Chương 1: Anh trai , em gái
Tháng 9 trong bệnh viện lớn nhất Hà Nội , tất cả y tá bác sĩ đang phải chạy toán loạn lên .- Nhanh lên sắp sinh rồi !!_ tiếng một vị bác sĩ hét lên .
- aa... Đau quá _ người phụ nữ trên giường bệnh kêu lên - aaa ... _ thật sự bay giờ cô rất đau rồi
- cố lên em , sẽ nhanh thôi _ tiếng ông Mạc vang lên. Thật sự không ngờ sinh con lại mệt thế này biết thế ông đã không cho bà đẻ rồi , nhìn người phụ nữ mình yêu thương bị đau thật sự ông không biết phải làm thế nào .
- Phu nhân cố lên còn một chút nữa thôi _ bác sĩ nói
- aaaaa
- Ra rồi - vị bác sĩ nói trong sự vui mừng của nhiều người
Ông và Mạc vui mừng . Đặt tên cho đứa bé là Mạc Phong Thiên ( Au : nhân vật chính của chúng ta đã đến 😀)
------------Ta là dải phan cách ----------
1 năm sau . Thiên cũng đã được 1 tuổi
- Anh này hay chúng ta đẻ thêm đưa nữa được không ? _ bà Mạc hỏi , tay ôm lấy người chồng của mình
- Hả không được _ ngay khi nghe xong ông Mạc đã hét lên
- Tại sao vậy anh , em muốn có một đứa con gái mà
- Có chết cũng không , em biết là lần trước em sinh Thiên anh đã rất đau lòng khi thấy em đau rồi giờ mà còn nữa chắc anh chết quá !
- Nhưng em cũng đau lòng mà . Bây giờ tập đoàn đang trong giai đoạn phát triển mạnh , rồi cả sau này nữa chúng ta đều sẽ rất bận . Để Thiên ở nhà một mình con nó sẽ rất buồn , em muốn cho nó một đứa em gái . _ Bà Mạc cố năn nỉ chồng mình
- Không quyết cũng không. Có chết anh cũng không
- Kìa anh đừng trẻ con như thế nữa
- A thế thì em có thể đến cô nhi viện mà .
- Đúng rồi sao em không nghĩ ra nhỉ vậy mai mình đi nha anh
- Ừ.Giờ thì em mau ngủ đi
---------- Chiều hôm sau --------------
Ông bà Mạc đưa về một đứa bé . Trong con bé giống như vừa sinh ra đã bị bỏ
- Thiên ơi , từ giờ đây sẽ là em của con nhé _ bà Mạc mỉm cười để đứa bé nằm cạnh Thiên .- Em tên là Mạc Đăng Nhi, chăm sóc em thật tốt nhé
Thiên khi ấy vẫn là một đứa trẻ nên không biết gì. Thiên từ ngày đầu đã rất có thiện cảm với con bé . Hàng ngày ông bà Mạc phải đi làm nên chủ yếu chỉ có hai anh em ở nhà chơi với nhau , ngủ cùng tắm cùng ( Au : ôi tâm hồn trẻ con ) .
Năm lên 3 cậu bắt đầu nhận thức được nhiều hơn. Với cái chỉ số IQ cao ngất ngưởng cậu đã học hết chương trình tiểu học . Còn đối với Nhi cũng chả kém gì , có thể nói cô có một bộ não ghi nhớ siêu phàm , học đâu nhớ đấy . Cũng vì thế mà ông và Mạc mấy lần phải uống thuốc vì tụi nó . Họ chỉ mong mình có đứa con bình thường thôi chứ đâu cần thiên tài chi để rồi tụi nó bắt tay " ăn hϊếp" mình cơ chứ
Năm cậu 5 tuổi nó 4 tuổi cả hai đã học xong kiến thức phổ thông. Hai anh em có thể nói chả khác gì kẹo cứ dính chặt với nhau . Ăn chung , ngủ chung, chơi chung, tắm chung .....Tính chiếm hữu của cậu vì thế mà rất cao . Cậu cấm tuyệt đối ông bà Mạc hôn hay ôm Nhi của mình ( Au : e hèm của anh từ lúc nào ?) khiến họ suýt nữa mà đánh chết cậu . Đăng Nhi thì càng ngày càng dễ thương , cô giống như bảo vật vậy . Nhưng đáng sợ là cô lại luôn nghe lời Thiên mới đau chứ
- Trời ạ Thiên sao đến ôm con cũng không cho mẹ làm vậy . Rốt cuộc là con là con của ai hả . Bao lâu nay mẹ nhớ bé Nhi mà sao con dám chứ . _ bà Mạc quát ầm nhà lên . Cả tuần phải đi làm ở tập đoàn về đến nhà đến ôm con gái mình cũng không được rốt cuộc có ai khổ như bà không cơ chứ .
- Kệ mẹ , Đăng Nhi là của con . Mẹ không được động vào em ấy . _ Thiên mặt lạnh cố chấp ôm Nhi vào lòng . Ra ngoài thật sự mà nói ai nghĩ tụi nó mới 5 tuổi cơ chứ
- Nhi à lại đây nào _ không đấu lại Thiên bà Mạc liền quay sang Nhi dỗ
- Dạ _ Nhi ngoan ngoãn nghe theo . Ai ngờ nó mới bước một bước đã bị kéo chặt lại
- Em mà đi thì anh sẽ phạt em đấy _ Thiên đe dọa
- Dạ _ Nhi đành nghe lời cậu
- Trời Thiên con ... Con ...con _ Bà Mạc tức tím mặt
- Thôi kệ mẹ đi , lên phòng học với anh .
- hả em không muốn đâu . Em muốn ở với mẹ cơ . _ Nhi làm nũng với Thiên mà khong biết mặt cậu đang đen như đít nồi
- Đúng rồi con để em cho mẹ chơi cùng đi _ bà Mạc hùa theo
- Hừ em nhớ đấy , cứ chơi cho thích đi rồi tí nữa lên phòng mà nhận phạt .
- yeah _ nó vui mừng mà không biết trong đầu đứa trẻ 5 tuổi kia đang xuất hiện cả đống ý tưởng để trừng phạt nó .
Vâng sau cả ngày chơi với mẹ nó quên luôn Thiên . Bước lên phòng nó không để ý đến cái không khí lạnh như ở Bắc Cực mà cứ tự nhiên nằm xuống giường chơi điện thoại .
- Chơi vui quá nhỉ _ Thiên vừa đọc sách vừa nói
- Dạ
- Hừ em có vẻ quên những gì anh nói rồi nhỉ !
- Dạ ?_ nó ngây thơ đáp . Thấy nó đã quên cậu bực mình vất quyển sách sang rồi tiến về chỗ nó ...
Muốn biết thêm thông tin chi tiết xin quý khán giả vui lòng đợi chap sau. A hi hi !!😜😝🤗
End chap