Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 58

Edit: Thủy Tích

Trên xe, bà nội Lý lo lắng cho chuyện của một nhà cô cả, cho nên cũng đi theo lên xe, bây giờ đang cùng mẹ Lý, thím ba ngồi chung một chiếc xe. Mà Lý Tân Hạo cùng Sơ Lam Phong ngồi trên một chiếc xe khác.

Đinh linh linh...

Trong buồng xe yên tĩnh, điện thoại của Sơ Lam Phong chợt reo lên, là Từ Tự Thành gọi đến.

"A lô?"

"Sơ thiếu gia, tôi đã đặt vé máy bay rồi, chuyến sớm nhất là vào tám giờ tối nay, đoán chừng khi đến chỗ cậu là khoảng hai giờ sáng đó. Lý An cũng đã nói với tôi vụ án cướp bóc đánh người rồi, nếu không có gì sai sót thì sẽ bị phạt tù từ năm đến mười năm."

"Tôi không muốn kiện cướp bóc đánh người, tôi muốn kiện cướp bóc gϊếŧ người." Sơ Lam Phong chỉ thẳng ra sự khác biệt giữa đả thương cùng gϊếŧ người.

"Chuyện này..." Khác nhau chỉ một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác hoàn toàn, rốt cuộc là đối phương đã làm gì đắc tội tới vị thiếu gia này vậy, "Được, chờ ngày mai tôi tiếp xúc với nguyên cáo rồi sẽ trả lời lại với cậu là nên xử lý như thế nào."

"Bọn họ cầm dao đả thương người, chuyện là như vầy..." Sơ Lam Phong kể lại chuyện một nhà cô cả tới nhà họ Lý mượn tiền nhưng không mượn được rồi quay sang đánh người cho anh ta nghe.

"Liên quan tới chuyện này, có thể tội danh sẽ không được thành lập." Từ Tự Thành giải thích, "Nhiều nhất chỉ là đánh nhau vì chuyện riêng, vả lại luật hình sự còn có một cái nguyên tắc nặng nhẹ nữa, không biết quan tòa có thể áp dụng nguyên tắc lấy lỗi nặng, giảm lỗi nhẹ không. Mà dù cho có dùng thì đối với Lý Tân Vĩnh đã cướp bóc gϊếŧ người mà nói, nhiều thêm mấy ngày tạm giam cũng không ảnh hưởng gì. Còn người đàn bà kia, không cấu thành bất kỳ hành vi phạm luật nào, mà người đàn ông cầm dao phay xông vào nhà cũng không tạo thành thương tổn trên người, cho nên cũng không thể định là phạm tội. Theo tôi thấy thì chuyện này vẫn nên dùng biện pháp giải quyết riêng với nhau thì thỏa đáng hơn."

Sơ Lam Phong mở chế độ loa ngoài, cho nên Lý Tân Hạo cũng nghe rõ lời mà Từ Tự Thành nói.

"Vậy phải giải quyết riêng như thế nào?" Lý Tân Hạo không thể nhịn được mà mở miệng hỏi.

Đột nhiên nghe thấy một giọng thiếu niên khiến cho Từ Tự Thành ở đầu dây bên kia khựng lại một lát: "Hay là không truy cứu chuyện này nữa, để tôi âm thầm trùm bao bố đánh bọn họ một trận?"

Lý Tân Hạo suy nghĩ một lúc, thay vì chờ mấy ngày sau bọn họ được thả ra thì không bằng bây giờ đánh một trận luôn: "Được, kế hoạch khả thi đó. Vậy cho hỏi dùng một cái bao bố hay là hai cái bao bố?"

Sơ Lam Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, loại vấn đề ngây thơ này, y xin không tham gia vào.

"Một cái với hai cái có gì khác nhau?" Từ Tự Thành hỏi, thiếu niên này gợi ra sự hứng thú của anh ta. Người bình thường khi nghe thấy chuyện này thì sẽ không ổn định được như vậy đâu, mà thiếu niên này không chỉ có ổn định, mà còn hăng hái bàn bạc với anh ta nữa chứ.

"Họ là vợ chồng, không cần thiết phải tránh hiềm nghi nên dùng chung một cái bao bố luôn." Lý Tân Hạo giải thích.

"Ha ha ha..." Từ Tự Thành cười to, "Làm vậy còn tiết kiệm được tiền của một cái bao bố nữa."

"Đúng vậy, phải làm một người công dân tiết kiệm tiền của quốc gia."

Tút tút tút... Sơ Lam Phong không thể nhịn được nữa, vươn ngón tay ra ấn một cái, kết thúc cuộc trò chuyện.

Lý Tân Hạo còn chưa nói chuyện xong, liền trừng mắt nhìn Sơ Lam Phong.

"Gọi điện thoại đường dài đắt tiền lắm."" Sơ Lam Phong vô cùng nghiêm túc giải thích.

Lý Tân Hạo mới không tin, hai con mắt rực rỡ lấp lánh nhìn Sơ Lam Phong, hợp với gương mặt xinh đẹp, có một chút phong lưu của niên thiếu. Sơ Lam Phong nhìn, ánh mắt dần dần trở nên thâm sâu hơn.

Mà lúc này, xe đã chạy đến Cục cảnh sát của huyện Cảnh Thành rồi.

Lý Tân Hạo vừa xuống xe liền gọi mẹ Lý lại: "Mẹ, chúng ta không tố cáo nữa."

Còn chưa đợi mẹ Lý hỏi gì, bà nội Lý vừa nghe lời này liền gấp không đợi nổi vội nói: "Hạo Hạo nói đúng đó. Nói thế nào đi nữa thì đều là người một nhà, chị cả cùng anh rể con cũng là vì sốt ruột chuyện của Tân Vĩnh mới hồ đồ như vậy. Thái Quyên à, cho dù thế nào thì chuyện tống người nhà vào ngục tù cũng khó coi lắm, con nói xem có đúng không. Vả lại, Hạo Hạo cũng không có bị thương, cho nên cứ bỏ qua đi."

Mẹ Lý nghe thấy vậy liền không hài lòng: "Mẹ chồng, ý của mẹ là muốn Hạo Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thật thì đó mới gọi là có chuyện đúng không?"

"Mẹ." Lý Tân Hạo kéo mẹ Lý qua một bên, "Mẹ, lúc nãy ở trên xe con đã suy nghĩ rồi, nếu phải đưa cả nhà họ vào trong tù thì ba sẽ thấy rất khó chịu, cần gì phải vì người khác mà khiến cho người nhà mình phải ngột ngạt trong lòng chứ? Với lại, nhờ chuyện này mà chúng ta đã bắt được thóp của bọn họ rồi , từ nay về sau cũng không sợ bọn họ lại làm chuyện gì mất mặt nữa. Cứ coi như là vì ba, mà bỏ qua đi."

"Đứa nhỏ này..."

"Mẹ, mẹ và thím ba về trước đi. Con và Sơ Lam Phong đi chợ mua chút đồ ăn, buổi tối gọi nhà thím ba sang dùng cơm. Chúng ta phải tự vui vẻ mới được."

"Con... Vậy cứ nghe con đi. Mẹ biết con có chủ ý riêng, cũng không thể quản được con." Không biết là bắt đầu từ lúc nào mà người quyết định trong nhà bọn họ đã biến thành đứa con trai này rồi.

"Cứ quyết định như vậy đi. Mẹ gọi điện thoại cho ba hỏi thử xem, ba có còn ở bệnh viện hay không, rồi mẹ ngồi chiếc xe kia đi đón ba. Tụi con đi trước nhé."

"Hạo Hạo..."

"Cứ bỏ qua như vậy sao?" Thím ba không hiểu gì cả.

"Bỏ qua, bỏ qua." Trong lòng mẹ Lý còn rất tức giận, "Chúng ta đi về thôi, buổi tối gọi chú ba sang nhà tôi ăn cơm, Hạo Hạo đi mua đồ ăn rồi."

"Được."

"Đã tới Cục cảnh sát rồi, mà cứ bỏ qua như vậy sao?" Vị cảnh sát kia thấy vậy, quay đầu lại hung hăng dạy bảo một nhà cô cả, "Mấy người nhìn xem, đó mới chính là thân thích đó. Mấy người cũng đã xách dao xách cuốc tới chém nhà người ta rồi, mà người ta còn nhớ tới tình cảm họ hàng mà không tố cáo nữa. Lại nhìn tới loại người lòng lang dạ sói như mấy người, tôi thật là muốn bắn chết từng người mấy người đó."

Lên xe, Sơ Lam Phong hỏi Lý Tân Hạo: "Đi mua thức ăn trước?"

Lý Tân Hạo liếc mắt nhìn y: "Đi mua bao bố trước."

... Sơ Lam Phong suy nghĩ, sau này mình cần phải cẩn thận với cậu thiếu niên thù dai này hơn mới được.

Tiệm mua bao bố nằm ở một con phố khác bên cạnh chợ bán đồ ăn. Mặc dù Cảnh Thành chỉ là một huyện, nhưng mà là huyện thuộc thành phố, cho nên khu vực nội thành vẫn rất náo nhiệt.

Lượng người bên chợ khá nhiều, xe không thể chạy vào được, cho nên Lý Tân Hạo bảo tài xế ngừng xe trong bãi đậu xe ở gần đó, bọn họ sẽ tự xuống xe đi bộ vào trong mua.

"Chính là đi vào bên này, em rất ít khi tới thị trấn, ngồi xe quá bất tiện." Từ nông thôn muốn đến thị trấn phải ngồi xe hơn nửa giờ, vả lại còn phải đợi xe nữa, mà Lý Tân Hạo rất lười. "Bên kia có cửa hàng đồ dùng hằng ngày, chúng ta qua đó xem thử đi."

Cái gọi là cửa hàng bán đồ dùng hằng ngày, thật ra chính là tạp hóa.

"Ông chủ, có bán bao bố không?" Lý Tân Hạo hỏi.

"Bao bố? Loại bao bố nào?"

"Là loại bao bố màu vàng đất rất bền chắc, hay dùng để đựng thóc lúa ấy."

"Cháu phải qua cửa tiệm bên kia hỏi thử, thấy không, cửa tiệm có bảng hiệu màu xanh da trời kia kìa." Ông chủ dẫn Lý Tân Hạo ra trước cửa, chỉ cửa tiệm ở bên trái cua quẹo.

"Đã thấy được, cảm ơn ông chủ."

Đi tới cửa tiệm có bảng hiệu màu xanh da trời, trong tiệm bày đủ loại túi. Lý Tân Hạo tìm được bao bố mà mình muốn, nhưng lại thấy nó nhỏ quá, nghĩ tới vóc dáng của cô cả cùng dượng thì phải làm một cái bao có size siêu lớn mới được. Cô cả cao 163 cm, có hơi mập, còn dượng cả thì hơn 180 cm, rất vạm vỡ.

"Cậu bé, muốn mua loại túi có chất liệu cùng kiểu dáng như thế nào?" Ông chủ đi ra đón khách.

"Ông chủ, có loại bao bằng sợi đay rộng ba mét, dài ba mét không?" Lý Tân Hạo hỏi.

"Không có, cháu muốn loại bao đó để làm gì?"

"Đựng đồ trong nhà ấy mà, thứ kia khá lớn. Cháu có thể đặt làm không?"

"Đặt làm thì có thể, nhưng phải đợi, cháu muốn đặt bao nhiêu cái?"

"Cháu chỉ cần một cái là đủ rồi."

"Cậu bé, cháu tới đây để nói giỡn đó hả?"

Sơ Lam Phong cầm bóp, rút tờ một trăm ra: "Đặt làm một cái, đưa một trăm, có làm không?"

"Nửa tiếng sau tới lấy." Ông chủ cầm tiền, giao dịch nhanh chóng.

Lý Tân Hạo kéo Sơ Lam Phong ra ngoài: "Anh chê nhiều tiền quá có phải không? Cái bao kia còn chưa tới hai mươi đồng đâu." Một trăm đồng, bằng tiền ăn uống của cậu trong một tuần lễ đó.

Sơ Lam Phong khoác tay lên bả vai Lý Tân Hạo: "Em có thể suy xét tới việc để tôi bao nuôi em, tôi kiếm tiền nhanh lắm."

"Cút ngay, làm nam tử hán đại trượng phu, dù nghèo hèn cũng không thể lay chuyển (*)." Lý Tân Hạo nói rất khí phách, nhưng mà, tầm mắt lại quan sát từ trên xuống dưới Sơ Lam Phong, "Bây giờ anh đang làm công việc gì?" Lúc sáng, hình như thấy y đang làm việc.

(*) Câu gốc là "Bần tiện bất năng di" nghĩa là nghèo hèn mà không đổi. Người ta khi nghèo khó thì mất cả chí khí, chẳng từ một thủ đoạn nào, cốt sao mánh lới cho tinh khôn; đối với người giàu thì nịnh hót, kẻ nghèo thì khinh khi, làm những hành vi hạ tiện.

"Lúc đi học ở nước ngoài có đăng ký một công ty, đại khái là giúp người khác xử lý các loại khủng hoảng, không cần tiền vốn, chỉ cần dựa vào đầu óc thôi. Hiện giờ, ở trong nước còn chưa thấy loại công ty này, cho dù có một hai cái cũng chưa chắc có thể phát triển tốt được, cho nên tôi bắt đầu dời nghiệp vụ về phát triển ở quốc nội." Lý Tân Hạo cũng không phải rất hiểu công việc dùng đầu óc.

Nhưng mà lời nói của Sơ Lam Phong lại tựa như là một chiếc chìa khóa, mở ra hết tất cả những tin tức về sự phát triển liên quan đến khoa học kỹ thuật của đời trước. Ít nhất trong mười lăm năm sắp tới, Lý Tân Hạo biết rất rõ quốc gia sẽ phát triển trên phương diện kia, mà trong mười lăm năm này, cậu biết những thứ đó kiếm được rất nhiều tiền.

Cậu không có vốn liếng, không có bối cảnh sau lưng, trước khi biết Sơ Lam Phong, cậu chưa từng nghĩ tới mối làm ăn này. Nhưng mà Sơ Lam Phong thì khác, y có tiền, có bối cảnh, bất kỳ vấn đề khó khăn nào thì chỉ cần vào tay y thì nó đều không còn là vấn đề khó khăn nữa.

"Anh có mang thẻ căn cước theo không?" Cậu hỏi Sơ Lam Phong, ánh sáng trong mắt rực rỡ lóa mắt người khác.

"Có mang theo. Em muốn làm cái gì?"

"Đi, đi tiệm net với em." Lý Tân Hạo kéo lấy tay Sơ Lam Phong chạy.

Vẻ mặt hào hứng của thiếu niên, phong thái tự nhiên phóng khoáng của tuổi thanh xuân, trong mắt Sơ Lam Phong thì đứa nhỏ này càng ngày càng mê người. Tuy không biết Lý Tân Hạo muốn đến tiệm net làm gì, nhưng Sơ Lam Phong biết, từ vẻ mặt của Lý Tân Hạo, bên trong đó nhất định sẽ có nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi y.