Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 41

Mặc dù vóc dáng của mặt thẹo cũng rất khỏe mạnh, nhưng trước mặt tay boxing này vẫn có vẻ yếu đuối.

“Tần Trạm, cậu làm gì vậy?” Xa Nhân nhất thời sốt ruột, vừa kéo tay mặt thẹo vừa nói: “Chuyện của tôi không thể kêu bạn cậu chịu giúp tôi.”

Tân Trạm mỉm cười nhìn anh ta: “Không sao, lúc trước tôi đã nói rồi mà, nếu anh có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói.”

“Vậy thì không thể để người khác đi chịu chết thay tôi.” Xa Nhân sốt ruột nói, trong lúc cấp bách, anh ta lại bất ngờ chủ động đấm tay boxing kia một phát. Tay boxing nhất thời giận tím mặt: “Thắng oắt, mày chán sống hả?” Nói xong, hắn ta giơ nắm đấm to như cái nồi đấm về phía đầu Xa Nhân.

Xa Nhân phản xạ nhắm mắt lại, hai tay bảo vệ đầu. Nhưng nửa giây trôi qua, nắm đấm vẫn không đến. Xa Nhân chậm rãi mở mắt, thấy mặt thẹo đã giữ chặt cổ tay hắn ta.

“Bây giờ đối thủ của mày là tao.” Mặt thẹo lạnh mặt nói.

Tay boxing giãy dụa mà không thoát được, cắn răng nói: “Được, lên sân khấu đi, hôm nay ông sẽ đánh cho cả mẹ mày cũng không nhận ra mày!”

Mặt thẹo thả lỏng cổ tay hắn, không nói gì mà chỉ đi thẳng lên sân khấu. Xa Nhân nuốt nước miếng, lo lắng nói: “Tần Trạm, võ công của bạn cậu đến mức nào?”

“Tàm tạm.” Tần Trạm nói: “Kém xa tôi, nhưng đối phó với tên to con kia thì không có vấn đề.”

Xa Nhân trợn trắng mắt: “Lúc này thì cậu đừng nói đùa.”

Tần Trạm chỉ cười chứ không giải thích.

“Chờ xem, lát nữa chồng tôi xử lý tên này xong sẽ đến lượt cậu.” Người phụ nữ chỉ vào mũi Xa Nhân mắng.

Xa Nhân rụt cổ, không nói gì. Tần Trạm vỗ vai anh ta an ủi.

“Đúng rồi, anh muốn đặt cược không? Tôi đoán chắc người bình thường đều sẽ không cược bạn tôi thắng đâu. Anh có thể thừa cơ kiếm một vố.” Tần Trạm nói như đùa.

Xa Nhân xấu hổ: “Đừng đùa. Bạn cậu mà xảy ra chuyện gì thì cả đời tôi sẽ không yên tâm được đâu.”

Hai người kia đã đứng trên lôi đài. Tay boxing không nhịn được, cắn răng nói: “Thằng oắt, thích thể hiện đúng không?

Tao sẽ bẻ đầu mày xuống ngay bây giờ!” Dứt lời, hắn ta lập tức xông về phía mặt thẹo.

Mặt thẹo không giống tay boxing này, gã toàn học những chiêu thâm hiểm nhất, chỉ cần ra tay thì ít nhiều gì cũng sẽ bị tàn tật. Ngay khi tay boxing xông đến trước mặt mặt thẹo, gã bỗng giơ chân lên đá thắng vào xương bánh chè của hắn ta. Một tiếng “Rắc” vang lên, tay boxing bỗng chốc quỳ xuống. Mặt thẹo lại hung tợn đá lên cằm hắn ta, khiến hắn ta trực tiếp bay ra khỏi lôi đài.

“Trời ơi..” Xa Nhân không nhịn được nuốt nước miếng: “Bạn của cậu kinh khủng quá..”

Sắc mặt người phụ nữ cực kỳ khó coi. Cô ta không ngờ bạn trai của mình lại bại trận nhanh đến thế.

“Ư ư ư..” Tay boxing vất vả bò dậy, vươn tay giờ cằm, phát hiện cằm mình đã nát bét, thậm chí không thể nói nên lời.

Mặt thẹo rất có phong thái cao thủ, chẳng buồn quay đầu, trực tiếp nhảy xuống lôi đài, hơi khom lưng nói: “Cậu Trạm, đã giải quyết.”

Tần Trạm gật đầu: “Vất vả anh.”

“Rốt cuộc bạn cậu là ai mà giỏi võ quá vậy?” Xa Nhân kích động nói: “Hay là cậu kêu anh ấy nhận tôi làm đệ tử đi.”

“Được rồi, đừng mất mặt nữa.” Cung Tiếu ghét bỏ nhíu mày: “Mau xử lý hết đống quan hệ rối loạn của anh đi, đừng lắc lư trước mặt tôi nữa, thật ghê tởm”

Xa Nhân ngượng ngùng sờ mũi, liên tục gật đầu.

Sau khi rời khỏi đấu trường dưới lòng đất, Xa Nhân lấy một tấm thẻ ngân hàng, nhất quyết muốn đưa cho Tần Trạm. Tần Trạm không muốn nhận, xua tay từ chối.

“Kêu cậu nhận thì nhận đi, gì mà lề mề vậy?” Cung Tiểu không kiên nhẫn nói: “Vốn đã nghèo rồi mà còn thích giả vờ thanh cao.”

Tần Trạm nhíu mày, đành phải nhận tấm thẻ này.

“Cung Tiểu chỉ là khẩu xà tâm phật thôi, cậu đừng bận tâm.” Xa Nhân áy náy nói.

Tần Trạm gật đầu: “Tôi biết.”

Mặc dù Cung Tiếu luôn ăn nói độc địa, nhưng mỗi lần đều suy nghĩ cho người khác, coi như không tồi.

Sau đó Xa Nhân và Cung Tiểu đưa nhóm Tân Trạm về khách sạn tư nhân rồi rời đi.

“Nè, của anh đây.” Tần Trạm đưa thẻ ngân hàng cho mặt thẹo. Mặt thẹo lắc đầu: “Đây là của cậu, tôi không thể nhận.”

“Anh giải quyết chuyện đó thì đương nhiên phải đưa tiền cho anh.” Tần Trạm nhét thẻ vào tay mặt thẹo. Mặt thẹo không thể nói thêm gì, đành phải cất thẻ đi.

Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ. Tần Trạm đứng trước cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, đan điền lại như nổi sóng gió động trời. Từng dòng khí màu xanh biếc điện cuồng sôi trào trong đan điền, giống như dòng khí nhỏ muốn chảy đến nơi nào đó. Tần Trạm vươn ngón tay, vẻ mặt chuyên chú.

“Phừng!”

Đúng lúc này, đầu ngón tay anh bỗng dấy lên ngọn lửa màu xanh lá bập bùng.

“Rõ ràng trong truyền thừa nói là thi triển ngọn lửa rất nhẹ nhàng, sao mình lại vất vả đến thế.” Tần Trạm lau mồ hôi, khẽ lẩm bẩm. Ngọn lửa tiêu hao linh khí rất lớn, Tần Trạm không dám chậm trễ thời gian, vội lấy dược thảo bắt đầu luyện chế đan dược. Vốn tưởng rằng chỗ dược thảo này có thể luyện chế được một lô, tiếc rằng Tần Trạm không quen nắm giữ ngọn lửa nên cuối cùng lại chỉ được một viên Hoàn Hồn đan.

“Chỉ một viên Hoàn Hồn đan mà đã gần như hao hết linh khí của mình…” Tần Trạm suy yếu nằm trên giường, thầm nghĩ: “Xem ra thực lực bây giờ của mình vẫn nên mượn công cụ thì tốt hơn, sau này cố gắng ít dùng loại lửa này một chút.”

Tần Trạm cất đan dược ngồi nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Xa Nhân đã đến khách sạn tư nhân chờ Tần Trạm từ sớm. Mấy người lên xe, Xa Nhân giải thích: “Hôm nay Cung Tiểu phải đi bàn hợp đồng nên chúng tôi phải đến công ty trước. Cậu không ngại chứ?”

“Không ngại.” Tần Trạm khoát tay.

Bên kia, Địch Thân Kình vẫn đang đau khổ tìm Tần Trạm. Nhưng Ninh Thành rộng lớn vô cùng, muốn tìm một người như mò kim đáy bể.

“Nhanh… Nhanh.” Địch Thân Kình đau đớn, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ông ta đã sụt hơn 10 kg.

“Ông Kình, đã tìm thấy rồi.” Đúng lúc này, thuộc hạ của ông ta bỗng kêu lên: “Trước đó không lâu, Tần Trạm còn ở khách sạn tư nhân Phong Trần, mới được một chiếc xe Benz đón đi.”

“Mau.. Mau đi tìm cậu ta.” Địch Thân Kình mệt mỏi nói.