Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 29

Edit: Thủy Tích

Tháng tư năm 98, Lý Tân Hạo lấy thành tích hạng nhất toàn thành phố, đại biểu cho thành phố Hạ Giang bước vào trận chung kết cuộc thi Olympic toán học. Sau đó đến giữa tháng bảy sẽ tập trung tại Đại học quốc gia ở thủ đô để tham gia trận chung kết.

Mà lần này đại biểu cho thành phố Hạ Giang, kể cả cậu thì tổng cộng có ba học sinh, đây chính là ba học sinh đứng trong top 3 của trận chung kết thành phố.

Cũng nhờ vậy mà Lý Tân Hạo mới gần mười tuổi đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ Bộ giáo dục.

Sáng sớm ngày 18 tháng 7, cha Lý đưa bạn nhỏ Lý Tân Hạo tới ga tàu hỏa, để tập hợp với giáo viên phụ trách dẫn ba học sinh đến thủ đô lần này.

Sau khi tập hợp với giáo viên phụ trách, Lý Tân Hạo chào tạm biệt cha Lý. Đây là lần đầu tiên trong đời này, Lý Tân Hạo đi tàu hỏa.

Từ thành phố Hạ Giang đến thủ đô phải mất đến năm tiếng đồng hồ ngồi tàu. Ngồi không trên tàu thì có hơi nhàm chán, cho nên vị giáo viên kia bắt đầu trò chuyện với mọi người.

"Lý Tân Hạo, cô đã xem bài thi của em rồi, mỗi một bài giải của em đều rất logic, tại sao con lại thích số học ?" Đa số giáo viên đều sẽ thích học sinh có thành tích tốt.

"Không biết tại sao, chỉ vì con thấy vui vẻ thôi ạ." Thích cái rắm ! Lý Tân Hạo cảm thấy bản thân bán manh trả lời thật đáng xấu hổ. Đời trước cậu không tham dự Olympic. Mà đời này tham dự là vì cậu không có chuyện để làm cho nên mới mượn một khoảng thời gian học tập để nghiên cứu Olympic gϊếŧ thời gian mà thôi.

Dù sao cũng là tư duy của một người trưởng thành hai mươi hai tuổi rồi, thế nên học tập rất nhanh, với lại số học vốn là một môn học chỉ chú trọng đến tư duy logic mà thôi, vì lẽ đó mà càng xem thì Lý Tân Hạo lại càng có hứng thú với nó.

Lý Tân Hạo không thích nói chuyện, cô giáo hỏi một câu thì cậu mới trả lời lại một câu, rất khác hai học sinh có tính cách hướng ngoại nhiệt tình còn lại, cho nên chẳng bao lâu sau, cô giáo đã tụ với bọn họ thành một nhóm trò chuyện rôm rả với nhau rồi.

Lý Tân Hạo cũng được ung dung vui vẻ, tự lấy sách của mình ra đọc.

Mặc dù đang nói chuyện với hai học sinh kia, nhưng giáo viên vẫn để ý tới Lý Tân Hạo, khi phát hiện sách mà cậu đang đọc rất khác những loại sách mà học sinh tiểu học bây giờ thích xem, cũng không phải là truyện tranh, truyện xưa gì đó ; cũng không phải là bốn tiểu thuyết nổi tiếng (*), mà chính là một cuốn sách mà ngay cả cô cũng chưa đọc qua bao giờ.

(*) Tứ đại danh tác của Trung Quốc bao gồm : Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung ; Thủy Hử của Thi Nại Am ; Tây du ký của Ngô Thừa Ân ; Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.

Hai giờ rưỡi chiều, tàu đã đến ga thủ đô.

Đã đứng đợi ở trước cửa ga tàu hỏa một lúc lâu mà cũng chưa thấy xe đến đón họ về nơi tập trung. Vì vậy Lý Tân Hạo lên tiếng nói với giáo viên kia : "Cô ơi, em xin đi WC."

Ở ga tàu hỏa có rất nhiều người, mà đi WC cũng phải xếp một hàng thật dài, đợi đến khi Lý Tân Hạo đi WC xong trở về tới trước cửa thì phát hiện đã không thấy bóng dáng của giáo viên cùng hai học sinh kia ở nơi đó nữa rồi.

Lý Tân Hạo trợn tròn mắt.

Mà ở bên kia, mãi đến khi xuống xe, giáo viên kia mới phát hiện không thấy bóng dáng của Lý Tân Hạo ở trên xe, lúc này mới nhớ tới Lý Tân Hạo có xin mình đi WC.

(*) Cái thể loại giáo viên gì thế này không biết =.=

Làm sao bây giờ đây ?

Ngay tức khắc giáo viên liền lòng nóng như lửa đốt.

Cửa ga tàu hỏa không có ghế đợi xe cho nên Lý Tân Hạo chỉ có thể ngồi xổm nơi đó đợi. Cậu không biết trại tập hợp sẽ sắp xếp ở nơi nào, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng khi không phát hiện ra cậu thì giáo viên sẽ đi tìm cậu ngay, cho nên chỉ cần đợi ở nơi này là được rồi.

Đợi một hồi thấy hơi mệt, Lý Tân Hạo cũng đã đói bụng, cho nên cậu chỉ có thể đứng lên đi vào bên trong phòng đợi mua một ít thức ăn thôi. May mà khi ra ngoài thì Lý Tân Hạo có mang tiền theo.

Nhìn đồng hồ của phòng đợi, đã năm giờ rưỡi rồi.

Giao thông ở thủ đô vô cùng dày đặc, mà khoảng cách từ ga tàu hỏa tới địa điểm tập trung thì hơi xa, cho nên khi giáo viên xuống xe thì mới phát hiện, hoặc là nói, tới tận lúc này giáo viên mới phát hiện Lý Tân Hạo không có lên xe.

Lý Tân Hạo mua bánh mì và sữa bò, ngồi trong phòng đợi vừa ăn vừa đọc sách. Cho đến khi, một giọng nói mang theo ngạc nhiên truyền đến.

"Hạo Hạo ?" Là một giọng nam trầm thấp, rất êm tai.

Lý Tân Hạo nghi hoặc quay đầu lại, đó là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Người này, đời này đã năm năm không gặp, nhưng cậu vẫn có ấn tượng khắc sâu : "Sơ Lam Phong."