Em Gái À! Anh Nhịn Đủ Rồi Đó!

Chương 22

Chương 22: Kịp thời
Trong lúc đang cố đóng cửa của hầm, một bàn tay đã ngăn lại. Không ai khác chính là JS. Biết không thể nhốt JS lại, bọn họ liền chạy ra ngoài. JS thấy thế liền đuổi theo nhưng lại chỉ nhắm vào đường mà Rose( Nhi) chạy.

Thấy JS chỉ chạy theo mình, Rose liền tách riêng ra để bảo vệ mọi người. Vì vừa chạy vừa phải để ý đến JS nên nó không để ý đến trước mặt. Ngay sau đó liền vấp phải một viên đá mà ngã. Định đứng lên thì đã thấy JS đến gần, trước mặt nó lại là một ngõ cụt, không thể chạy thêm.

Chân nó có lẽ vì cú ngã phía trước mà đã bị trẹo. Tự lấy tay vặn lại xương, nó nhíu mày vì đau. Làm xong định đứng lên thì đã thấy JS(Kiro) đứng trước mặt mình. Khuôn mặt vẫn thế, bị mái tóc che gần hết nhưng chỉ riêng đôi mắt vẫn đỏ và đôi môi liên tục gọi tên nó.

""Nhi...Nhi"" JS tiếp tục gọi tên nó. Cả người cúi xuống làm nó giật mình, tay cầm sẵn roi da để phòng trường hợp. Mặc dù nó không hề muốn đánh Kiro(JS) nhưng sẽ cố gắng không làm tổn thương quá nhiều.

Tay của JS đưa đến gần khuôn mặt của nó . Đến khi gần chạm vào gò má hồng mềm mại thì liên dừng lại. Người JS bỗng đứng im như tượng rồi ngã xuống vào người nó. Khi không hiểu chuyện gì nó liền ngạc nhiên khi thấy người trước mặt mình.""Anh hai..."" Nó thốt lên trong vui mừng.

""Em thật giỏi"" Cậu cười ôn nhu nói nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tỏa ra sát khí. ""Kiểu này chết chắc mình rồi"" Nó nghĩ thầm trong lòng, mặt bắt đầu trở nên méo mó.

""Em..Em""

""Về anh sẽ xử lí em sau. Giờ còn không mau tránh xa cái thằng điên kia ra"" Cậu nói, tay nắm vào cổ áo của Kiro( Au: bây giờ thì sẽ gọi là Kiro luôn nhé, chỉ khi nào liên quan đến phòng nghiên cứu thì mới gọi là JS thôi) xách lên một cách nhẹ nhàng.

""Dạ"" Nó ngượng, đứng dậy phủi quần áo. Mày hơi nhíu lại vì nỗi đau ở cổ chân của mình. ""Trẹo chân à?"" Cậu hỏi khi thấy chân của nó có điều không ổn.

""Vâng nhưng em đã sơ cứu rồi, tuy vậy vẫn còn hơi đau"" Nó cười . Đúng lúc đó thì bọn cô cũng đến cùng với đám người của bang nó.

""Rose, không sao chứ""Cô chạy đến hỏi thăm nó.

""Bang chủ, xin lỗi vì đã không phòng tránh được trường hợp này"" Những người trong phòng nghiên cứu đều quỳ gối xuống nói

""Không sao, lần sau nhớ chú ý hơn"" Nó khoát tay.

""Còn cái tên Ki....ro""Cô nói nửa chừng vì ngạc nhiên. Vừa nãy vì lo cho nó quá nên không để ý đến người bên cạnh. Đến lúc tìm Kiro thì đã thấy tên đó đang được câu xách theo đúng nghĩa đen.

Điều ngạc nhiên không phải việc cậu có thể hạ được tên quái vật này mà là TẠI SAO CẬU TA LẠI Ở ĐÂY?? Nếu vậy thì chả khác nào bao nhiêu công sức giữ bí mật của tụi nó đổ sông đổ bể.

""Mau mang tên này đi"" Cậu không để ý đến khuôn mặt đang ngạc nhiên đến sắp rớt cằm của cô mà thản nhiên nói. Nghe thế thì những người ở đằng sau cũng nhanh chóng mang Kiro đi. Không khí trở nên im lặng.

""Mình về trước nhé"" Nó nói phá vỡ không khí trầm lặng của cả bọn. Dù sao thì nó không nói thì anh hai cũng bắt nó về ngay.

""Hả, ừ""Cô cuối cùng cũng thoát khỏi sự ngạc nhiên

""Vậy cậu về đi, chuyện ở đây cứ để tụi mình xử lí, cứ yên tâm"" Jonh nói

""Ừ, tạm biệt"" Nó nói với hai người rồi quay sang anh hai, giọng trầm thêm một chút. ""Về thôi anh hai""

""Ừ""Nói rồi cậu nắm tay nó mà đi ra chiếc xe của mình để ở phía trước. Nó ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ. Xe bắt đầu chuyển bánh, dần dần tốc độ càng ngày càng nhanh. Không khí trong xe không vì thế mà thay đổi, vẫn tiếp tục lặng im.

Tuy rằng đã được huấn luyện phải bình tĩnh trong mọi trường hợp nhưng mà với trường hợp này thì... Có bình tĩnh cũng như không, mà có muốn bình tĩnh cũng chả được nữa là.""Anh..."" Nó hơi run nói.

Thiên đang lái xe nhìn sang phía nó liền thấy bảo bối của mình mặt hơi trắng vì sợ. ""Cậu đáng sợ đến thế sao, dù sao cũng là em ấy sai mà"" Cậu nghĩ thầm trong lòng, miệng nói với giọng lạnh tanh

""Sao, vừa nãy còn sung lắm mà, còn vui vẻ lắm mà, còn có gan nói dối anh cơ mà.. Sao bây giờ nhát vậy""

Nghe anh hai nói thế nó giật mình, không ngờ anh hai vẫn còn nhớ chuyện mình nói dối. Khóc thầm trong lòng""Anh không thể tha cho em được hả. Hu hu"". Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt nó không tỏ ra nhiều cảm xúc, chỉ càng ngày càng ngồi sát vào cửa, tay chọt chọt vào nhau tỏ vẻ hối lỗi.

""Em đâu có cố ý đâu. Lần sau sẽ không như thế nữa mà""

""Lần này là vô ý thế lần sau là cố ý hả Nhi??"" Cậu nhếch miệng, gian cải nói

""Đâu có đâu. Nhất định sẽ không có lần sau đâu"" Nó lắc đầu, tay xua xua tỏ vẻ không phải

""Nhớ kĩ đấy! Sau này mà để anh biết thì đừng trách anh"" Cậu nói , nhìn qua nó đang thở phào nhẹ nhõm liền tiếp thêm một cậu

""Bất quá, không biết anh nên xử lí em như thế nào đây nhỉ""

""Chuyện này... Anh hai tha cho em được không ""Nó mắt long lanh nhìn cậu, môi đỏ mọng hơi chu lên.

""Sao được, như thế thì anh sẽ lỗ mất đấy. Em biết anh là dân kinh doanh mà"" Cậu trào phúng nói.

""Sao mà lỗ??"" Nó khó hiểu

""Em nên biết là anh mất công đi theo em đến đây mất bao nhiêu thời gian. Nếu khoảng thời gian đó anh mà dùng để làm việc thì sẽ được rất nhiều tiền. Bây giờ anh mà bỏ qua cho em thì đúng là anh lỗ vốn còn gì""

Nó nghe thế giật giật khóe môi. Từ lúc nào anh hai lại ki bo đến thế vậy. Như hiểu được ý nghĩ của nó, cậu liền cười nói

""Anh ki bo từ lúc gặp lại em rồi""

Mắt nó bắt đầu trở nên méo mó vì lời nói của cậu, khó khăn nói: ""Anh có nhất định phải vô sỉ đến thế không?""

""Vô sỉ với em thôi""

SẶC . Rốt cuộc nó muốn biết anh hai nó có phải bị tráo đổi hay không cơ chứ. Nhưng mà dù thế tim nó vẫn như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Không hiểu sao lại như thế( Au: khoa học đã chứng minh, những người có chỉ số IQ càng cao thì EQ càng thấp, đặc biệt là phụ nữ)

Chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự. Hình như đây là biệt thự Nguyệt Kim của anh hai thì phải. Nếu nó không nhầm thì anh hai không bao giờ cho người lạ vào đây. Nó tuy biết đến nhưng chính xác thì chưa bao giờ vào vì biệt thự Nguyệt Kim được cho xây dựng trong lúc nó ở Mỹ.

""Đến đây làm gì vậy anh hai?"" Nó quay sang hỏi

""Em nhìn xem chúng ta đang ở nơi nào""

""Nếu không nhầm thì là ngoại ô thành phố mà""Bây giờ nó mới phát hiện là ngoại trừ biệt thự của anh hai ra thì xung quanh chỉ có rừng cây, con đường cũng rất vắng vẻ

""Em nghĩ xem nếu mà phạt ở đây thì chắc sẽ chả có ai biết đúng không"" Cậu nở một nụ cười thật tươi, ôn nhu nói...

End chap

Có rất nhiều bạn thích có cao H nên mình sẽ cho chút H vào trong một số chap nữa nhưng chỉ ở mức vừa phải, chưa đến mức cuối cùng. Đến khi nào mà được nhiều chap hơn một thì mình sẽ cho cao H hoàn chỉnh. Muahaha ^.^