Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 24

Edit: Thủy Tích

Dựa vào bài kiểm tra kỳ thi cuối kỳ của Lý Linh Linh, cũng có thể thấy rõ cô bị lệch môn khá nghiêm trọng. Số học không có vấn đề, nhưng ngữ văn lại không được, kiến thức khác thì không rõ lắm. Nhưng bài vở tiểu học cũng không sâu lắm, thầy giáo cho rằng có thể để cô bắt đầu học từ lớp năm.

Từ năm này bắt đầu, bậc giáo dục tiểu học năm năm cũng cải cách, bắt đầu đổi thành sáu năm.

Lý Linh Linh bắt đầu học lại từ năm lớp năm, vừa may lại học cùng lớp với Lý Tiểu Tiểu.

Đó là mùa hè năm Lý Lân Hạo sáu tuổi, cậu bắt đầu đã vào lớp hai.

Mùa xuân năm 97, Lý Tân Hạo chín tuổi học lớp bốn tiểu học ; Lý Linh Linh mười tám tuổi cùng Lý Tiểu Tiểu mười lăm tuổi cùng học lớp mười ; Lý Tiểu Linh mười bảy tuổi học năm thứ ba (lớp mười hai) trung chuyên, nửa học kỳ sau bắt đầu thực tập, nhưng nếu muốn học tiếp lên đại học thì có thể xin chuyển sang lớp cao phục (*), Lý Tiểu Linh không có ý định đi học tiếp, cho nên quyết định đi thực tập.

(*) Lớp cao phục : Là lớp cao cấp để ôn tập lại kiến thức ở trường trung học.

Mùa xuân năm nay là mùa xuân không yên ổn nhất của nhà họ Lý.

Sáng mùng một, mọi người có thói quen ăn chè trôi nước, chè trôi nước hạt vừng ngọt ngào, tượng trưng cho một năm mới viên mãn. Nhưng mà không biết tại sao, Lý Tiểu Linh luôn nôn mửa.

Thật ra thì ở mấy ngày nay, sự thèm ăn cùng sắc mặt của Lý Tiểu Linh đều không tốt lắm. Những người khác trong gia đình không phát hiện ra, nhưng mẹ Lý là người đầu tiên chú ý tới sự không bình thường này.

"Tiểu Linh, không được khỏe thì về phòng nghỉ chút đi, lát nữa cũng không cần đi chúc Tết bà nội đâu." Mẹ Lý lên tiếng. Mùng một có tập tục đi chúc Tết người lớn trong nhà.

"Dạ, vậy con đi nghỉ chút." Lý Tiểu Linh buông chén đũa xuống.

Đợi đến khi Lý Tân Hạo, Lý Linh Linh cùng Lý Tiểu Tiểu đi chúc Tết về nhà, đã nghe thấy tiếng cãi vả từ trong phòng Lý Tiểu Linh truyền ra, ba chị em vội chạy lên nhìn.

Liền thấy Lý Tiểu Linh đang ngồi khóc trên giường, mà cả khuôn mặt mẹ Lý lại tràn ngập tức giận.

Đây là lần đầu tiên Lý Tân Hạo nhìn thấy mẹ mình tức giận như vậy, cậu tiến về phía trước kéo lấy tay của mẹ : "Mẹ, sao mẹ lại tức giận như vậy ?"

Mẹ Lý không đáp lại câu hỏi của con trai, mà chỉ nhìn chằm chằm Lý Tiểu Linh : "Mày không muốn phá cái thai này đi thì cũng phải phá, mày mới mười bảy tuổi, nếu để người khác biết thì ra cái gì ? Sau này còn mặt mũi đâu mà nhìn người trong thôn ?"

"Ra cái gì là ra cái gì ? Cái gì mà ra cái gì ? Đây là đứa nhỏ của con và bạn trai con, tụi con yêu nhau thật lòng, chỉ thiếu mỗi kết hôn nữa thôi, con muốn sinh đứa trẻ này ra." Lý Tiểu Linh trả lời.

Lý Tân Hạo chín tuổi, Lý Tân Long mười hai tuổi, Lý Tiểu Tiểu mười lăm tuổi, Lý Linh Linh mười tám tuổi, ai cũng biết ý tứ Lý Tiểu Linh muốn nói là gì.

Cô quen bạn trai, lại nếm thử trái cấm, bây giờ đã mang thai.

"Sinh ra ? Tiểu Linh, là mẹ muốn tốt cho con, con mới mười bảy tuổi, con sinh đứa nhỏ này ra thì lấy cái gì mà nuôi nó, con và bạn trai đều còn trẻ, không phải mẹ phản đối hai đứa yêu sớm, nhưng hai đứa mới tuổi này còn chưa hiểu chuyện." Mẹ Lý không nói được đạo lý lớn.

Nhưng Lý Tiểu Linh lại không nghe lọt tai những lời khuyên bảo tận tình này.

"Dù sao cũng đâu cần mẹ nuôi thì mẹ sợ cái gì ? Nửa năm sau, con và bạn trai đều đi thực tập, tụi con sẽ tự kiếm tiền nuôi đứa nhỏ, không cần mẹ quan tâm tới." Lý Tiểu Linh tức giận quát lên.

"Mày..." Mẹ Lý tức giận đến nỗi mắt đỏ lên.

"Chị hai." Lý Tân Hạo luôn luôn an tĩnh, đột nhiên lại lạnh nhạt nói : "Chị đã quên những năm tháng chúng ta còn ở trong căn nhà mái ngói kia rồi sao ? Chị đã quên những năm tháng dù chỉ là một miếng thịt nhỏ, mẹ cũng nhường hết cho tụi mình rồi sao ? Bây giờ chị nói lời này có nghĩ tới cảm nhận của mẹ không ?"

"Hạo Hạo." Lý Linh Linh tiến lên kéo lấy cậu.

Lý Tân Hạo mặc kệ, cậu kéo lấy tay mẹ Lý : "Mẹ, mẹ cũng đừng nóng giận nữa, chị hai không ăn qua đau khổ sẽ không hiểu tấm lòng người mẹ. Chị muốn sinh thì cứ để chị sinh, chị có bản lĩnh nuôi cứ để cho chị nuôi, miễn sao trong tương lai bị đàn ông quẳng đi đừng về nhà khóc lóc nhận sai là được."

Sống lại ở đời này đã được chín năm, Lý Tân Hạo cũng đã buông oán trách cùng thù hận xuống. Cảm giác của cậu với Hàn Đông Lỗi cũng đã tan biến từ lâu rồi.

Hôm nay sẽ tức giận là bởi vì cậu đau lòng mẹ mình. Cậu biết người phụ nữ này vĩ đại biết bao, cũng biết ở đời trước, kéo theo một thân bệnh nặng nhưng bà vẫn nhịn ăn nhịn dùng thế nào, cố gắng ra sao để cho mấy đứa con của mình được sống tốt hơn.

Nếu như đời trước, bản thân có thể tự lập một chút, chứ không cần phải dùng tới tiền của Hàn Đông Lỗi rồi sống một cách xa xỉ lại mục nát như vậy...

Sự khác thường của Lý Tân Hạo hôm nay, cũng đã dọa cho mọi người vừa ngạc nhiên lại sợ hãi.

Lý Linh Linh vội ôm em trai mình lại : "Hạo Hạo đừng nóng giận, Hạo đừng nóng giận." Lý Linh Linh thân thiết với Lý Tân Hạo nhất. Trước kia, lúc cô còn nuôi gia cầm, cha mẹ bận bịu, mấy đứa em gái khác cũng phải đi học cho nên Lý Tân Hạo là do cô tự tay nuôi lớn.

Sau đó, cô có thể học tiếp, cũng là được đứa em trai này giúp đỡ, vì lẽ đó mà ở trong lòng của Lý Linh Linh thì đứa em trai này là người quan trọng nhất.

Lý Tân Hạo không nói lời nào, nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Nhưng mà Lý Tiểu Linh lại khóc tiếp không ngừng. Một cô gái chưa từng trải sẽ không hiểu điều tốt đẹp mà mẹ Lý muốn cho mình là cái gì, nhưng lúc học ở trường chuyên trong thành phố, trong nhóm học sinh thì có đủ loại người, Lý Tiểu Linh là một đứa trẻ tới từ nông thôn, thèm muốn sự hoa lệ của thành phố lớn cũng bị hun đúc vào trong lòng.

Nhưng mà cô vẫn nghe vào tai những lời mà em trai nói ngày hôm nay. Những ngày tháng cực khổ đã từng là sự ấm áp sâu thẳm trong lòng mấy chị em bọn họ. Cô biết những lời mà hôm nay mình nói rất bất hiếu, nhưng cô yêu bạn trai mình, yêu đứa nhỏ của mình, mặc kệ như thế nào cũng nhất quyết không bỏ nó được.