Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 43: Gián điệp hai mang

"Em không có ý xúc phạm bạn của anh, nhưng em nghĩ anh ta rất khả nghi, việc anh ta làm gián điệp cho Serbia rất kỳ lạ. Em biết em không có chứng cứ xác thực, nhưng em đã ở trong quân đội mười năm rồi, một người có giấu bí mật gì không, em có thể nhận ra. Em cho rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy." Đã tới nước này, Linne không thể không nói thẳng.

Reto biết cậu nghĩ gì, hắn cũng có nỗi khổ tâm: "Không sao, em cứ nói đi."

Linne thẳng thắn: "Em chưa từng thấy gián điệp nào thất bại như thế, nói thật đấy. Anh ta liên lạc với lính đánh thuê để trợ giúp Serbia, hành động này quá phô trương, anh ta là gián điệp, hơn nữa vừa kết thúc thẩm vấn lấy lời khai mà dám liều lĩnh mượn lính như vậy, không phải đang khiến chính mình bị bại lộ sao? Sao lại có gián điệp ngu ngốc thế? Cho dù anh ta có một người cha rất lợi hại có thể bảo vệ mình thì cũng nên nghĩ đến kết cục là không thể vào được hệ thống trung tâm, Croatia sẽ đề phòng anh ta, cho nên anh ta chỉ định làm gián điệp trong một tháng? Quy hoạch cuộc đời qua loa như vậy sao?"

"Nhưng chính miệng cậu ấy thừa nhận mình là gián điệp."

"Cho nên anh ta làm vậy để che giấu một chuyện khác, anh ta còn một mục đích lớn hơn, tiếp theo có lẽ anh ta sẽ hành động, không ngoan ngoãn quay về Croatia ngay đâu."

Reto cười khổ: "Em muốn nói những lời này từ lâu lắm rồi phải không?"

Linne suy xét đến thể diện của hắn: "Nếu không phải vì suýt nữa anh bị thằng cha đó hãm hại thì em còn lâu mới quan tâm. Em có quan hệ gì với anh ta đâu? Cứu anh ta một lần là do nể mặt anh, bằng không em còn chẳng nhớ nổi tên anh ta. Em lo tiếp theo anh ta vẫn sẽ liên lụy đến anh."

Reto nắm tay cậu, tình yêu và sự tôn trọng của Linne khiến hắn cảm nhận được sự ngọt ngào: "Sau này nếu em nghĩ gì thì cứ nói cho tôi biết, đừng bận tâm đến bạn bè hay người thân của tôi, cũng không cần lo lắng rằng liệu tôi có khúc mắc tâm lý hay không. Tôi không có. Tôi không muốn hai ta khách sáo như thế, đó không phải là mối quan hệ bạn đời mà tôi kỳ vọng, tôi cũng không muốn khiến em thêm gánh nặng tâm lý."

"Ừm." Linne nắm lại tay hắn tỏ vẻ đồng ý. Cậu không nói nhưng Reto biết cậu rất vui.

Bọn trao nhau một nụ hôn chớp nhoáng. Reto nói: "Tôi đã hẹn gặp Eric, mẹ của cậu ấy vừa lúc cũng ở đây. Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi phải hỏi trực tiếp cậu ấy vài vấn đề."

Khi họ gặp hai mẹ con Bronravo, họ có vẻ vô cùng mệt mỏi. Eric trông lôi thôi và thiếu phấn chấn tinh thần, tới gần có thể ngửi thấy mùi chua mốc từ chiếc áo bành tô của anh ta. Điều này rất bất thường, nhà Bronravo đều xuất thân là phần tử trí thức địa vị cao, luôn chú trọng thể diện, cho dù lâm vào khốn cảnh thì cũng không đến mức suy sụp thế này.

Reo cũng không đành lòng: "Về tĩnh dưỡng cho tốt đi, đừng nghĩ ngợi nhiều."

Bronravo ngại ngùng: "Còn chưa giải thích với cậu, tôi đã làm liên lụy đến cậu, rất xin lỗi."

Anh ta có vẻ rất chân thành, tại khoảnh khắc ấy, Linne tin rằng anh ta vẫn coi Reto là một người bạn tốt.

Reto thở dài: "Eric, tôi hiểu mà, cậu bị ép phục vụ cho Serbia, lúc trước vì sao không bảo tôi hỗ trợ? Hôm ở tiệm chụp ảnh, cậu nói cậu không thể giải thích rõ ràng với tôi, tôi nghĩ bây giờ cậu nên cho tôi một lời giải thích, bởi vì tôi đã tham gia vào cục diện này rồi."

Bronravo nhìn hắn, lại nhìn về phía Linne. Mẹ anh ta ra hiệu bảo cứ việc thẳng thắn, lúc này Bronravo mới sắp xếp lại lời muốn nói: "Người Serb thả tôi ra vì muốn tôi phá hủy hiệp ước đồng minh giữa Croatia và Bosnia, gia tăng sự khó khăn trong việc Bosnia giành độc lập. Tuy tôi tạm thời được tự do, nhưng người Serb vãn giám sát hành động của tôi, tôi không thể thẳng thắn với cậu được, thực tế thì tôi không được nói với bất kỳ ai, không chỉ cậu Reto ạ. Người Serb sẽ gϊếŧ cậu, họ sẽ gϊếŧ tất người những người biết sự thật."

"Cậu nhận tội là để họ thả tôi sớm, đúng không?"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không cần ai gánh vác thay."

"Anh có cam tâm không?" Linne xen lời.

Vẻ mặt Bronravo thay đổi, dường như không hiểu Linne nói gì: "Cậu nói gì?"

Linne rất không nể mặt: "Tôi hỏi, anh có cam tâm không? Anh bị bắt một cách vô cớ rồi chịu ngược đãi đến nỗi cơ thể tàn tật, thậm chí mãi mãi mất khả năng sinh dục, anh vẫn cam tâm làm gián điệp cho người Serb?"

Chỉ cần đối mặt với Linne, Bronravo bắt đầu cảnh giác: "Tôi đã nói là tôi bị ép đấy thôi?"

"Cái đó chẳng liên quan đến việc bị ép hay không. Việc anh bị ép và việc anh hận người Serb không hề mâu thuẫn với nhau." Linne nói trúng tim đen: "Anh rất hận người Serb, hận thấu xương, đó là đương nhiên. Nếu tôi là anh, tôi cũng hận đến ngứa răng. Cho nên anh đã cố ý hành động phô trương, mượn lính đánh thuê một cách rêu rao, ngoài mặt thì có vẻ nghe lời Serbia, thực tế lại là gây cản trở. Anh thành công rồi, kết quả của việc mượn lính đó là khiến Serbia xấu mặt, mà Bosnia không chỉ chiến thắng, còn đạt được lòng tin của nhân dân. Ai được lợi, nhìn qua cũng biết."

Bronravo sầm mặt: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Linne bạo dạn kết luận: "Đúng, anh là gián điệp. Nhưng anh là một tên gián điệp hai mang." Cậu ngừng lại một lát: "Một mặt, anh làm tai mắt cho Serbia, làm một số việc thoạt nhìn có lợi cho Serbia, mượn binh lính để phá hủy hiệp ước giữa Bosnia và Croatia. Mặt khác, anh đã báo thù Serbia, bởi vì người Serb hại anh, anh cũng sẽ không để Serbia được yên."

Bronravo không trả lời ngay, anh ta nhìn Reto, nở một nụ cười méo mó và đột ngột: "Người tình bé nhỏ của cậu thật là thông minh. Quả nhiên là kiểu cậu thích, Reto."

Reto rất nghiêm túc: "Eric, sự thù hận đã lấn chiếm lý trí của cậu. Cậu lá mặt lá trái như vậy, Serbia cũng sẽ trả thù cậu."

"Tôi không quan tâm!" Bronravo cao giọng: "Cùng lắm thì chết chung. Cậu cảm thấy tôi sẽ quan tâm sao? Bây giờ còn gì đáng để tôi quan tâm? Tôi là một thằng phế vật, cả đời này cũng không thể ở bên người mình yêu được nữa, thậm chí không thể có đứa con thuộc về mình! Cuộc đời tôi đã bị phá hủy! Đó đều do người Serb ban tặng! Chỉ cần khiến bọn chúng chịu thiệt thòi, dù tôi có chết cũng phải kéo cả Serbia xuống địa ngục!"

Lời này coi như là đã thừa nhận thân phận gián điệp hai mang của anh ta. Tất cả mọi chuyện trở nên dễ hiểu.

Serbia và Quân đội Nhân dân không thể ngờ rằng người mà họ tra tấn tẩy não suốt ba năm chẳng những không phát huy tác dụng mà còn bị trả đũa, tiền mất tật mang. Nói đến đây, Linne cảm thấy kính nể Eric Bronravo, anh ta bị nhốt ba năm trong quân doanh Serbia, không chỉ nhẫn nhịn để sống sót mà còn lừa được người Serb tin tưởng cho mình làm gián điệp, tiếp đó đùa giỡn cả Quân đội Nhân dân trong lòng bàn tay, cuối cùng ra con bài đáng thương để rút lui thành công, khiến cho Croatia thả anh ta về quê hương!

Kiên nhẫn, bình tĩnh, kín đáo, khôn ngoan, mỗi bước đi đều tính toán cẩn thận, mỗi động tác đều sắp xếp tỉ mỉ. Một tiếng trước, Linne còn khẳng định anh ta là một tên "gián điệp thất bại nực cười", nhưng anh ta thực sự là người có năng khiếu làm gián điệp! Nếu loại người như anh ta tốt nghiệp xong và được đưa vào Bộ an ninh quốc gia thì Serbia không có cửa với Croatia.

Linne còn một nghi vấn cuối cùng: "Vì sao lại lựa chọn mượn lính đánh thuê? Đó không phải là một lựa chọn thông minh cho lắm, không chỉ bại lộ mình mà còn liên lụy đến nhiều người. Anh hoàn toàn có thể làm tốt hơn, thả lưới xa hơn, anh cam lòng chỉ khiến Serbia lọt bẫy một lần thôi sao?"

"Có thể khiến Serbia ăn thiệt một lần đã không hề dễ dàng, huống hồ nếu bại lộ sớm thì có thể sớm thoát khỏi sự khống chế của Serbia, còn hơn là bị chúng quản chế."

"Anh không quan tâm đến cha mẹ mình sao? Vì anh mà cha anh mất hết thể diện."

"Cha tôi cũng tức giận giống như tôi vậy, ông ấy sẽ thông cảm cho tôi."

Lý do của anh ta thật đầy đủ. Linne nghĩ, chẳng ai có thể trách cứ anh ta, đây là một người đã hoàn toàn mất đi tất cả hy vọng và lạc thú, anh ta làm gì cũng chỉ vì chính bản thân, anh ta chẳng sợ điều gì nữa. Bạn không thể trách tội một người như vậy, đó có lẽ cũng là một phần nguyên nhân Croatia quyết định buông tha Bronravo, nếu tiếp tục ép buộc, ai biết anh ta sẽ làm ra chuyện cực đoan nào nữa.

Bầu không khí hơi gượng gạo. Reto rót một ly rượu cho bạn mình: "Bỏ đi, nếu chuyện đã qua rồi thì cũng chẳng còn gì để nói. Tiếp theo cậu định thế nào? Vé đặt ngày mấy? Để tôi phái người tiễn cậu và mẹ cậu về nhé."

Bronravo vẫn rất áy náy với Reto: "Tôi đã gây rất nhiều phiền phức cho cậu rồi, không thể tăng gánh nặng cho cậu nữa. Chúng tôi cũng không có hành lý gì cả, tự đi cũng được. Vé đặt sáng sớm ngày kia, tạm thời tôi vẫn chưa có dự định gì, đã lâu rồi không thể làm tròn bổn phận người con, tóm lại cứ ở nhà tĩnh dưỡng trước đã, sau đó ra ngoài kiếm việc cũng ổn, mua đất làm nông dân cũng tốt, tôi ra sao cũng được, cuộc đời tôi cũng chỉ vậy mà thôi."

Ngày kia là ngày nghị sĩ Croatia cử hành buổi diễn thuyết, Reto có nhiệm vụ nên không thể đi tiễn anh ta: "Vậy được rồi. Nhưng cậu đừng từ bỏ, chờ tình hình ổn định lại thì cuộc sống của cậu cũng ổn thôi, tôi sẽ tìm bác sĩ khám thử cho cậu, chưa chắc đã không thể có con, cậu vẫn trẻ, đời còn dài lắm."

Bronravo gật đầu miễn cưỡng.Tuy anh ta nói thật thoải mái nhưng Reto có thể nhận ra, anh ta không còn hy vọng gì vào tương lai của mình nữa. Một người đàn ông mất đi chức năng sinh dục thì đúng là một cú sốc vô cùng nặng nề, gần như chẳng có chuyện gì tồi tệ hơn thế nữa. Điều đó đã trực tiếp phủ nhận tư cách làm đàn ông của anh ta, nếu là người bình thường thì đã phát điên từ lâu rồi, Bronravo có thể duy trì lý trí và cảm xúc vững vàng đúng là kỳ tích.

Dùng bữa xong, họ tạm biệt nhau trước cửa tiệm. Valter tới đón Reto và Linne, Reto ngồi vào ghế lái, giao nhiệm vụ cho Valter: "Cậu mang Cầy Vằn đi theo dõi hai mẹ con Bronravo, cho đến khi họ lên tàu chính thức quay về Croatia, xác nhận đi rồi mới quay về báo cáo. Cẩn thận một chút, có gì khả nghi lập tức báo cho tôi."

Valter nhận lệnh. Linne nhận ra thái độ của Reto đã thay đổi: "Anh không yên tâm về anh ta?"

Reto cười trong kính chiếu hậu: "Bây giờ lối suy nghĩ của cậu ấy cực đoan quá, làm việc bất chấp hậu quả, cũng không sợ chết. Ngày nào còn chưa về Croatia thì cậu ấy vẫn còn có thể nổi điên."

Linne im lặng nhìn hắn. Một lát sau cậu mới nói: "Thực ra anh ta vẫn rất quan tâm đến anh đấy. Hôm gặp nhau trên đường thì quả quyết cắt đứt quan hệ, sau đó lại chủ động nhận tội để không liên lụy đến anh, cho dù được thả ra cũng không chủ động đi gặp mặt hỏi thăm anh, bây giờ thanh danh của anh ta đã bị phá hủy hoàn toàn, nếu tỏ ra thân thiết với anh thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Anh ta không phải là một người con trai, một quân nhân, một người Croat đủ tư cách, nhưng cuối cùng anh ta lại là một người bạn đủ tư cách."

"Tôi biết," Reto vươn một tay ra nắm lấy tay Linne, nhưng hắn còn phải lái xe nên mắt vẫn nhìn phía trước: "Tôi cũng rất buồn, cuối cùng chúng tôi phải đi tới bước này. Có lẽ quan hệ giữa người với người cũng giống như tất cả mọi thứ trên thế giới này, đều sẽ thay đổi. Bạn tri âm, người nhà đột nhiên có ngày biến thành người xa lạ, đó cũng là chuyện dễ hiểu. Chúng tôi đều suy nghĩ cho nhau, đều không làm gì có lỗi với nhau, đại khái đó là vận mệnh đi."

Linne nắm lại tay hắn: "Anh có lo rằng giữa chúng ta sẽ có biến số không?"

Reto rất thành thật: "Có." Hắn bổ sung: "Cho nên tôi mong rằng nếu có ngày nào đó em rời khỏi tôi, hoặc là tôi rời khỏi em, thì chúng ta có thể nói chuyện tử tế với nhau chứ không phải như Eric, mơ hồ không rõ ràng. Ít nhất phải hiểu được vì sao chúng ta lại xa nhau."

Hắn không thể cam đoan rằng mình và Linne sẽ sống với nhau đến già, hắn có nguyện vọng ấy, tại khoảnh khắc này, hắn chân thành hy vọng họ có thể dài lâu, nhưng chẳng ai biết được tương lai sẽ phát sinh điều gì, nhất là trong niên đại của chiến tranh, điều ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nếu có một ngày hắn và Linne phải chia lìa, hắn mong có thể kết thúc bằng phương thức hòa bình và tôn trọng nhau nhất. Họ không còn là những người trẻ tuổi, bất kể là sống hay chết thì cũng không cần phải động gân động cốt.

Hôm sau, Cầy Vằn trở về báo cáo: "Bronravo không ra khỏi cửa, vẫn an ổn ở cùng mẹ trong khách sạn, đương nhiên cũng có thể là do Croatia hạn chế hành động của anh ta, ngoại trừ vài người bạn tới thăm thì không có chuyện gì cả."

"Là ai tới thăm? Croatia có thẩm tra những người đến thăm cậu ấy không?" Reto hỏi lại tỉ mỉ.

"Nhìn giống như công nhân làm việc nặng, không phải là bạn bè địa vị cao gì cả, quần áo rách rưới, cử chỉ cũng xuề xòa, tốp năm tốp ba quàng vai nhau đi vào. Croatia không cấm cản gì anh ta nhưng vẫn phái người đi theo dõi, chắc họ cũng nghĩ như ngài, muốn xác định rằng anh ta lên xe lửa."

"Mẹ cậu ấy cũng gặp những người bạn ấy sao?"

"Hẳn là vậy. Mẹ của Bronravo đã tiễn người ra, anh ta không xuất hiện."

"Theo dõi những người đó, xem họ làm gì." Để phòng ngừa tuyệt đối, Reto không thể không cẩn thận: "Ngày kia là ngày diễn ra vận động bầu cử, tôi và Linne sẽ có một trận chiến gian nan, phải cố gắng đảm bảo hoạt động diễn ra thuận lợi nên không có thời gian chú ý đến Eric. Các cậu cần phải theo dõi sát sao cho tôi."