Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 54

Hai người đã phát triển tới một giai đoạn mới rồi, cho nên tôi sẽ cho đổi xưng hô:

- Hạo Hạo: Anh/em

- Sơ thúc: Tôi/em

Edit: Thủy Tích

Đây là lần đầu tiên Sơ Lam Phong vào phòng của Lý Tân Hạo. Trong căn phòng nằm ở hướng Nam này tràn ngập hương vị của ánh mặt trời. Mà vừa liếc mắt nhìn, bắt mắt nhất trong phòng chính là con gấu bông cao hơn người đang nằm ở một bên giường ngủ.

Đáy mắt Sơ Lam Phong hiện lên ý cười, ánh mắt trầm ngâm nhìn chằm chằm vào con gấu bông kia.

Chú ý tới tầm mắt của y, Lý Tân Hạo nhảy bổ tới, che chắn con gấu bông: "Không cho phép nhìn."

Không cho phép? Sơ Lam Phong khẽ nhếch hàng chân mày, trở tay đóng cửa lại, đi tới mép giường.

"Anh muốn làm gì?" Lý Tân Hạo xoay người, híp mắt lại mang theo đề phòng nhìn Sơ Lam Phong.

Làm gì? Sơ Lam Phong cúi người, quỳ gối trên giường, đồng thời giam cầm Lý Tân Hạo vào giữa hai cánh tay mình cùng nệm giường: "Chỉ cần vừa nghĩ tới có người ngủ mà ôm con gấu bông mà tôi tặng, cậu nói xem tôi muốn làm gì?"

"Đó... đó chỉ là cái gối ôm thôi." Lý Tân Hạo ngượng ngùng mà giải thích.

"Ừm, gối ôm." Sơ Lam Phong cũng không tranh cãi với cậu, cứ như vậy mà từ trên cao nhìn xuống Lý Tân Hạo.

Gương mặt trắng nõn của thiếu niên dần dần ửng đỏ, nhưng đôi mắt hơi híp lại giống như vầng trăng non đang quyến rũ y, khiến cho đáy lòng Sơ Lam Phong cảm thấy ngứa ngáy. Sơ Lam Phong rất muốn cứ vậy mà đè xuống, đem mình vùi vào trong thân thể của đứa nhỏ này.

Y dần dần cúi đầu xuống, thân thể của hai người dần dán sát vào nhau, thân thể của người giữa hai cánh tay y bắt đầu xoắn xuýt, nhưng Sơ Lam Phong lại không thèm để ý tới, y đang hưởng thụ sự căng thẳng của đứa nhỏ vào giờ phút này.

Lý Tân Hạo thật sự rất căng thẳng, là bởi vì tim đập quá nhanh, bùm... bùm.

Cậu nhìn Sơ Lam Phong, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia đang càng ngày càng đến gần mình, cậu phát hiện lông mi của Sơ Lam Phong rất dài, lại nhìn xuống nữa, hầu kết giữa cần cổ đang hoạt động lên xuống, y sẽ không... định hôn mình chứ?

Làm sao đây? Nếu như y hôn mình thì mình phải làm sao đây? Phải từ chối y? Hay là phải đáp lại y? Ngay tại lúc trận chiến đấu tâm lý của Lý Tân Hạo còn chưa cho ra kết quả, thì hai tay cậu đã chủ động ôm lấy Sơ Lam Phong, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại rồi.

Đáy mắt Sơ Lam Phong thoáng qua một chút kinh ngạc, đứa nhỏ này, thật là chủ động.

Nhưng... đôi môi ướŧ áŧ, lại dừng trên mí mắt đang rung động của Lý Tân Hạo.

"Anh..." Lý Tân Hạo mở mắt ra, trong mắt còn mang theo chút kinh ngạc. Hôn môi? Chết tiệt, hôn môi là như vầy sao? Người này cố ý chơi mình sao?"

"Hình như Hạo Hạo rất là thất vọng." Sơ Lam Phong rất bình tĩnh nói suy nghĩ của Lý Tân Hạo ra.

"Thất vọng em gái anh, cút ngay." Lý Tân Hạo nổi giận, đẩy Sơ Lam Phong ra, định đứng lên.

"Vậy lần này không làm Hạo Hạo thất vọng nữa."

"Cái gì... ưʍ..." Khốn kiếp, ai cho phép y hôn mình?

"Bởi vì trên mặt Hạo Hạo đang viết đầy mau tới hôn em đi." Sơ Lam Phong lại bình tĩnh giải thích.

"Khốn... ưʍ..." Biến thành hôn lưỡi rồi, ai mau tới cứu tôi. Ba... Mẹ... Con trai của hai người đang gặp nguy hiểm về trinh tiết ngay trong phòng mình đây này.

Kỹ thuật hôn môi của Sơ Lam Phong cũng không được tốt, loạng choạng lảo đảo. Lý Tân Hạo hóa từ chối thành chủ động, chủ động hôn lưỡi với Sơ Lam Phong, còn mở mắt ra, đắc ý nhìn Sơ Lam Phong nữa. Dường như trên đỉnh đầu của đứa nhỏ này còn có một con ác ma nhỏ đang nhảy nhót: Thấy tôi lợi hại không, mau khen tôi đi.

Mà trong mắt Sơ Lam Phong, đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đứa nhỏ đắc ý không cảm nhận được hơi thở của người đàn ông trên người mình đã trở nên nguy hiểm. Y tuyên chiến một cách kiêu ngạo, rồi càn rỡ hưởng thụ rung động giữa môi lưỡi.

Sơ Lam Phong trời sinh đã là một cao thủ học tập, ngay cả hôn môi cũng giống như vậy, huống chi người dưới thân là đứa nhỏ mà mình thích, cậu bé còn dùng cách thức này để khiêu chiến với mình nữa chứ.

Đợi tới khi Lý Tân Hạo nhận ra thì Sơ Lam Phong đã nắm kɧoáı ©ảʍ của toàn thân cậu trong tay rồi, quần áo cũng bị vén lên, quần bị cởi ra, chồi non nhỏ đã nảy mầm.

Ba... Mẹ... Mau tới cứu con trai của hai người, lần này trinh tiết của con thật sự gặp nguy hiểm rồi.

Nhưng mà... rốt cuộc là cậu có muốn từ chối cái nguy hiểm này hay không? Hay là mở chân ra tiếp nhận sự nguy hiểm này? Lý Tân Hạo bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm lại đang vô cùng xoắn xuýt.