Chương 52:
"Anh ra được chưa, Thiên" nó nói, quay người về phía một cái cây không xa, ném phi tiêu tới"Ai da, em đâu cần phải máu lạnh vậy chứ bảo bối. Em có biết là nếu em ném chúng tiểu Thiên Thiên thì nó sẽ rất đau không, đến lúc đó thì ai sẽ thỏa mãn cho em đây" Thiên bước ra từ sau cây, rất cầm chiếc phía tiêu mà nó vừa phi, giọng gian manh
Nó liếc mặt nhìn người con trai đang tự biên tự diễn kia, trong lòng thầm nghĩ xem quyết định yêu anh có phải là một ý nghĩ sai lầm không "Từ khi nào anh trở nên biếи ŧɦái vậy?"
"Từ khi nào á. Ừm, có lẽ là sau khi chiếm toàn bộ cơ thể em nên anh trở nên rất nhớ nha. Cả tháng nay em không biết anh phải nhịn thế nào đâu. Thật sự sắp vì em mà tiểu Thiên Thiên hỏng rồi" Cậu vừa nói, càng bước gần đến phía nó
" Anh... vô sỉ , biếи ŧɦái"nó đỏ mặt quát
"Em bảo anh biếи ŧɦái, vậy anh liền biếи ŧɦái cho em xem" Thiên nhanh chóng bắt lấy hai cánh tay của nó, khoá lại ở trên đầu, hôn vào đôi môi đỏ mọng của nó.
Bộ phận ở phía dưới liền ngẩng cao dậy như muốn thoát khỏi chiếc quần
"Em xem đi em yêu, mới một tí thôi mà tiểu Thiên đã thức dậy rồi, vậy em nghĩ xem những ngày qua anh phải chịu đựng thế nào mỗi khi nhớ đến cơ thể em cơ chứ" cậu nói, phía dưới cọ vào người nó
"Tránh xa em ra" nó vùng vậy nhưng sức lực lại không đủ.
"Anh muốn" giọng cậu làm nũng vào tai nó
" Không được, đang ở trong rừng" nó cố tìm một lí do để trốn
"Vậy khi ra khỏi đây thì anh sẽ được đúng không?" Mát Thiên như tỏa sáng
"Ừm" nó không còn cách nào ngoài đồng ý, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian, đợi đến khi ra ngoài thì sẽ trốn sau vậy
Nhưng thực tế đã chứng minh bạch thỏ không thể thắng nổi cáo già
Ngay sau khi nó đồng ngay lập tức cả khu rừng rung chuyển. Nó nhanh tay bám vào người cậu
Một hố sâu hiện ra ở dưới chân hai người. Lục hút phía dưới liền kéo cả hai xuống
Khoảng 3 giây sau, nó liền cảm nhận được mặt đất dưới chân
"Cái quái gì vây?" Nhi quay sang hỏi Thiên
"Một trụ sở thuộc bang của anh"Thiên rất bình tĩnh trả lời
Một tia kinh hãi xẹt qua mặt nó. Cái gì cơ? Trụ sở bang á? Trong cái khu rừng này á?
Đầu nó cần được bình tĩnh lại. Nói thật nếu là bang của nó thì muốn làm một trụ sở ở trong khu rừng mà không kinh thiên động địa đến ai là rất khó, chưa kể đấy là gia tộc Kranmesk quản lí khu vực này, mà họ còn không hề hay biết
"Đi, anh dẫn em đi tới khu trung tâm" cậu ôm nó đi trong đường hầm. Nói là đường hầm thôi nhưng rất rộng , xung quanh ánh sáng rất đẹp mắt. Người nào lạc vào đây còn tưởng mình mơ ấy chứ
Đi một lúc, đủ để nó có thể hiểu được sự hùng mạnh của cậu, cuối cùng cũng tạm chấp nhận.
Vừa đặt chân vào khu trung tâm, nó đã thấy mọi người tập chung gần như đông đủ, kể cả gia tộc kia. Thiếu mấy người thì có lẽ là đã bị gϊếŧ hết rồi
"Cậu đến rồi hả Rose" Devil chạy đến chỗ nó nói
"Cậu hình như đã biết trước?"nó liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà nói
"Hì hì, thật ra trên đường đi minh gặp James( Từ Ngôn). Anh ta đã nói cho mình biết trước nên khi hố mở ra thì không ngạc nhiên cho lắm, ngược lại rất là thích thú a~. Nhất định khi vẻ phải làm một cái giống như thế mới được" cô tốt ra rất phấn khích, hai mắt long lanh nhìn nó
"Nếu cậu đủ khả năng." Nó trả lời ngắn gọn
"Được rồi, nếu em muốn anh có thử tặng em nơi này" cậu cưng chiều xoa đầu nó nói
"Thật?"
" Thật!"
"Vậy em không khách khí nữa. Devil, ngày mai liền điều người qua đây" Rose vui vẻ nói.
"Còn bây giờ thì chắc kết quả cũng được xác định rồi đúng không? Chuyện này tôi sẽ không làm khó gia tộc của cậu đâu, Quipken ! Nhưng mà chiến phí vẫn phải có. Nửa số địa bàn! Thế nào?
"Killer quay sang nói với Kranmesk Quipken . Tuy xoa vẻ như đang hỏi ta kiến nhưng thật ra là một câu khẳng định không thể từ chối
"Được" Hăn không còn lựa chọn nào khác. Thà mất một nửa còn hơn mất hết
Mọi chuyện kết thúc, tất cả đều được người của cậu đưa đi. Hiện chỉ con hai người bọn họ và một số thuộc hạ
"Em yêu"Hơi thở nóng bỏng phả vào tai nó
"Yên!"
"Em chẳng phải đã nói nếu không ở trong rừng thì nơi nào cũng được sao?" Cậu nói giọng oan ức
Đột nhiên nó quay sang ôm cổ Thiên. Tưởng nó đồng ý, trong mắt cậu đầy sự vui mừng
"Bây giờ nơi này là của em đúng không, Thiên"
"Đúng" hơi khó hiểu trước câu hỏi của nó nhưng vẫn không đề phòng mà trả lời
Môi nở một nụ cười tàn ác. "Nếu vậy thì...em là chủ, em có quyền nên.... Người đâu, thả chó , đuổi khách"
Vừa nói xong nó liền thoát khỏi bàn tay của cậu, ra lệnh cho thuộc hạ đuổi người
"Em...sao em có thể làm vậy? Anh thật sự chịu không nổi rồi mà, giúp anh đi" Cậu cố gắng tạo lợi ích cho bản thân. Đáng tiếc
"Sẽ không có chuyện đó nên anh mau đi đi. Em mệt rồi. Lúc khác gặp lại" nó quay người đi, để mặc cậu đang toàn thân bị đốt lửa một mình
"Bảo bối, em chờ đấy!!!!"
END CHAP