Màn đêm buông xuống, một ngày với bao cảm xúc trong đầu trôi qua nhẹ nhàng..người ta nói, đêm là lúc cảm xúc thật lên ngôi..cô ngước nhìn lên bầu trời cao, từng cơn gió se lạnh khẽ tung
bay mái tóc cô trước ô cửa sổ..cô cười nhạt cho chính cuộc đời mình.. đối với mọi người mà nói, cô chính là niềm ao ước của họ, là thần tượng để ai đó khát khao có được..cô k nhận mình thông minh hơn người, nhưng cô lại rất xinh đẹp, sinh ra đã là quả trứng vàng trong một gia đình giàu có..ấy vậy mà, chỉ tiếc rằng cả bố và mẹ chẳng có một ai có thể hiểu được lòng cô.. miên man trong suy nghĩ, cô chợt nhớ tới Lan, những lúc buồn hay vui cô đều nhớ tới nó, chỉ có nó là hiểu cô đến tận chân tơ, kẽ tóc.. cô rút điện thoại ra gọi cho Lan
- tao buồn quá Lan ơi..
- lại sao rồi?
- thì sang tuần gặp mặt chứ sao..
- nay đã là cuối tuần rồi.
- thế mới nói..
- mày nghĩ kỹ chưa?
- kỹ, kỹ lắm rồi.. đến giờ phút này bỏ cũng chẳng được.. con danh dự hai bên gia đình..
- thôi k dài dòng nữa, tao với mày ra cầu hóng gió đi..
- ừ.. ở nhà tao cho người tới đón rồi đi.
- tao muốn đi bộ.
- mày khùng hả Lan, đoạn đường khá xa..
Cô suy nghĩ một hồi.
- mà thôi cũng được, tao cũng muốn hóng gió.
Cô vội vàng thay một chiếc váy hồng đơn giản, chân đi đôi hài nhẹ nhàng bước xuống tầng 1..
Mẹ cô gọi lại.
- con định đi đâu?
- con muốn đi hóng gió.
- để mẹ cho vệ sỹ trở đi.
- thôi, con hẹn Lan rồi.
- thì trở cả hai đứa, tối rồi.
- con muốn yên tĩnh..
Nói rồi cô chạy một mạch ra khỏi cổng, bà lắc đầu nhìn theo rồi thở dài..
Đi giữa dòng người vội vã, cô mệt mỏi lê từng bước chân trên con đường tấp nập... một đôi bàn tay từ từ đập sau lưng cô.
- này cô em, đi đâu anh đi cùng cho bớt cô đơn..
Cô không buồn trả lời mà bước đi..người đàn ông kéo tay cô lại..
- đi với anh đi..
Cô quay mặt nhìn người đàn ông rồi cười khẩy.
- bỏ cái bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao.
- em nói ai dơ bẩn..
Cô trợn mắt lên hét lớn.
- cút.. tao đang k vui đấy.
- k vui đi với anh là vui liền..
Nói rồi người đàn ông cười gian ác tiến tới bám eo cô, cô nhanh chóng đưa chân lên đạp trúng chỗ hiểm của hắn ta..hắn đau đớn ôm của quý rồi nhăn mặt lại đến thảm hại.
- mày..mày..
Cô phủi váy bên hai eo mình..
- tao đã nói tao đang k vui rồi mà..
- mày.. mày.. chờ đấy con chó..
Cô lườm hắn ta một cái một bước đi, hắn ra sức đuổi theo kéo váy cô lại. Cô nhanh chóng dúi đầu hắn ta xuống..
- mẹ kiếp.. bà đã nói bà k vui mà..
Người đàn ông lắp bắp..
- mày có võ?? Hả con ranh.
- thằng ngu..
Dũng dừng đèn đỏ cách chỗ cô không xa, qua ánh đèn, vừa đủ để anh chứng kiến tất cả, anh nheo mắt nhìn rồi bất giác nở ra một nụ cười nhẹ..Kiều Thanh nhíu mày nhìn anh, khuôn mặt có chút không vui..
- đèn xanh rồi, anh nhìn gì vậy Dũng?
Anh lấy lại khuôn mặt nghiêm túc
- hả, nhìn gì đâu?
Kiều Thanh nheo mắt nhìn ra chỗ Phương..
- rõ ràng anh nhìn cô ta?
- mắt nào của em nhìn thấy anh nhìn cô ta?
- anh??
Anh nhấn chân ga đi thẳng về phía trước, Kiều Thanh cố lấy lại bình tĩnh rồi tựa đầu vào vai anh..
- liệu sau khi anh lấy vợ, hai người có đi tuần trăng mật k nhỉ?
- em nghĩ sao?
- em mong là không.. em sẽ đau tim mà chết mất..
Anh liếc sang nhìn Kiều Thanh.
- mẹ anh đã sắp xếp cho anh đi tuần trăng mật Châu âu rồi.
Cô hậm hực.
- sao anh lỡ lòng nào nói với em như vậy.
Anh dừng xe lại trước cầu rồi quay sang hôn đôi môi cô..
- cái đó còn tùy thuộc xem em thế nào?
Ở cùg một đoạn đường..
Lan:
- làm gì đi chậm như rùa thế hả?
- tao vừa gặp một thằng biếи ŧɦái..
Lan ôm mồm nhìn kỹ người cô.
- có xây xát chỗ nào k thế?
- mày hâm à, tao biết võ mà.
- ừ nhỉ..
Lan đưa cho cô hai chai bia..
- nè, uống đi..
Cô mỉm cười bật nắp bia rất thành thạo.
- chỉ có mày là hiểu tao..
- mà ông Tuấn sắp về nước rồi đấy.
- kệ cha lão ấy, tao còn chưa lo xong thân tao..
Lan chăm chú nhìn cô.
- Thực ra, anh ấy sau khi biết chuyện mày sắp lấy chồng, anh ấy rất buồn, anh ấy đã chủ động bỏ dự án quan trọng bên đó để về gặp mày ấy..
- mày nói với tao chuyện này làm gì? Có thay đổi được gì đâu.
- thì tao muốn nhắc, có thế nào vẫn còn có người luôn dõi theo mày..
Cô cười tươi, hét lên thật to..
- A.. A..A..
- đã quá Lan ơi!!
Nói rồi cả hai đã uống hết tổng cộng 10 chai bia.. 22 giờ 15, 4 bước chân loạng choạng đi đá vào nhau, cả hai cười nói chuyện trên trời, dưới biển..
- Lan ơi Lan, tao muốn đắm chìm trong cơn say mày hiểu khôg.?
Cả hai đi mà chẳng hề để ý có chiếc ô tô đậu trước mặt..
- Á..
Lan:
- đá vào ô tô người ta rồi má ơi..
Cô nhíu mày nhìn..
- mẹ cha đứa nào đỗ ô tô vệ đường thế này nhỉ?
Lan ôm mồm cô lại.
- má ơi, người ta k đỗ vệ đường thì đỗ giữa đường hả?
Cô cười, há mai ửng hồng, đôi mắt liếc nhìn vào trong chiếc xe, đập vào mắt cô là cảnh một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau thắm thiết.. trong cơn say, cô không tự chủ được mà gõ cửa kính.
- này đôi gì ơi, có làm gì cũng kín đáo một chút, khách sạn, nhà nghỉ mọc ra để làm gì?
Lan kéo tay cô lại rồi vội vàng xin lỗi.
- bạn tôi say k tự chủ được lời nói, mong hai người thông cảm..
Người phụ nữ trong xe tức giận ( người đó k ai khác chính là kiều Thanh) cô mở cửa bước xuống xe, đôi bàn tay Dũng kéo lại.
- kệ đi..
- anh có biết cô ta đang mắc bệnh vô duyên không?
Anh nhếch môi nhìn Phương..
- người điên bây giờ đâu thiếu, em chấp với họ là bằng họ đấy..
Kiều Thanh cố gắng nuốt cơn giận vào người.
- nể mặt anh em tha cho cô ta..
Anh nhếch môi lái xe đi thẳng, đôi mắt liếc nhìn qua gương chiếu hậu, anh lắc đầu, mắt nheo lại.
Kiều Thanh.
- nay em thấy anh lạ lắm nhé.
- lạ thế nào?
- khôg giống anh mọi ngày..
Anh im lặng lái xe..
- chúng ta vào khách sạn hay về nhà anh?
- anh sẽ đưa em về nhà, anh nghĩ ra anh vừa có việc bận rồi..
Chiếc xe dừng lại trước cổng, ngay lập tức anh quay đầu xe lại..
Kiều Thanh:
- ơ.. chưa hôn tạm biệt..
Cô nhíu mày nhìn theo chiếc xe khuất dần, trong lòng không khỏi những uất ức dâng trào..2 năm nay, chưa bao giờ anh từ chối cô, chưa bao giờ anh liếc nhìn ng phụ nữ khác ngoài cô..
Trở về nhà Minh Phương, cô bước vào nhà trong cơn say mềm..mẹ cô vội vàng chạy ra đỡ.
- ối giời ơi con.. sao lại uống nhiều thế này..
- con k sao.. con ổn..
Bố cô lắc đầu.
- lần sau cấm tuyệt đối tình trạng như này biết chưa.
Rất nhanh sau đó cô được đưa lên phòng, bà nhẹ nhàng kéo chiếc mền mỏng cho con gái, nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau khắp mặt rồi thở dài một tiếng não lòng...
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu qua khe cửa sổ, cô mệt mỏi bước xuống giường, khắp cơ thể đau nhức do hậu quả uống quá nhiều so với tửu lượng cho phép..chiếc điện thoại đầu giường cô reo lên một tin nhắn từ số lạ ( là số tứ quý)
- 8 giờ sáng tại quán cafe Thiên Quán ( Đặng Đình Dũng)
Cô nhíu mày ( Đặng Đình Dũng) chẳng phải là chồng sắp cưới của cô sao? Cô tức giận quăng chiếc điện thoại vào góc giường, mắt liếc theo hướng điện thoại rồi nói lớn.
- này tên kia, anh làm như anh là bố đời ấy, tôi cũng có tên đàng hoàng, nhắn tin cộc lốc như vậy đến bà cố tôi sống lại cũng chẳng muốn đi..
Cô nằm vật xuống giường, đánh lộn giữa tâm lý đi hay không đi, không đi hay đi..?
Mẹ cô bê bát cháo nóng đứg trước mặt cô.
- mới sáng ra con lẩm bẩm gì thế Phương?
- mẹ vào khi nào vậy?
- mẹ mới vào thôi..
Bà nhìn con gái một hồi.
- con tính đi đâu sao?
- dạ.. à không..
- con k nói dối được đâu, nãy giờ con hướng ra cái điện thoại hoài..
- à.. con hẹn giờ...đi với Lan..
Tin nhắn điện thoại vang lên ( ting..ting).. ánh mắt cô nhanh chóng hướng ra màn hình..
- tôi đợi cô..!