Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 6

Bùi Thiệu Trạch vốn nghĩ rằng mức độ hảo cảm chạm tới 0 đã là bét lắm

rồi, kết quả Trình Hạ tỉnh lại chưa đến nửa tiếng, không ngờ độ hảo cảm đối với

anh đã lập tức bị trừ xuống mức -10…

Bởi vì anh không hoàn thành nhiệm vụ “đánh dấu Trình Hạ”, điểm người chơi cũng bị trừ một lần 50 điểm.

Đêm qua đã bình tĩnh quyết định để tình tiết đi lệch quỹ đạo vốn có.

Nếu như đây là trò trơi thuộc dạng công lược, vậy thì

anh đã tự

mình chọn mức khởi động có độ khó rất

cao để bắt đầu.

Không làm theo nhiệm vụ hệ thống giao, quả nhiên là tương đối

phiền toái.

Tuy nhiên Bùi Thiệu Trạch

cũng

không sốt ruột, anh nhặt quần áo của Trình Hạ

ở dưới đất lên, đi đến cạnh giường thấp giọng nói: “Chuyện đêm qua đừng nói cho bất kỳ ai, dù sao chuyện này cũng sẽ

tổn hại đến danh tiếng của cậu, hiểu không?”

Trình Hạ bừng tỉnh, khẽ

gật đầu: “Em hiểu

rồi.”

Bùi Thiệu Trạch đưa quần áo cho cậu: “Mặc vào đi, tôi đưa cậu về.”

Trình Hạ nhận lấy quần áo, ngại ngùng

không dám

mặc

ngay

trước mặt Bùi tổng, bây giờ cậu đang khỏa thân, thực sự mất mặt chết đi được.

Bùi Thiệu Trạch nhìn vành tai của

đỏ

ửng của thiếu niên,

xoay người đi ra ngoài, để Trình Hạ ở một mình trong phòng: “Cho cậu nửa tiếng, có thể

tắm một lát. Bên trong có đồ và khăn mặt mới. Nửa tiếng sau tôi quay lại đón cậu.”

Đêm qua

Trình Hạ ra rất nhiều mồ hôi, lại thêm hôm nay sốt cao cả một ngày, mồ hôi nhớp nháp trên người không cần nói, ngay cả tóc cũng bết thành một mảng rồi, nếu còn không đi tắm thì thực sự rất khó chịu. Thấy Bùi Thiệu Trạch quay người đi ra cửa, Trình Hạ nhanh chóng mặc áo choàng tắm, cẩn thận

chạy tới cửa phòng ngó ra nhìn bên ngoài, phát hiện Bùi tổng thực sự đã xuống lầu

cậu mới

khẽ

thở phào một hơi, đi vào trong phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

Bùi Thiệu Trạch tới phòng để đồ ở tầng hai.

Toà biệt thự này là quà tặng của mẹ

nguyên chủ

nhân dịp

hắn

sinh nhật 18

tuổi, nằm ở phía tây vùng ngoại ô khu vực hồ Tân Hà, ba tầng cao vυ't nằm đơn độc, trang trí cực kì sang trọng. Toàn bộ tầng hai đã được sửa

thành phòng để quần áo, hiển nhiên

rằng nguyên chủ

cực kỳ chú trọng trang phục và cách ăn mặc. Chỉ có điều quan điểm thẩm mỹ của người này và Bùi Thiệu Trạch chênh lệch hơi xa, trong tủ toàn là quần áo hoa hòe hoa sói, giày cũng toàn là các loại đủ màu sắc sặc sỡ…

Bùi Thiệu Trạch cau mày tìm trong tủ cả nửa ngày,

mãi

mới tìm được một bộ áo len xám phối quần ống đen dài có vẻ thuận mắt để mặc, giày thì chọn một đôi

giày da thường ngày anh vẫn ưa dùng.

Vừa quay về phía

gương đã thấy

gương mặt này vậy mà lại giống anh như đúc.

Cũng có thể khi tạo ra thế giới trong sách này, hệ thống trực tiếp sao chép ngũ quan của anh để tạo nên Bùi Thiệu Trạch?

Như vậy cũng dễ cho anh nhanh chóng làm quen

với thân phận này.

Nếu không mỗi lần nhìn vào gương lại thấy một gương mặt xa lạ, thực sự rất dễ thoát vai.

Sau khi Bùi Thiệu Trạch thay quần áo xong, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Quả thật giống hệt như miêu tả trong truyện, sau ngày Trình Hạ bị đánh dấu tuyết rơi rất nhiều. Anh tìm trong tủ một cái áo khoác rồi mặc vào, nghĩ đến Trình Hạ ăn mặc phong phanh, lại lấy thêm một chiếc áo khoác lông vũ dày hơn.

Nửa tiếng sau

Bùi Thiệu Trạch quay lại phòng ngủ, Trình Hạ đã tắm xong rồi, quần áo cũng mặc chỉnh tề.

Thiếu niên

nhíu mày, trông có vẻ hơi

lo lắng. Bùi Thiệu Trạch lại gần nhìn, thấy cậu đang ngồi bên mép giường

cầm điện thoại nhắn tin

wechat

với một người, người nhắn cho cậu… là người đại diện

Triệu Văn Tu.

“Trình Hạ,

cậu đang ở đâu vậy? Hôm qua sau khi buổi họp thường niên

kết thúc anh đã tìm cậu rất lâu mà không thấy. Hôm nay anh gọi điện nhưng cậu cũng không nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu thấy tin nhắn thì lập tức gọi cho anh, để anh biết cậu vẫn an toàn.”

Triệu Văn Tu tự tẩy cho bản thân sạch sẽ, giả bộ như

thể

hoàn toàn không biết rõ mọi chuyện.

Vẻ mặt Trình Hạ xoắn xuýt, hiển nhiên không biết phải trả lời

thế nào.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu

ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Bùi Thiệu Trạch thì hốt hoảng giấu điện thoại đi. Không ngờ Bùi Thiệu Trạch lại chủ động hỏi: “Tin nhắn của Triệu Văn Tu, cậu định trả lời thế nào?”

Trái tim Trình Hạ run rẩy, cảm thấy Alpha đứng đối diện đã nhìn thấu tất thảy. Cậu hít một hơi, cố đáp: “Người đại diện

hỏi em đang ở đâu, em không biết có nên nói ra không nữa…”

Bùi Thiệu Trạch nhẹ giọng đề xuất: “Nói rằng đang ở nhà cha mẹ, chỉ cần anh ta không nhắc tới chuyện đêm qua, thì cậu cũng đừng

đả

động tới.”

Trình Hạ còn đang không biết nên nhắn lại thế nào, nghe đến đây liền theo ý của Bùi tổng trả lời: “Anh Triệu, thật xin lỗi, điện thoại em không may bật về chế độ im lặng. Em đang ở nhà cha mẹ, ngày mai sẽ liên lạc lại với anh sau.”

Triệu Văn Tu hơi ngẩn ra,

sao lại ở nhà cha mẹ? Không phải đã đưa cậu ta lên giường Bùi tổng rồi hay sao?

Lẽ nào

sau khi Bùi tổng

đánh dấu Trình Hạ xong thì

đưa cậu ta về nhà?

Gã cũng không thể hỏi trực tiếp, như vậy sẽ để lại bằng chứng rằng “gã biết chuyện này”.

Triệu Văn Tu

giả bộ quan tâm Trình Hạ, nhắn đến một đoạn tin nhắn thoại, giọng nói

nhã nhặn: “Không sao

là tốt rồi, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày

đi, chuẩn bị tốt cho kì thi cuối

kì. Anh giúp cậu giành chút tài nguyên, có tiến triển gì sẽ báo cho cậu

sau.”

Trình Hạ tâm tình phức tạp, đáp lại một chữ “Được”.

Bùi Thiệu Trạch thấy cậu kết thúc cuộc đối thoại, thuận tay cầm

chìa khóa xe ô tô, dẫn Trình Hạ tới tầng hầm để xe.

Vừa muốn bước lên xe, điện thoại đột ngột reo lên, màn hình hiện rõ hai chữ: Thiên Thụ.

Bùi Thiệu Trạch nhận điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Có chuyện gì

vậy?”

Lâm Thiên Thụ rõ ràng hơi ngẩn ra, giọng điệu của Bùi Thiệu Trạch với cậu ta chưa bao giờ lạnh lùng thế này, cậu ta im lặng

hai giây, sau đó dịu dàng

nói: “Thiệu Trạch, qua vài tháng nữa em và Lục Hiên sẽ ra nước ngoài, tối nay em muốn mời mọi người đến dùng cơm, anh có thể đến không?”

[Thông báo của hệ thống:

Nhiệm vụ cốt truyện, gặp Lâm Thiên Thụ: Có

| Không.]

Bùi Thiệu Trạch hỏi trong đầu: “Không gặp mặt thì bị trừ mấy điểm?”

[Thông báo của hệ thống:

Trừ 5 điểm.]

Bùi Thiệu Trạch thẳng thừng đáp: “Hôm nay

tôi

có việc,

không tới được, mấy người các cậu chơi vui vẻ.”

Nói xong thì cúp điện thoại

Lâm Thiên Thụ: “…”

Đây là lần đầu tiên Bùi Thiệu Trạch cúp điện thoại của cậu ta một cách dứt khoát như vậy, hơn nữa còn trong trường hợp cậu ta chủ động mời.

Lâm Thiên Thụ hơi

ngơ ngác, cho rằng đối phương nhấn nhầm nút,

do dự một lát lại nhắn thêm một tin nhắn cho Bùi Thiệu Trạch: “Thiệu Trạch, có phải anh cảm thấy không khỏe không? Nghe nói tối qua Giải

trí Thiên Toàn

mở họp thường niên, có phải anh đã uống nhiều nên dạ dày khó chịu không? Anh ở đâu, em nấu ít canh nóng mang qua cho anh nhé?”

Bùi Thiệu Trạch nhìn tin nhắn trong điện thoại, gương mặt không chút biểu cảm.

Lâm Thiên Thụ thực sự rất có thủ đoạn, chẳng trách Bùi Thiệu Trạch

nguyên tác cứ mãi một lòng với

cậu ta, luôn cho rằng cậu ta là Omega dịu dàng

tốt bụng nhất thế giới. Thế nhưng chỉ cần động não một chút

sẽ nhận ra, cậu ta

đã đính hôn với Lục Hiên vậy mà vẫn hết mực quan tâm

Alpha khác, thường xuyên bí mật nấu

canh

đưa tới

cho đối phương, duy trì loại quan hệ mờ ám

này…

Đây chẳng phải “trà xanh” chính hiệu được lưu truyền trong cộng đồng cư dân mạng đấy sao?

*trà xanh: bề ngoài ngây thơ nhưng trong bụng cả một trời tâm cơ.

Bùi Thiệu Trạch lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, có loại người nào mà chưa gặp qua? Tâm cơ của Lâm Thiên Thụ ở trước mặt anh chỉ là cấp độ thấp kém, căn bản không đáng để mắt tới.

Bùi Thiệu Trạch gõ chữ nhắn lại: “Không cần phiền như vậy, tôi không có nhà.”

Lâm Thiên Thụ: “…”

[Độ hảo cảm

Lâm Thiên Thụ

đối với bạn

-5]

[Từ chối nhiệm vụ gặp mặt, điểm người chơi -5]

Hệ thống 1022 trong đầu hả hê khi người gặp họa: “Anh muốn đi trên con đường bị trừ điểm không lối về à?”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Trừ 50 điểm với trừ 55 điểm cũng không khác nhau lắm. Tạm thời không muốn gặp cậu ta, tôi còn có kế hoạch khác.”

Hệ thống tò mò hỏi: “Kế hoạch gì cơ?”

Bùi Thiệu Trạch không trả lời.

Trình Hạ phát hiện Bùi tổng đứng cạnh xe, sắc mặt vô cùng

lạnh nhạt,

khẽ

nói: “Bùi tổng, hẳn là anh rất bận

nhỉ? Em tự bắt xe về là được, không cần phiền anh đâu.”

Bùi Thiệu Trạch lấy lại

tinh thần, mở cửa ghế phụ: “Nơi này không tiện gọi xe, tôi đưa cậu

về.”

Trình Hạ: “…”

Đối diện với ánh mắt thâm thúy của người đàn ông này, Trình Hạ chỉ đành

ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ lái, thắt dây an toàn.

Khi Bùi Thiệu Trạch đánh xe từ nhà để xe ra, trên mặt đất đã xuất hiện một lớp tuyết dày. Trời sắp tối, ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, những bông tuyết lớn trên không trung lả tả

rơi xuống, cả thế giới như bị màu trắng của tuyết che phủ vậy.

Đây là đợt tuyết đầu tiên sau khi bắt đầu vào đông, trong mắt Trình Hạ xuất hiện một chút phấn khích, nghiêng đầu thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài cửa xe.

Bùi Thiệu Trạch bật chế độ sưởi ấm, đưa mắt nhìn cậu,

hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

Trình Hạ vội vàng mở bản đồ trên điện thoại. Nơi cha mẹ cậu sống cách đây 15km, trường học thì cách 10km, lái xe thì cũng không tính là xa. Có điều, Bùi tổng lái chiếc xe sang trọng thế này, nếu đưa cậu về nhà thì khó mà giải thích với cha mẹ. Đưa về trường thì lại dẫn tới ánh mắt khác thường của bạn học…

Trình Hạ suy nghĩ, nói cho Bùi Thiệu Trạch một địa chỉ: “Bùi tổng, phiền anh cho em xuống gần phố Thanh Đường, để em mở hướng dẫn chỉ đường.”

Tiểu khu Thanh Đường là nơi cha mẹ Trình Hạ ở. Bùi Thiệu Trạch không hỏi nhiều nữa, lái xe lên cầu vượt cao tốc.

Trong xe cực kì an tĩnh, để tránh ngượng ngùng, Trình Hạ cứ liên tục ngoái đầu ra ngoài cửa xe, Bùi Thiệu Trạch cũng không hề nói chuyện.

Nửa tiếng sau xe tới phố Thanh Đường, Bùi Thiệu Trạch đỗ xe vào bên lề.

Trình Hạ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lễ phép nói: “Cám ơn Bùi tổng.”

Cậu tháo dây an toàn, vừa chuẩn bị xuống xe

thì Bùi Thiệu Trạch đột nhiên cầm chiếc áo lông vũ từ ghế sau đưa cho cậu: “Ngoài trời tuyết rơi, thời tiết rất lạnh, mặc áo khoác này lên.”

Trình Hạ ngây ngốc, không thể tin nổi quay đầu nhìn đối phương.

Bùi Thiệu Trạch nhét áo khoác vào tay cậu: “Mặc đi. Tối qua tiêm thuốc ức chế liều mạnh, hôm nay lại mới hạ sốt, sức đề kháng của cơ thể khá kém, nếu cảm lạnh rồi sẽ phiền lắm.”

Vẻ mặt

của người đàn ông

không cho cậu từ chối, Trình Hạ đành

nhận áo khoác rồi mặc lên.

Mở cửa xe, bị một cơn gió lạnh buốt lẫn vài bông tuyết táp lên mặt, Trình Hạ lạnh đến hắt hơi.

Trên áo khoác đen dường như vẫn còn lưu lại tin tức tố của Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ bị mùi của Alpha bao lấy, phút chốc không kịp thích ứng. Nhưng sau khi khoác chiếc áo lông vũ dày dặn lên, cơ thể dần dần ấm áp, khiến lòng Trình Hạ cũng ấm theo.

Vẫn là Bùi tổng suy nghĩ chu đáo, chiếc áo khoác này thực sự là “đưa than ngày tuyết”.

[Độ hảo cảm

của Trình Hạ

với bạn

+5]

Trình Hạ quấn chặt

áo khoác, cúi đầu về phía Bùi Thiệu Trạch trong xe: “Cám ơn Bùi tổng, làm phiền anh rồi.”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Không có gì. Tôi còn phải giải quyết

một ít

chuyện của công ty, đừng nghĩ lung tung, về nhà chờ điện thoại của tôi.”

Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Vâng, tạm biệt Bùi tổng.”

Bùi Thiệu Trạch lái xe rời đi.

Trình Hạ nhìn theo chiếc xe màu đen biến mất nơi cuối đường, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Tối qua cơ thể cậu mất khống chế, tay chân đều quấn hết lên người Bùi tổng, vậy mà Bùi tổng chẳng nhưng không trách cứ, lại còn đưa cậu về nhà, lo cậu cảm lạnh nên đưa cho cậu một chiếc áo khoác?

Thật không hiểu nổi Bùi tổng đang nghĩ gì.

Trình Hạ mới ký hợp đồng với Thiên Toàn cách đây không lâu, thật ra cũng không có mấy hiểu biết với vị sếp trẻ tuổi này, chỉ nghe rất nhiều người bàn tán nói Bùi tổng từ nhỏ đã bị cha mẹ chiều hư, sau khi tiếp quản công ty suốt ngày chỉ đi ăn chơi uống rượu cùng mấy anh em nhà giàu có. Người chân chính quản lý công ty là phó tổng Thôi, Bùi Thiệu Trạch chẳng qua chỉ là giám đốc trên danh nghĩa, số lần tới công ty có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trình Hạ vẫn luôn cảm thấy bản thân và Bùi Thiệu Trạch là người của hai thế giới khác nhau, không thể có bất cứ sự tiếp xúc nào, nghe

người ta bàn tán cũng chẳng mấy quan tâm. Thật không ngờ lần đầu gặp mặt đã bị kẻ kháctính kế, mất kiểm soát tin tức tố nằm trên giường Bùi tổng.

Theo như lời đồn, kẻ ăn chơi trác táng

như Bùi Thiệu Trạch, có người miễn phí dâng tới cửa, không ăn thì phí, ngủ cùng một Omega chưa bị đánh dấu qua cũng chẳng tính là thiệt. Thế nhưng sự thật

diễn ra lại là, tối qua Bùi tổng căn bản không hề động vào cậu, ngược lại

còn bình tĩnh tiêm

thuốc ức chế

cho cậu.

Là do tin tức tố của cậu không thơm, không cách nào gợi lên hứng thú của Bùi tổng?

Hay là lời đồn không đúng, Bùi Thiệu Trạch không phải dạng ăn chơi đàng điếm như lời mọi người vẫn nói?

Trình Hạ đứng nơi ngã tư đường, vẻ mặt mờ mịt.

Bùi Thiệu Trạch đang lái xe,

trong đầu lại hiện lên vài hàng chữ số…

[Độ hảo cảm

của

Trình Hạ

với bạn

+3]

[Độ hảo cảm

của

Trình Hạ

với bạn

-1]

[Độ hảo cảm

của

Trình Hạ

với bạn

+3]

Bùi Thiệu Trạch: “…”

Suy nghĩ của Trình Hạ cũng khá sinh động nhỉ, không biết lại

đang nghĩ cái gì, độ hảo cảm cứ nhảy đi nhảy lại

liên tục.

Một lúc sau, độ hảo cảm

vốn đang



[-10]

đã

cố định tại mức [10].

Số âm biến thành số dương?

Xem ra kết quả lần não bổ

này của Trình Hạ cũng không đến nỗi nào.

Khóe miệng của Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy

Trình Hạ này đáng yêu hơn Trình Hạ trong nguyên

tác nhiều.

Anh không để ý tới

ấn tượng

hiện giờ

của Trình Hạ

đối

với anh, rất nhiều việc anh không nói rõ, cũng chẳng trách được Trình Hạ lại suy nghĩ miên man.

Việc bồi dưỡng Trình Hạ là cả một chặng

đường

dài, quá trình câu cá lớn, một hai điểm hảo cảm cũng chẳng ảnh hưởng gì, đợi Trình Hạ thực sự hiểu được ý tốt

của anh, mức độ yêu thích sẽ có bước nhảy vọt.

Kế hoạch của anh, khi đó cũng đến lúc bắt đầu.

Bùi Thiệu Trạch không tham gia bữa tiệc do Lâm Thiên Thụ tổ chức,

mà là đi tới giao lộ

thì quay đầu, tiến thẳng về phía Bùi gia.