư, thế còn linh không?”

“Tất nhiên có linh, muội phải chắp hai tay vào nhau,” Thiều Nguyệt làm mẫu, “Ước xong thì thổi nến, nhớ là phải một hơi thổi tắt.”

Hoa Thiên Cốt bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Thiều Nguyệt, cầu nguyện. “Hy vọng ta có thể mãi mãi ở bên Nguyệt tỷ tỷ và cha.” Dứt lời bèn một hơi thổi tắt cây nến, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu hỏi. “Nguyệt tỷ tỷ, những năm trước, sinh nhật ta cũng đâu long trọng như thế này, sao năm nay lại….”

Thiều Nguyệt cười cười, không trả lời mà chỉ ngón tay lên trên, quả cầu treo giữa trần nhà mở tung, những cánh hoa ở bên trong rơi xuống, Thiều Nguyệt vận tiên lực rải hoa khắp nhà, Hoa Thiên Cốt đưa tay hứng lấy, “Thật đẹp, cảm ơn Nguyệt tỷ tỷ, ha ha…..”

Thiều Nguyệt nhìn Hoa Thiên Cốt vui sướиɠ tận hưởng giữa một cơn mưa cánh hoa, lại thầm nghĩ, đây là sinh nhật cuối cùng tôi ở bên em, những sinh nhật trước tôi không chuẩn bị sẵn, là bởi vì muốn em có thể ở bên gia đình, mà nay nếu như tôi không thể thay đổi nội dung cuốn truyện, vậy thì sang năm em sẽ gặp sư huynh, đến lúc đó, em sẽ có người ở bên trải qua ngày sinh nhật, mặc dù đấy không phải điều tôi hy vọng, nhưng từ sau chuyện của Lưu Hạ, tất thảy vẫn luôn dựa theo kịch bản cho trước, những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là ở bên cạnh em, mang đến nhiều niềm vui cho em hơn nữa.

2

— —— —— —— —— —–

Lại sắp xa nhau:-0 Mà thôi, kệ đi, Bạch Tử Hoa – nam chính xịt lốp chuẩn bị quay lại sàn diễn =)))

Y chang Phim nhé, Bạch Tử Họa và Mặc Băng là một:-0