Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 31

Bài hát mới của Trần Di Quân liên tục thống trị bảng xếp hạng của các đài âm nhạc lớn trong vài ngày liên tiếp, Trình Hạ là người đóng vai chính trong MV cũng theo đó mà được thơm lây, tạo ra tiếng vang nhỏ trong làng âm nhạc, lượt theo dõi weibo dần dần lên tới 350.000.

Nhưng chưa qua hai ngày, hot search đã bị chiếm sóng bởi thông tin hai đại minh tinh trong giới tuyên bố kết hôn. Độ hot bài hát mới của Trần Di Quân giảm dần, độ chú ý của Trình Hạ cũng giảm theo. Rất nhiều cư dân mạng chỉ có ký ức ba ngày, Trình Hạ đã sớm đoán được kết quả này, vào ngày MV mới phát hành weibo của cậu đột phá hơn 3000 bình luận, mấy ngày gần đây số bình luận để lại đang giảm mạnh.

Hơn 80% người theo dõi cậu là fan Trần Di Quân, lại trong 80% những người này là muốn cho Trần Di Quân mặt mũi nên tiện tay follow cậu, chỉ có một lượng nhỏ người thích nhan sắc của cậu, hoặc thích đôi tay chơi đàn piano của cậu mới thực sự nhớ đến cậu.

Số lượng người này ước chừng chưa đến 30.000, hầu hết đều được coi như “fan qua đường” của Trình Hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi.

Diễn viên vẫn nên dùng tác phẩm để nói chuyện, cho nên Trình Hạ đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau khi trải qua sự bùng nổ nhỏ bất ngờ này, điều chỉnh tâm trạng, chuyên tâm chuẩn bị cho bộ phim mới tiếp theo.

Ngược lại Trình Dịch Minh và Giang Quỳnh đều tích cực chủ động đăng ký weibo theo dõi con trai, thấy weibo của con trai có hơn 300.000 lượt theo dõi, khỏi phải nói hai người có bao nhiêu kiêu hãnh, gặp người liền nói “Con trai tôi đóng một MV tên “Mảnh vỡ ký ức”, mọi người nhanh xem đi”, đến nỗi Trình Hạ đang đi trong sân mà hàng xóm láng giềng cũng biết cậu đóng MV, còn có vài bạn nhỏ chạy đến nói “Anh Trình Hạ, sau này anh nổi tiếng rồi nhất định phải ký cho em vài tấm bưu thϊếp nha!”, chọc Trình Hạ dở khóc dở cười.

Ngày mùng 6 này, tất cả thành viên chủ chốt và diễn viên của đoàn phim đều trở lại Dung thành.

Trong nhóm wechat “Gấp giấy” của đoàn phim, Bùi Thiệu Trạch gửi đến một tin nhắn: “11 giờ sáng mai sẽ chính thức khởi quay tại sân thể dục của trường Trung học số 17, mong mọi người nhớ có mặt đúng giờ, đừng đi muộn. Buổi chiều quay chụp thử tạo hình, trường Trung học số 17 chúng ta chỉ mượn được 12 ngày, thời gian vô cùng gấp gáp, thông báo sắp xếp rất đầy đủ, xin mọi người cố gắng phối hợp công tác của đoàn phim.”

Lưu Học Nghị cũng nhắn vào nhóm: “Ngày mai phó đạo diễn sẽ gửi thông báo cho các nghệ sĩ. Về chỗ ở thì mọi người đều trực tiếp ở tại ký túc xá của trường học. Bùi tổng đã thuyết phục bên nhà trường, dành ra một tầng của ký túc xá cho đoàn phim chúng ta, ở trong trường học mọi người cũng không cần tốn thời gian đi lại, tranh thủ quay hết các cảnh mùa đông.”

Biên kịch Hứa cũng nói: “Tối mai lần đầu tiên đọc kịch bản, tác giả Ninh Mông Thảo cũng sẽ đi theo đoàn phim, có gì thắc mắc về kịch bản có thể trực tiếp liên hệ chúng tôi để sửa tại chỗ.”

Diễn viên và người đại diện trong nhóm lần lượt gửi icon vỗ tay.

Từng dòng từng dòng tin, khiến mọi người cảm giác được một chút áp lực.

12 ngày quay xong các cảnh mùa đông? Có phải quá gấp rồi không?

Trình Hạ đã đọc nguyên tác, cuốn sách này viết từ khi Tần Niên và Lục Phong Dương gặp gỡ năm lớp 10 cho đến khi bọn họ tốt nghiệp trung học, cùng đậu vào một trường đại học, khoảng thời gian là ba năm. Trong ba năm này, mùa đông mỗi năm đều có tình tiết xảy ra, trong đó có vài cảnh quan trọng diễn ra vào thời gian có tuyết rơi, phải quay xong tất cả trong mười hai ngày sao?

Càng đáng sợ hơn là, bởi vì do thời gian kéo dài nên quan hệ tình cảm của Tần Niên và Lục Phong Dương trong mùa đông năm lớp 10 và mùa đông năm lớp 12 không giống nhau. Nói cách khác, Trình Hạ muốn diễn tốt vai Tần Niên này thì cần phải thường xuyên thay đổi cảm xúc giữa các giai đoạn.

Tình cảm của các nhân vật trong phim sẽ có quá trình phát triển từ từ chậm rãi, tuy nhiên khi quay phim lại không dựa vào thứ tự tình tiết trong kịch bản để quay, mà là quay theo từng cảnh. Cùng một khung cảnh nhưng khi lớp 10 hai người còn chưa quen thuộc lẫn nhau, đến lớp 12 thì đã thích nhau rồi. Một diễn viên xuất sắc, giây trước còn ha ha cười lớn, giây sau đạo diễn muốn bạn khóc, thì bạn phải khóc ngay lập tức.

Loại chuyển biến cảm xúc này rất khó nắm bắt, dù sao Trình Hạ cũng là người mới chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, không biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy bản thân có thể điều chỉnh tốt trạng thái hay không. Ưu điểm lớn nhất của cậu chính là đã đọc nguyên tác vài lần, trong lòng cậu cực kỳ thấu hiểu sự chuyển biến tình cảm của Tần Niên, cậu chỉ có thể gắng hết sức phối hợp với đạo diễn và các diễn viên khác, không để bản thân biến thành con ghẻ của đoàn phim.

Chu Nhan gửi tin nhắn riêng cho cậu: “Trình Hạ, Alpha diễn chung với em tên Thân Khải, mấy ngày nay chị đã tra thông tin của anh ta, đánh giá cũng không tệ, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt. Dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm đóng nhiều web drama rồi, khi quay có lẽ còn nhập vai nhanh hơn em, đến lúc đó em học hỏi nhiều chút, nếu NG nhiều lần thì chủ động xin lỗi người ta.”

Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Chị Nhan, em hiểu rồi, em sẽ cố gắng học tập.”

Chu Nhan rất yên tâm với Trình Hạ, lập tức căn dặn ba người mới khác. Vì lần này bốn người cô dẫn dắt đều được chọn vào vai chính và vai phụ của “Gấp giấy”, nên cô đã đánh tiếng với công ty, quyết định đi theo đoàn phim.

Sáng sớm hôm sau Trình Hạ đến công ty, công ty cho họ một chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ, Trình Hạ, Chu Gia Văn, Tiết Linh và Tề Tiểu Phi ngồi chung một chiếc, Chu Nhan và Từ Dung Dung dẫn nhóm, xuất phát sớm đến Trường Trung học số 17.

Chu Nhan xuất phát sớm như vậy, thứ nhất là tính thêm thời gian tắc đường, nếu ngày khởi quay mà đến muộn sẽ để lại ấn tượng xấu với mọi người, cô nhất định phải đi sớm; Hai là cô muốn đến Trường Trung học số 17 tìm hiểu, xem xét hoàn cảnh xung quanh, nhân tiện giúp mấy người Trình Hạ dọn dẹp ký túc xá, nếu cần mua thêm đồ dùng sinh hoạt nào thì sẽ để chị Dung đi mua.

Khi xe bảo mẫu đến nơi, Trình Hạ tinh mắt trông thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cổng công ty.

Là xe của Bùi tổng.

Một thiếu niên có dung mạo tuấn tú từ ghế sau xe bước xuống, sắc mặt rất xấu, lông mày cau chặt. Xe bảo mẫu đi ngang qua xe Bùi tổng, Trình Hạ quay đầu nhìn thì thấy Chương Phàm vội vội vàng vàng chạy ra từ trong công ty dẫn thiếu niên kia vào trong.

Người này là ai vậy nhỉ? Ngồi xe của Bùi tổng?

Trong lòng Trình Hạ nghi hoặc, nhưng chuyện của ông chủ cậu cũng không tiện hỏi nhiều.

Lúc này, tại bộ phận Nhân sự của tập đoàn Thiên Toàn, Chương Phàm dẫn Bùi Thiệu Ngạn đi báo cáo.

Bùi Thiệu Trạch sớm đã dặn dò, trưởng phòng nhân sự thấy tên “Bùi Thiệu Ngạn” đã biết, thiếu niên đầy mặt không tình nguyện trước mắt này là em trai của Bùi tổng, tiểu thiếu gia cứng đầu ngoan cố của Bùi gia.

Trưởng phòng nhân sự ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười máy móc, trong lòng lại cảm thán… Bùi tổng không chỉ tự mình biến thành quỷ cuồng công việc, lại còn cải tạo em trai, bắt một thằng nhóc nhỏ như vậy đến công ty làm trợ lý?

Đứa trẻ tội nghiệp dáng vẻ tủi thân như là bị áp giải đưa đến nơi hành quyết. Nhớ lại mấy cái đầu hói vì tăng ca của bộ Pháp lý và tổ Bản quyền, trưởng phòng nhân sự đồng tình nghĩ, rơi vào tay Bùi tổng, đoán chừng tiểu thiếu gia sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Sau khi báo cáo xong, Bùi Thiệu Ngạn bị Chương Phàm dẫn đến văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất.

Nhìn anh trai một thân âu phục ngồi trước bàn làm việc, Bùi Thiệu Ngạn sắp không nhận ra anh rồi, ngây người nửa ngày, mới điều chỉnh hô hấp nói: “Em đã đến báo danh rồi, anh phát cho em một ít lương trước đi, trong tay em giờ chả có xu nào sất!”

Bùi Thiệu Trạch khiêu mày: “Đây là thái độ của em khi nói chuyện với ông chủ à?”

Bùi Thiệu Ngạn trợn mắt: “Vậy em nên nói thế nào!”

Bùi Thiệu Trạch nhìn Chương Phàm, Chương Phàm nhịn cười đi đến, cung kính đưa một phần văn kiện cho đối phương, nói: “Bùi tổng, đây là lịch trình được sắp xếp ngày hôm nay, 10 giờ sáng tài xế sẽ đúng giờ đến gara đón ngài; 12 rưỡi trưa, bữa ăn đầu tiên sau khi khởi quay đã sắp xếp theo lời dặn dò của ngài; buổi đọc kịch bản tối nay ngài có muốn tham gia không?”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Đọc kịch bản tôi sẽ không đi, ở đó có thầy Hứa và tác giả phụ trách, ngày mai mấy giờ khởi quay?”

Chương Phàm nói: “Theo ý của đạo diễn Lưu thì là 6 giờ sáng khởi quay, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có tuyết rơi, trong kịch bản có vài cảnh diễn vào lúc sáng sớm có thể nhân cơ hội quay xong.”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Được, tôi sẽ quay về sắp xếp một chút, sáng mai sẽ đến trường quay xem thử.”

Chương Phàm quay người rót cho Bùi Thiệu Trạch ly cà phê: “Cà phê của ngài ạ.”

Sau khi báo cáo xong hành trình thì cậu rời khỏi văn phòng, Bùi Thiệu Ngạn đứng bên cạnh giễu cợt: “Hầu hạ anh, rót cà phê cho anh, đọc lịch trình cho anh, làm trợ lý không phải cũng giống như bảo mẫu sao?”

Bùi Thiệu Trạch nhìn chằm chằm em trai, nói từng chữ: “Chương Phàm, tốt nghiệp thạc sĩ quản trị kinh doanh tại một trường đại học trọng điểm top 10 cả nước, có bằng kép báo chí và truyền thông, lương một năm của cậu ấy hơn năm trăm nghìn tệ, chưa bao gồm tiền thưởng… Em cho rằng làm trợ lý CEO dễ làm như vậy sao?”

Bùi Thiệu Ngạn nghẹn họng, trợn mắt không nói được câu nào.

Bui Thiệu Trạch nói: “Trợ lý phải giúp anh điều phối công việc của các bộ phận khác, nhắc anh những việc phải làm, sắp xếp tốt tất cả các lịch trình, trợ lý xuất sắc có thể truyền đạt chỉ đạo của anh một cách nhanh nhất, báo cáo công việc của các bộ phận một cách nhanh gọn chính xác, cậu ấy là cầu nối giữa anh với các bộ phận phòng ban của công ty, đừng nói em thua kém sự tháo vát của cậu ấy, ngay cả rót một ly cà phê cũng không ngon bằng cậu ấy rót.”

Bùi Thiệu Ngạn: “…”

Cho nên, em chính là học tra “không gì nên hồn”?

Bùi Thiệu Ngạn bị đả kích tan tác tơi bời, cúi đầu vẻ mặt buồn bực. Bùi Thiệu Trạch nhìn em trai ũ rũ cúi đầu, nói tiếp: “Lát nữa em đến đoàn phim với anh, quan sát xem một bộ phim được quay như thế nào. Còn nữa, lúc ở đoàn phim không được nói với người khác em là em trai anh, anh lấy tên mới cho em, tên Nghiêm Mạch, người khác hỏi thì nói là trợ lý mới của anh.”

Bùi Thiệu Ngạn cực kỳ không tình nguyện, nhưng hôm nay tất cả thẻ của cậu đã bị khóa, cha mẹ thể hiện rõ thái độ không quan tâm, tiền tiêu vặt nằm trong tay anh trai, cậu cũng không thể không một xu dính túi lưu lạc đầu đường được?!! Đối diện ánh mắt nghiêm túc của anh trai, cậu chỉ đành cứng cổ gật đầu: “Được được được, anh nói gì thì là cái đó.”

9 giờ sáng, Chu Nhan dẫn bốn người mới đến trường Trung học số 17 dạo một vòng, cô phát hiện đạo diễn Lưu và biên kịch Hứa cũng đã đến, lễ phép qua chào hỏi.

Phó đạo diễn đưa cô một sơ đồ sắp xếp chỗ ở, cô dẫn Trình Hạ đi xem ký túc.

Điều kiện của ký túc xá sinh viên đương nhiên là không so được với căn hộ của nghệ sĩ, chỉ đặt giường và giá sách, hết sức sơ sài. Ký túc xá vốn là một phòng cho bốn người, nhưng Bùi Thiệu Trạch lo lắng các nghệ sĩ ở cùng nhau sẽ nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng đến tiến độ quay, vì vậy đã làm việc với lãnh đạo trường dọn dẹp một tầng, mỗi người ở một phòng.

Chu Gia Văn và Tề Tiểu Phi sau khi nhìn thấy điều kiện ở nơi này thì sắc mặt rõ ràng không vui. Tiết Linh vẫn luôn không có biểu cảm gì. Trình Hạ ngược lại rất vui vẻ, nhanh chóng mang hành lý vào phòng, cười nói: “Ở ký túc, cảm giác giống như trở lại hồi cấp ba vậy!”

Hoàn cảnh thế này càng dễ nhập vai.

Hơn nữa ăn ở đều trong trường, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, dù quay đến đêm khuya cũng không cần lo lắng an toàn của các diễn viên trên đường đi lại. Trình Hạ cảm thấy suy nghĩ mượn ký túc xá trường học của Bùi tổng thực sự rất chu đáo, trường Trung học số 17 là trường trung học trọng điểm của Dung thành, để có thể mượn địa điểm quay và ký túc xá chắc Bùi tổng đã phải tốn không ít công sức.

Chớp mắt đã đến 10 rưỡi, người của đoàn phim đã đến đông đủ, xe của Bùi Thiệu Trạch cũng đã tiến vào trường học.

Buổi khai mạc khởi quay diễn ra khá long trọng, trong bãi tập được treo một tấm băng rôn lớn, trên tấm băng rôn màu đỏ ghi “Lễ ra mắt bộ phim truyền hình mạng Gấp giấy”, bên dưới có dòng chữ nhỏ ghi nhà sản xuất, người sản xuất, đạo diễn, tác giả, tên người sáng tạo, v.v..

Trên đài phát biểu còn đặt một chiếc micro, thêm một chiếc máy quay được che bằng vải đỏ.

Bộ phận Tuyên truyền của Thiên Toàn mời rất nhiều phóng viên báo đài tới, hiện trường đông đúc, khắp nơi đều là máy quay, Trình Hạ mặc áo lông vũ đứng giữa đám đông, trong lòng có hơi căng thẳng, tận đến lúc 10 giờ năm mươi nhân viên công tác mới dẫn họ tiến vào hiện trường, lần lượt ngồi xuống tại hàng ghế đầu tiên.

Đúng mười một giờ, cô gái phụ trách của bộ phận tuyên truyền bước lên sân khấu, cầm micro mỉm cười nói: “Hoan nghênh các bạn trong giới truyền thông đã đến tham dự buổi lễ khởi quay ra mắt phim truyền hình mạng “Gấp giấy”! Dưới đây, mời nhà sản xuất phim “Gấp giấy”, đồng thời cũng là người sản xuất… CEO tập đoàn Thiên Toàn, Bùi Thiệu Trạch tiên sinh lên phát biểu!”

Dưới đài nổi lên nhữngtiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trình Hạ cũng đang nghiêm túc vỗ tay.

Bùi Thiệu Trạch thong thả bước lên sân khấu lớn. Người đàn ông mặc một bộ tây trang mới tinh, thắt cà vạt sọc gọn gàng, thân cao một mét chín, tư thế bước đi mạnh mẽ kiên cường, ánh mắt bình tĩnh lướt qua toàn trường quay, như một vị vương giả đang tuần tra lãnh thổ, khí thế bức người.

Trình Hạ ngồi dưới ngẩng đầu nhìn anh, cậu cảm thấy Bùi Thiệu Trạch hôm nay vô cùng đẹp trai.

Vô tình ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung,Trình Hạ nở nụ cười rạng rỡ với Bùi Thiệu Trạch, trong ánh mắt ấy lại tràn đầy sự kính phục và ngưỡng mộ, giống như một fan nhỏ ngồi dưới sân khấu nhìn thần tượng của mình, đôi mắt trong veo sáng ngời.

Bùi Thiệu Trạch khẽ cười, cầm micro bắt đầu nói.