Bún được nấu rất nhanh, cho rau cải vào, rồi chan nước canh lên, tô bún cá viên thơm ngon được đưa lên bàn ăn của hai người. Ngải Tiếu khi ăn những thứ như bún hoặc mì thường ăn rất chậm, nhất định phải gắp bún lên muỗng rồi mới cho vào miệng. Nhạn Đường thì theo tiết tấu của em ấy, tốc độ ăn cũng chậm lại, nhìn thấy em ấy ăn một miếng thì mình mới ăn theo một miếng.
Bún của tiệm này có mùi vị rất ngon, một tô bún to đã bị Ngải Tiếu ăn sạch hết trơn, Nhạn Đường hơi kinh ngạc vì sức ăn của em ấy, nhưng lại không nói gì nhiều.
Đến phút cuối, Ngải Tiếu có chút ngại ngùng, chùi miệng nhỏ tiếng nói: "Chị đừng chê bai, thật ra sức ăn của em không nhỏ, chỉ là ăn không mập thôi."
Nhạn Đường muốn nói "Em ăn bao nhiêu cũng rất đáng yêu", ngừng một hồi mới nuốt câu nói không thích hợp này vào bụng, mà đổi thành, "Không sao."
Cô rất muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ tiết lộ tâm trạng thích em ấy của mình.
Hai người ăn xong, Ngải Tiếu vốn muốn trực tiếp về trường, Nhạn Đường lại hỏi em ấy có muốn cùng nhau đến siêu thị trái cây không.
Ngải Tiếu gật đầu đồng ý, đi theo đằng sau cô ấy đến siêu thị trái cây cách đó không xa. Cô thì không có trái cây gì muốn mua, nhưng khi ghé ngang mấy loại trái cây mình thích thì vẫn để ý vài mắt.
Nhạn Đường nhìn thấy được hết mấy động tác nhỏ của em ấy, quay người qua mua hai hộp cherry, cho vào hai túi ni lông khác nhau, khi ra cửa thì đưa cho em ấy một túi.
Cô đưa quá đột ngột, Ngải Tiếu lập tức từ chối. Nhạn Đường liền nắm lấy tay Ngải Tiếu, trực tiếp nhét cái túi và tay em ấy.
"Tối qua chị có hỏi bạn rồi, phát hiện thấy mình trả tiền học phí cho em rẻ hơn giá thị trường, coi như đây là chút bồi thường, nhận lấy đi." Nhạn Đường nói xong thì đi xuống bậc cầu thang, Ngải Tiếu liền đi theo: "Em vốn không quan tâm là bao nhiêu tiền, chị không cần như vậy."
Nhạn Đường dừng lại, người đằng sau cũng thắng lại, suýt chút nữa là đυ.ng vào lưng cô.
Cô quay đầu qua cười: "Lúc nãy lên lớp nhập tâm quá, không cho em ăn được đồ ăn vặt mà Dịch Nhàn đã chuẩn bị, cái này coi như là đền bù đi."
Ngải Tiếu: "......." không phải là do cô ấy dọn hết đồ ăn vặt nên mình mới không ăn được hả? Tại sao giờ lại biến thành cái lý do lên lớp quá nhập tâm vậy?
Đối phương cũng đã nói đến mức này rồi, cô chỉ còn cách tiếp nhận cái hộp cherry với cái lý do kỳ cục này.
Cũng giống như lần trước, Nhạn Đường đưa Ngải Tiếu tới cổng trường, đợi bóng dáng em ấy biến mất, mới quay người rời khỏi.
Ngải Tiếu đi vào trường có thói quen đeo tai nghe, nghe lại hết tất cả bài hát của Nhạn nữ thần. Đi được một nửa, cô phát hiện ra, do có sự tồn tại của Yến Đàm, mà giọng nói của Nhạn nữ thần dường như không còn xa vời nữa.
Cô cúi đầu bước đi, trong lòng bất đầu khinh thường cái cách nghĩ của mình, Nhạn nữ thần là độc nhất vô nhị đó, cho dù có người có giọng nói tương tự xuất hiện, cũng không thể nào thay thế được.
Điều quan trọng là, cô không chỉ thích giọng nói không thôi, mà còn thích cả con người cô ấy.
Ngải Tiếu lại giở điện thoại ra xem, Nhạn nữ thần không có trả lời cô, mà Group tác giả 7 người lại đổi tên group.
[Trung tâm phát triển phôi thai]
Ngải Tiếu: "......" cái quái gì thế......
Cô nhấn vào đó, nhìn thấy tên của mọi người cũng thay đổi không ít.
-Phôi thai mèo: A...... tớ đã trở thành một con mèo phế.
-Mike Đồng: Cậu rõ ràng là một cái phôi thai phế.
-Trú Trú: Tại sao lại đổi tên phôi thai rồi??
-Phôi thai mèo: Do không gian phát triển của phôi thai là lớn nhất!
-Phôi thai mèo: Ơ không đúng, Trú Trú không ngờ lại xuất hiện rồi.
-Trú Trú: Thế giới 3D dạo này hơi bận, không có thời gian trò chuyện với mọi người, hix hix hix QAQ
-Khấu Đan: Cho nên cậu với Nhạn nữ thần tiến triển tới đâu rồi (Bỗng dưng thấy tám!)
-Trú Trú: Vẫn vậy à, nhưng tớ biết cô ấy ở chung một thành phố với tớ rồi o(*≧▽≦)ツ
-Khấu Đan: Trùng hợp vậy à! Hai người tiến triển nhanh quá, khi nào gặp mặt đây?
-Trú Trú: Xa vời quá (Nằm......)1
-Mike Đồng: QwQ hai người cùng thành phố thì còn có hy vọng, cậu coi CP của tớ nè, cách xa————như vậy!
-Mike Lực: Không phải chỉ cần một tấm vé máy bay là giải quyết được hả?
-Mike Đồng: Ủa, cậu muốn đến tìm tớ hả ww
-Mike Lực: Đợi cậu không nhát gan rồi nói.
-Mike Đồng:...... =. =
Ngải Tiếu thở dài, bây giờ giao thông thuận tiện như vậy, chỉ cần hai người muốn gặp nhau, cho dù là đi xuyên suốt cả đất nước thì chuyện gặp mặt cũng chỉ cần một tấm vé máy bay thôi. Nhưng nếu có một bên nhát gan, cho dù là cùng một thành phố thì cũng chả có cơ hội để gặp mặt.
Hoặc cũng có một tình trạng khác, chuyện gặp mặt đều phải do hai người tình nguyện thì mới đạt được mục tiêu, nếu có một bên không muốn gặp mặt thì cũng chả có ích gì.
Ngải Tiếu trò chuyện trong group tác giả, cố gắng làm mình né tránh những vấn đề không vui.
-Mike Đồng: Nói thật, mèo, cậu hiện giờ đang trong trạng thái phôi thai, làm sao mà xoạc không khí với Đản Đản (Khấu Đan) được?
-Bánh bao: Run cầm cập, Đản Đản ngay đến phôi thai cũng không bỏ qua nữa......
-Trú Trú: Run cầm cập, Đản Đản ngay đến phôi thai cũng không bỏ qua nữa......
-Khấu Đan:......Nếu mọi người đã nói vậy, mèo, trước khi cậu trưởng thành thì tụi mình sẽ không xoạc nữa (Nhẫn tâm)
-Phôi thai mèo: Ồ Noooo!! QAQ Tớ sẽ mau chóng dậy thì mà!! Đợi tớ!!+
-Khấu Đan: (Lau nước mắt) được thôi, tớ đợi cậu, tớ vẫn sẽ đợi cậu.