Lưu Hạ về Tuyệt Tình điện rồi từ biệt Thiều Nguyệt. “Tiểu sư thúc, ta định đi nhờ ca ta giúp đỡ, cho nên tạm thời ta phải rời khỏi Trường Lưu.”
“Lưu Hạ, không được Chưởng môn chấp thuận mà đã tự ý hạ sơn là phạm phải môn quy.” Thiều Nguyệt nhắc nhở.
“Ha ha…” Lưu Hạ cười bảo. “Hiếm khi thấy tiểu sư thúc thuyết môn quy.”
“Hả?” Thiều Nguyệt tỏ vẻ lạnh nhạt. “Còn không phải là bởi cô sao!”
“Ta biết, tiểu sư thúc lo lắng cho ta,” Lưu Hạ nói không ngừng. “Có lẽ sau này ta sẽ không quay lại đây nữa, ngoài Trúc Nhiễm ra, tiểu sư thúc là người ta yêu quý nhất tại Trường Lưu, tiểu sư thúc, người phải bảo trọng!”
“Lưu Hạ, cô tính rời khỏi Trường Lưu ư?” Thiều Nguyệt hỏi.
“Ca ta mà biết ta tới Trường Lưu, thể nào cũng sẽ lôi ta quay về, dù sao cũng là ta lén lút đến đây.” Lưu Hạ nhỏ giọng giải thích.
“Cô thật đúng là một cô em gái bướng bỉnh.” Thiều Nguyệt bật cười, “Nếu chúng ta hữu duyên thì nhất định sẽ có ngày tái ngộ, Lưu Hạ, cô cũng phải thật bảo trọng.” Thiều Nguyệt không ngăn cản Lưu Hạ bỏ đi, bởi vì cô biết trong nguyên tác, nàng chết vì Trúc Nhiễm, thế nên Thiều Nguyệt hy vọng Lưu Hạ có thể rời khỏi Trường Lưu, ít nhất cũng phải ở bên cạnh Sát Thiên Mạch, anh ta sẽ bảo hộ nàng.
Lưu Hạ vừa mới xuống chân núi Trường Lưu thì một thanh âm quen thuộc gọi tên nàng, khiến cho nàng không dám tin mà quay người lại, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Lưu Hạ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, quả nhiên là huynh ấy!
“Lưu Hạ!” Trúc Nhiễm đi ra từ đằng sau chiếc cây, tới trước mặt Lưu Hạ, thấy nàng nhìn hắn một cách hoảng hốt, Trúc Nhiễm cười bảo. “Sao thế? Không nhận ra ta ư?”
“Không… không phải, huynh ra rồi sao? Thế Tôn cho phép huynh đi ra?” Lưu Hạ vui không kể xiết, tiến đến ôm lấy Trúc Nhiễm.
“Ừ…” Trúc Nhiễm cũng ôm lấy nàng, rũ mi đầy ưu tư. “Ta cam kết với sư phụ, chỉ cần thu đủ Thập Phương Thần Khí, người sẽ đáp ứng cho chúng ta.”
“Thập Phương Thần Khí?” Lưu Hạ buông Trúc Nhiễm, lo lắng. “Nhưng việc thu thập Thần Khí đâu có dễ dàng.”
“Cho nên ta muốn nàng giúp ta.” Trúc Nhiễm nhìn chằm chằm Lưu Hạ.
“Được! Chỉ cần là những việc ta có thể làm thì ta nhất định sẽ giúp huynh!” Lưu Hạ nói chắc như đinh đóng cột, không hề để ý thấy Trúc Nhiễm có chút dị thường.
Khóe miệng Trúc Nhiễm khẽ nhếch, lại gần nói ý định của mình bên tai Lưu Hạ, Lưu Hạ nghe xong, giật mình. “Cái gì? Lấy trộm Lưu Quang cầm sao?”
“Nàng không muốn?” Sắc mặt Trúc Nhiễm trầm xuống, bất mãn hỏi.
“Không phải, chẳng qua ta hơi khó hiểu, vốn dĩ Lưu Quang cầm vẫn ở Trường Lưu mà, sao còn phải lấy trộm nó?” Lưu Hạ chưa từng thấy thái độ kia của Trúc Nhiễm đối với mình, tim tự dưng đập nhanh hơn hẳn.
“Không có Lưu Quang cầm, sao ta có thể đi thu thập các Thần Khí khác, nàng cũng biết Thập Phương Thần Khí chia đều cho các phải chịu trách nhiệm bảo quản, bằng sức của mình ta thì còn lâu mớ địch được bọn họ, chỉ còn cách mượn Lưu Quang cầm mới có khả năng thu thập Thập Phương Thần Khí thôi.” Hai tay Trúc Nhiễm dùng sức đè lên bả vai Lưu Hạ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. “Đây cũng là vì chúng ta, Lưu Hạ!”
Lưu Hạ do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, thực xin lỗi, tiểu sư thúc, nàng thầm nói như vậy với Thiều Nguyệt.
***
Thiều Nguyệt đang tu hành trong Tuyệt Tình điện, nhưng không hiểu sao lòng vẫn luôn thấy bất an, cũng không biết Lưu Hạ đã rời Trường Lưu hay chưa? Thiều Nguyệt không yên tâm, đứng dậy bay xuống núi. Kết quả là không tìm thấy Lưu Hạ, song lại phát hiện ra một chút ma khí dưới đó, xung quanh Trường Lưu sơn sao lại có ma khí? Thiều Nguyệt không hiểu, xoay người ngự phi kiếm bám theo hướng ma khí mà bay đi.
Từ phía xa xăm, Thiều Nguyệt thấy một cái bóng đỏ rực bay tới, dần dà, Thiều Nguyệt nhìn thấy rõ người kia, đối phương toàn thân diện trường bào hắc sắc, mái tóc đen như mực mặc gió tung bay, đôi mắt mị hoặc, da thịt trắng nõn, môi màu đỏ thẫm, mà dưới chân hắn là một con phượng hoàng, quả là một đại mỹ nữ khắp người tỏa đầy tà khí! Thiều Nguyệt không khỏi thở dài ngầm than.
Sát Thiên Mạch thấy phía trước bị ngăn cản bèn dừng lại, bất mãn nói. “Kẻ nào dám cản đường của ta!”
Thiều Nguyệt bật cười. “Ngươi thật nóng tính quá, chẳng qua ta muốn xem xem ma khí dưới chân núi Trường Lưu từ đâu ra mà thôi?”
“Ồ?” Sát Thiên Mạch vuốt ve mái tóc dài. “Vậy giờ thấy rồi, sao còn chưa chịu tránh ra.” Không ngờ nhanh như vậy đã có người phát giác ma khí, vốn định lúc tới Trường Lưu sẽ thu lại khí tức, xem chừng Trường Lưu vẫn còn có nhân tài.
“Chỉ là ta không rõ vì sao ngươi lại đến Trường Lưu, nếu có việc gì, có thể nói cho ta, ta sẽ thay mặt chuyển lời.” Thiều Nguyệt hiểu môn quy Trường Lưu, không thể qua lại cùng người trong ma đạo, nhưng nàng cũng không muốn trở thành một người không rõ phân biệt đúng sai, cứ thấy một người lại gϊếŧ một người, nếu có thể kết bạn với nhau, chẳng phải vẫn tốt hơn ư? Huống chi Nghiêm sư huynh mà biết, nhất định sẽ làm to chuyện lên, phát động toàn phái tới thắt cổ người trong ma đạo, vẫn nên khuyên nhủ đối phương thì hơn.
“Ta tới tìm người, không cần ngươi nhiều chuyện, tránh ra!” Sát Thiên Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tìm người? Ngươi muốn tìm ai?” Thiều Nguyệt thắc mắc.
“Rốt cuộc người có tránh ra không?” Sát Thiên Mạch tức giận, tay hóa thành hắc vuốt, phóng nó về phía Thiều Nguyệt. Thiều Nguyệt cả kinh, cầm Kinh Lôi kiếm chém một cái, bóng đen nhất thời hóa thành hư vô.
“A?” Sát Thiên Mạch hứng thú nhìn thanh kiếm trong tay Thiều Nguyệt, từng tia sấm sét đang quấn quanh thân kiếm màu bạc. “Kiếm của ngươi thật không tệ, có thể cho ta mượn nghịch chút không?”
Thiều Nguyệt cau mày. “Kinh Lôi không phải đồ chơi!”
“Hừ! Ta thấy ngươi là chủ nhân của thanh kiếm này, chỉ mới là một tiểu Phi Thăng, còn lâu mới xứng đáng là đối thủ của ta, ta còn phải hỏi ý của ngươi sao.” Sát Thiên Mạch đầy tự tin.
“Ta và Kinh Lôi tuy hai mà một, muốn lấy nó, trước tiên phải gϊếŧ ta đã.” Thiều Nguyệt biết mình không phải đối thủ của mỹ nữ kia, nhưng cô không thể bỏ rơi Kinh Lôi kiếm, mặc cho kẻ khác chiếm đoạt.
“Được! Để xem bản lĩnh ngươi được đến đâu?” Sát Thiên Mạch nói xong bèn xông tới, Thiều Nguyệt nâng kiếm công kích, một đen một trắng giao chiến trên không trung trong nháy mắt.
Sát Thiên Mạch không ngừng đánh úp về phía Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt hóa giải từng chiêu một, khiến cho Sát Thiên Mạch nhất thời khó hạ thủ, “A, kiếm pháp tiểu Phi Thăng nhà ngươi cũng không tệ.”
“Đa tạ đã khen ngợi!” Dứt lời, Thiều Nguyệt rót tiên lực vào Kinh Lôi, sau đó dùng lực đẩy một cái, Kinh Lôi bất ngờ bắn về phía Sát Thiên Mạch, loạn vũ xung quanh hắn, Sát Thiên Mạch nhất thời hoa mắt, nó lập tức cắt nát ống tay áo của hắn. Sát Thiên Mạch giận dữ, hai tay vận sức vung lên, ma lực quanh người hắn tăng vọt, đánh bay Kinh Lôi đi, Thiều Nguyệt niệm thu hồi Kinh Lôi, đối mặt với kẻ thù sở hữu nội lực mạnh mẽ, cô chỉ đành kiên cường chống đỡ.
Sát Thiên Mạch và Thiều Nguyệt cùng giơ hai tay về phía trước, tạo thành tư thế hỗ đẩy, chỉ là khi Sát Thiên Mạch dồn thêm nội lực, ngân quang của Kinh Lôi bỗng phát sáng. Kinh Lôi kiếm chống lại ma lực, dần dần giao động, Thiều Nguyệt cũng chịu không nổi nữa, cuối cùng cô rơi xuống đất, miệng phun máu tươi.
Sát Thiên Mạch chậm rãi đi về phía Thiều Nguyệt, nhìn Kinh Lôi kiếm ở bên cạnh cô, càng ngắm càng thích. “Xem ra thanh kiếm này chuẩn bị đổi chủ.”
Thiều Nguyệt một tay chống đất, một tay cầm Kinh Lôi. “Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi được như ý!” Sau đó hai tay cắm kiếm xuống đất, sấm sét từ thân kiếm truyền xuống, toàn bộ mặt đất bị bao trùm bởi sấm sét đến từ Kinh Lôi.
Vốn dĩ Sát Thiên Mạch không thèm để ý, song sấm sét kia lại làm hắn bị thương, hắn thất kinh, vội vàng phi thân lên giữa không trung. “A a, nhìn vậy mà cũng có thể giật tê ta.”
Mà lúc này, bầu trời giăng đầy mây đen, tụ tập ở phía trên Thiều Nguyệt, Sát Thiên Mạch nhìn trời đất biến hóa, bỗng có loại dự cảm xấu. Sấm sét giữa mây đen bắn xuống người Thiều Nguyệt, không đúng, nói chính xác hơn thì là rơi vào thân Kinh Lôi kiếm, tiên lực trong cơ thể Thiều Nguyệt tăng lên nhiều, cô cảm giác mĩnh sắp không thể chống đỡ được nữa, nhưng vẫn cố chịu đựng. Thiều Nguyệt rút Kinh Lôi, chỉ kiếm lên trời, từng tia sét giáng xuống đều bị Kinh Lôi hút lấy, sau đấy Thiều Nguyệt hô to. “Thiên Lôi Địa Thiểm!” rồi bổ Kinh Lôi về phía Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch vận khí, dùng hai tay đỡ lại bị lôi điện phá tan lớp phòng ngự che chở mình, hai tay tê dại, Sát Thiên Mạch bị đánh lùi về đằng sau mấy bước.
Thiều Nguyệt đã dồn toàn bộ khí lực vào chiêu này, bây giờ cô chẳng còn sức phản kích. Sát Thiên Mạch nhìn Thiều Nguyệt, khâm phục nghị lực của cô. “Tốt lắm, ta không cướp của ngươi, một người tu tiên mới Phi Thăng mà đã có công lực như vậy, thật không tệ.”
Thiều Nguyệt thấy Sát Thiên Mạch nói sẽ không cướp Kinh Lôi của mình bèn thở phào nhẹ nhõm, Sát Thiên Mạch lại bảo. “Ta không đánh với ngươi nữa, ngươi còn không mau đuổi đám mây đen đầy trời kia đi.”
“Hả?” Thiều Nguyệt khó hiểu, nhìn lên trời, cô đã hết tiên lực rồi, vì sao mây đen vẫn chưa rời đi? Còn đang nghĩ thế, đột nhiên có một tiếng vang lớn, một tia chớp bổ trúng người Thiều Nguyệt.
***
Sênh Tiêu Mặc ở Trường Lưu chợt cảm thấy bầu trời bất thường, lập tức đi đến Tuyệt Tình điện, song Thiều Nguyệt hiện không có đó, hắn liền tới trước phòng chứa Đá Nghiệm Sinh, Ma Nghiêm cũng đang ở đấy, “Sư huynh, huynh cũng tới.”
“Ừ, vừa mới nghe thấy trên trời có tiếng động lạ, ta lo cho sư muội.” Ma Nghiêm cau mày.
“Chúng ta vào xem xem.” Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm bước vào, tìm Đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt, quả nhiên nó đang lóe lên ánh sáng.
“Xem ra sư muội phải chịu lôi kiếp, sư đệ, chúng ta mau đi thôi!” Ma Nghiêm cuống cuồng.
“Được!” Sênh Tiêu Mặc cùng Ma Nghiêm hóa thành hai đạo quang bay về phía đám mây đen.
***
“A!” Thiều Nguyệt bị đánh trúng, đau ngã quỵ xuống đất, Sát Thiên Mạch lúc bấy giờ mới nhận ra có gì đó sai sai, hắn quan sát kĩ bầu trời, phát hiện đạo lôi kiếp cuối cùng, chẳng lẽ nàng ta chuẩn bị đột phá Phi Thăng?
Khi ấy, lại một đạo thiên lôi đánh xuống, Kinh Lôi kêu rè rè tác hưởng, bay lên trời, thay Thiều Nguyệt cản lại đạo thiên lôi kia. “Hóa ra đây chính là lôi kiếp mà Nghiêm sư huynh đã nói, quả nhiên không thể khinh thường, nhưng sao có thể để cho Kinh Lôi một mình chịu đựng, đây vốn là thứ ta nên trải qua.” Nói xong, Thiều Nguyệt phi thân cầm lấy Kinh Lôi, cùng vọt vao bên trong đám mây đen, thiên lôi nhất thời cuồn cuộn, từng tia từng tia dốc toàn bộ ra, bắt ép Thiều Nguyệt phải hứng chịu.
Mây đen tản đi, Thiều Nguyệt toàn thân thương tích rơi xuống từ giữa không trung, Sát Thiên Mạch phi thân đỡ lấy cô. “Ngươi thật tình, sao có thể lao vào bậy bạ như thế, lại còn cố gắng đi hứng đạo thiên lôi cuối cùng?”
Thiều Nguyệt mỉm cười yếu ớt. “Kết thúc sớm một chút không phải tốt hơn sao, thay vì chờ nó xuống, chi bằng chủ động đi đánh trước.”
“Này, thật hết cách với ngươi, ta là Sát Thiên Mạch, còn ngươi?” Đây là lần đầu tiên Sát Thiên Mạch gặp ai cố chấp như vậy.
“Thiều…. Nguyệt…..” Dứt lời, Thiều Nguyệt hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi….” Sát Thiên Mạch bó tay, xem ra chuyện tìm Lưu Hạ bị trễ rồi, trước cứ lo thu xếp ổn thỏa cho nàng ta đã, đúng lúc Sát Thiên Mạch chuẩn bị bế Thiều Nguyệt rời đi, sau lưng chợt xuất hiện một tia tiên lực, hắn lập tức lắc mình né tránh tập kích, lạnh lùng xoay đầu nhìn hai người kia.
“Sát Thiên Mạch! Hóa ra là ngươi, mau thả sư muội ra!” Ma Nghiêm vừa thấy Sát Thiên Mạch ôm Thiều Nguyệt, bèn cho rằng Sát Thiên Mạch có ý định làm hại cô, không nói hai lời đã xông đến.
“Hóa ra nàng là sư muội của các ngươi, cũng may, ta còn chưa biết phải mang nàng đi đâu, các người mau dẫn nàng về đi.” Sát Thiên Mạch có nghe nói qua việc Chưởng môn Trường Lưu thu nhận tiểu đồ đệ, lại còn do đích thân Bạch Tử Họa dạy dỗ, hóa ra chính là người này, quả thực không hề đơn giản. Hắn nhẹ nhàng làm phép nâng Thiều Nguyệt lên, đưa nàng về phía đối diện, Sênh Tiêu Mặc vội vàng đỡ lấy cô, sau đấy kiểm tra thân thế trên người Thiều Nguyệt.
Sát Thiên Mạch thấy Thiều Nguyệt đã an toàn bèn xoay người rời đi, Ma Nghiêm cả giận, “Sát Thiên Mạch, ngươi không được phép đi, dám đả thương sư muội, ngươi chính là kẻ địch của toàn bộ Trường Lưu.”
Sát Thiên Mạch ngồi lên Phượng Hoàng Lửa, bay vượt qua khỏi ngàn dặm mới thoải mái nói một câu. “Thương tích của nàng đúng là do ta gây ra, có bản lĩnh thì tới đây đi!”
“Ngươi….” Ma Nghiêm chỉ tay về phía Sát Thiên Mạch rời đi, tức giận không thôi.
“Được rồi, sư huynh, chúng ta mau mang tiểu sư muội trở về thôi.” Sênh Tiêu Mặc khuyên nhủ.
“Được!” Ma Nghiêm cũng lo cho thương thế của Thiều Nguyệt, mải mốt đưa cô rời đi cùng Sênh Tiêu Mặc.
— —— —— —— ——-